Thoát Cốt Hương

Chương 42: Chương 42: Hôn lễ dụ hoặc




Mấy người Thẩm Mạc, Lâm Cường …thì vẫn ở trong khách sạn Kim Hồ, riêng Giang Tiểu Tư thì bị giữ làm con tin, nhốt trong nhà của Lục Lâm. Lục Lâm không biết rõ thân phận của bọn Thẩm Mạc, cũng chẳng có hứng thú quan tâm, mục đích của hắn chỉ là tìm mấy người tới đây để thành thân mà thôi. Hắn vẫn luôn xem mấy người trong thôn như người nhà mình, đương nhiên sẽ không chọn những người có nhân phẩm và tướng mạo quá kém làm rể nhà người ta, cũng chưa từng chặt đứt nhân duyên của người khác. Khó có dịp gặp được bọn Thẩm Mạc đều có dáng vẻ đoan chính lại chưa lập gia đình, hắn cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt.

Lục Lâm không hề giam cầm họ, chỉ tạm thời giam giữ Giang Tiểu Tư, nếu như họ bỏ mặc bạn đồng hành mà chạy thoát khỏi đây thì cùng không xứng ở lại thôn Tiểu Lê. Trong mấy người, thân phận hòa thượng của Diệc Hưu làm hắn hơi e ngại, nhưng Thẩm Mạc mới là người hắn cảm thấy thâm sâu khó dò.

Lúc này, Giang Tiểu Tư đang lăn qua lộn lại trên giường, không ngủ được. Cuộn mình trong ổ chăn, cô bắt đầu tưởng niệm đến vòng ôm ấm áp của Giang Lưu, thậm chí, cô còn nhớ tới cái ‘tủ lạnh’ Thẩm Mạc kia.

Bóng trúc lay động bên cửa sổ, mặt trăng tròn trĩnh treo cao, trong bóng đêm, mắt cô vẫn mở thao láo, nhớ tới tình cảnh cô bắt nạt Thẩm Mạc tối hôm đó, rõ ràng anh ta đã tức giận tới tái mặt, nhưng vì áy náy đã làm ra việc sai lầm mà vẫn để mặc cho cô ăn đậu hũ không hề phản kháng, coi như là trong họa có phúc đúng không?

Quen biết nhau lâu như vậy, cô chưa từng thấy Thẩm Mạc cười, thậm chí, vẻ mặt lúc cười nhạo cũng thật lạnh lùng. Nhưng thật ra anh đối xử với mọi người tốt lắm, không giống ba, trông thì có vẻ rất ôn hòa với mọi người, kỳ thực trừ mình và mẫu thân, ba không hề quan tâm tới bất cứ ai nữa, thái độ của hai người này rất khác nhau. Nhưng điều này không quan trọng, việc quan trọng bây giờ là làm sao để biến tình cảm thầy trò trong Thẩm Mạc thành tình yêu đây?

Từ khi còn nhỏ cô vẫn cảm thấy thực hâm mộ mẫu thân, có một người đàn ông dù trải qua trăm ngàn năm vẫn yêu bà sâu đậm như ba. Lúc đầu, cô tiếp cận Thẩm Mạc là vì tò mò, cũng vì vẻ ngoài và mùi RH- của anh thật hấp dẫn, rồi càng ở bên, hiểu biết về người này càng sâu, yêu mến trong cô lại càng nhiều. Thích kiểu lạnh lùng của người ấy, thích tính cách kỳ quái của người ấy, lời nói độc địa vờ vịt của người ấy, thậm chí, cả dáng vẻ giận dữ của người ấy……..

Bỗng nghe thấp thoáng có tiếng nhạc truyền vào phòng mang theo nỗi đau thương, phiền muộn triền miên. Nơi này rất nhỏ, tổng cộng có ba gian phòng hợp thành một tiểu viện, chỉ có một mình Lục Lâm ở lại. Giang Tiểu Tư lăn lộn một vòng rồi ngồi dậy, quyết định ra ngoài xem cái tên yêu tinh cây kia đêm hôm không ngủ lại chạy ra ngoài làm cái quỷ gì. Chẳng lẽ hắn nghĩ cứ đánh đàn ghi ta, hát tình ca bên cửa sổ giống mấy nam sinh không bình thường theo đuổi nữ sinh thì mình sẽ đổi ý muốn lấy hắn sao?

Khoác thêm áo rồi chạy ra cửa, quả nhiên cô thấy Lục Lâm đang ngồi trên đỉnh một cái cây trong viện, nhìn lên vầng trăng thổi kèn lá. Nhưng vấn đề là, giữa trời đông giá rét, trên cây mọc đâu ra lá chứ.

Giang Tiểu Tư tới dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh tự nhổ lá trên người mình xuống đấy à?”

Lục Lâm không thèm để ý tới lời trêu trọc của cô, tiếp tục thổi, Giang Tiểu Tư cảm thấy thật mất mặt, sờ sờ mũi, hỏi tiếp: “Rốt cuộc anh bắt tôi và Tiểu Đường ăn độc dược gì vậy, làm gì có người nào hạ độc lại không nói cho người ta mình hạ độc gì, lợi hại đến đâu chứ?”

Cuối cùng Lục Lâm cũng dừng lại, dùng ánh mắt vô cảm nhìn xuống: “Không phải độc dược, nhưng có nó lúc nào tôi cũng có thể biến mấy người thành một cái cây.”

Giang Tiểu Tư giật mình, không những không buồn mà còn tươi tỉnh: “Vậy có thể biến tôi thành cây thông Noel được không?”

Lục Lâm phất tay áo, từ trên cây nhẹ nhàng nhảy xuống, trông thật giống như một đóa hoa bồ công anh mềm mại yếu đuối, chỉ cần một cơn gió sẽ tan ra.

“Có vẻ cô không hề sợ tôi?” Vậy mà lúc nãy bị hắn bắt thì gào khóc, giãy dụa kịch liệt, còn la hét thảm thiết.

“Lúc đầu tôi sợ thật đó, nhưng sau đó tôi phát hiện anh không muốn giết tôi, ngược lại còn muốn tôi và giáo sư thành thân, anh là đại ân nhân của tôi nha.” Giang Tiểu Tư nhận thấy Lục Lâm cũng không phải là tội ác tày trời như trong tưởng tượng, là một người biết cách lắng nghe và cảm thông với người khác, còn là một yêu tinh biết cò kè mặc cả với người ta, chắc cũng không quá hư hỏng đâu.

Lục Lâm ngưng thần nhìn cô, nhanh chóng bấm đốt ngón tay rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi cũng chỉ vì lợi ích của bản thân mới vun vào cho đoạn nhân duyên này của hai người, nhưng kiếp này hai người nhất định không thể thành đôi, không sớm thì muộn cũng sẽ tách ra, tôi chỉ quản việc hợp lại chứ không quản chia ly, nếu cô thật sự yêu anh ta, về sau hãy nghĩ cách giải quyết cho tốt.”

Giang Tiểu Tư bất giác run sợ, nụ cười bỗng cứng lại. Cô biết Lục Lâm không cần phải lừa cô, mà khả năng Thẩm Mạc có thể chấp nhận thân phận cương thi của cô là cực kỳ nhỏ bé. Nhưng cô vẫn muốn đánh cược một lần, cược Thẩm Mạc sẽ mềm lòng, nếu anh thực sự yêu thương mình, thân phận đó chắc cũng chẳng còn quan trọng nữa.

“Vì sao lúc đầu anh lại muốn cưới tôi? Chắc không phải công đức của anh phải dùng tới nhân duyên của chính mình để bồi dưỡng chứ?”

Lục Lâm lắc đầu: “Chỉ là tôi luôn phải chủ trì hôn lễ cho người khác, đột nhiên tò mò nếu mình thành thân thì sẽ có cảm giác gì mà thôi.”

“Anh rất cô đơn sao? Cũng không trách được, nhìn người khác sống giữa phồn hoa rực rỡ, tự dưng bản thân cũng thấy thật quạnh hiu. Tôi còn đang thắc mắc đêm hôm khuya khoắt anh đứng đây thổi lá cây làm gì, hóa ra là tư xuân.”

Lục Lâm đưa mắt lườm cô.

Giang Tiểu Tư vẫn cười tủm tỉm: “Không phải trong thôn còn vài cô nương chưa gả sao?”

“Tôi coi họ như muội muội, khó có dịp gặp một cô gái từ bên ngoài tới.”

“Rất rất xin lỗi, làm anh thất vọng rồi, vẫn phải tiếp tục lẻ bóng thôi. Tôi thấy thật ra anh rất tốt đó, tiệm nhà tôi cũng có mấy khách quen rất tốt, lúc nào có cơ hội sẽ giới thiệu cho anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải thả chúng tôi đi a.”

“Nhà cô mở tiệm sao?”

“Đúng vậy?”

“Bán gì vậy?”

“Đồ cho người lớn.”

“Trang sức?”

“Không phải…….”

“Cuốc xẻng?”

“………..”

Cứ nói chuyện bâng quơ như vậy, chẳng biết khi nào đã hết một đêm. Trời sáng, Lục Lâm đi ra ngoài thu xếp cho mấy hôn lễ tiếp theo, lại khóa trái nhốt Giang Tiểu Tư trong nhà. Giang Tiểu Tư trở về giường ngủ bù. Cô tưởng rằng bọn Thẩm Mạc nhất định sẽ tìm cách tới thăm cô, không ngờ một ngày trôi qua, trừ hai bà lão tới đưa cơm thì chẳng gặp được ai khác. Tối đến, Lục Lâm trở về, Giang Tiểu Tư vu vơ hỏi thăm tình hình mấy người kia.

“Hành Chi và Tiểu Văn dẫn họ đi thăm thú trong thôn.”

Thấy Giang Tiểu Tư nghiến răng tỏ vẻ không thể hiểu nổi, Lục Lâm nói tiếp: “Thế nào, cô cũng muốn đi sao? Chờ lúc nào mấy người thành thân xong thì sẽ được tự do.”

“Anh chịu thả chúng tôi về à?”

Lục Lâm trầm tư một lúc: “Cô và Thẩm Mạc có thể đi, nếu Tiểu Văn đồng ý trở về thế giới bên ngoài thì Tiểu Đường cũng có thể đi. Diệc Hưu và Lâm Cường phải ở lại thôn.”

“Vì sao?” Giang Tiểu Tư kháng nghị.

“Dù sao vợ chồng không thể tách ra, nếu họ có thể nghĩ ra cách để nửa kia của mình rời khỏi thôn thì tôi cũng không phản đối.”

Giang Tiểu Tư hoàn toàn bó tay, không còn gì để nói.

Một ngày nữa lại trôi qua, vẫn không có ai tới thăm cô, vừa không biết ba có nhận được tin mà tới hỗ trợ không, vừa không biết tình cảnh của bọn Thẩm Mạc bên ngoài như thế nào, cô không thể ngồi yên nữa. Tiểu Tư bắt đầu thử lén chuồn ra, nhưng cô còn chưa ra hết nửa sân đã bị cái cây trong viện quấn về. Vì thế, cô mất cả một ngày để đấu trí với mấy cái cây. Sau đó, Lục Tiểu Văn tới, mang giá y cho cô mặc thử. Giang Tiểu Tư nhìn tới y phục rực lửa kia, bỗng nhiên cảm thấy một bụng buồn bực đều trở nên bừng sáng. Cô bắt đầu nghĩ, có lẽ cứ an phận là thiếu nữ xinh đẹp chờ thành hôn cũng tốt.

Cuối cùng cũng tới ngày cử hành hôn lễ, Giang Tiểu Tư vẫn không gặp được bọn Thẩm Mạc, cảm thấy thật hồi hộp, cũng thật lo âu. Vô số lần hỏi Lục Tiểu Văn, kết quả vẫn nhận được đáp án, ba và Diệu Yên còn chưa tới.

Chẳng lẽ Diệu Yên không nhận được thông báo sao? Chắc không phải đâu.

Giờ lành đã đến, Lục Lâm ép cô nuốt thứ gì đó, sau đó hành động của cô trở nên giống với Tiểu Đường, không thể tự điều khiển được nữa. Bị người phía sau đẩy đẩy, mơ hồ bước lên phía trước, đầu đội hỉ khăn, chung quanh có tiếng người râm ran, tiếng pháo nổ đì đùng, cô cứ thế đờ đẫn bị người ta dắt đi bái đường thành thân.

Đầu kia của hồng trù là Thẩm Mạc ư? Cô vẫn không dám tin, cảm thấy hình như mình đang nằm mơ hoặc đang đóng phim gì đó, những người quanh mình đều chỉ là ảo ảnh.

Bên cạnh còn có hai đôi nữa, nhưng Giang Tiểu Tư đã không còn tâm trí đâu mà để ý, cô cảm thấy đầu nặng như chì, ngực như bị bàn ủi đè nén, dường như có một ngọn lửa đang bừng bừng trong bụng, sắp sửa phun trào lên cuống họng.

Rất muốn nhìn hình ảnh Thẩm Mạc bái đường, cô nghĩ nhất định rất buồn cười, nhưng trước mắt mình vẫn chỉ có một màu đỏ chói. Ù ù cạc cạc hoàn thành bái đường rồi, cuối cũng ba vẫn không tới. Không biết mình làm thế nào trở về phòng, làm thế nào ngồi xuống, thân thể dường như không phải của cô nữa, muốn thở mạnh cũng không được.

Cũng không biết cứ tiếp tục ngồi đó bao lâu, Giang Tiểu Tư nhớ tới chuyện hồi bé, có lần chạy theo mấy tiểu yêu quái tới vườn cây của một lão bá ăn trộm đào, lúc về bị ba phạt đứng góc tường. Từ trước tới giờ ba vẫn không nỡ đánh chửi cô, đó đối với cô đã là hình phạt nghiêm khắc nhất. Nhưng sự im lặng cùng nhàm chán khi đó còn khiến người ta khó chịu hơn việc bị đánh đòn, Giang Tiểu Tư đành tự mình tán gẫu với bức tường, đôi khi lẩm bẩm một mình….

Tiếng người bên ngoài dần tắt, đột nhiên cửa bị đẩy ra, trái tim Giang Tiểu Tư như nảy tới cổ họng, không phải sẽ động phòng với giáo sư thật chứ? Cô cũng không phải kẻ ngốc, Thẩm Mạc đồng ý cưới cô thực ra chỉ là kế hoãn binh, cô không tin trong mấy hôm nay họ không có chuẩn bị gì.

Người tới phảng phất mang theo hương rượu nhưng vẫn có chút hương vị RH-, chắc là Thẩm Mạc đúng không, cô bị trùm khăn, không thấy gì cả, đầu óc cũng không thanh tỉnh lắm, không dám khẳng định. Tim Giang Tiểu Tư đập tình thịch, người kia vẫn đứng im trước mặt cô không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.

Giáo sư, mau kéo hỉ khăn xuống đi, Giang Tiểu Tư thầm thúc giục. Cuối cùng người ấy cũng động, nhưng không ngờ rằng lại đưa tay kéo xiêm y của cô xuống. Giang Tiểu Tư bị dọa tới ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên chính là, người này không phải Thẩm Mạc.

Chẳng lẽ là Lục Lâm?

Giang Tiểu Tư thật muốn khóc, cô cảm thấy một đống nút thắt phía trước đã bị tháo ra. Bàn tay người đó đụng tới cổ cô, nóng tới dọa người. Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ trinh tiết cô giữ gìn ngàn năm sẽ bị hủy hoại trong chốc lát như vậy? Thẩm Mạc đâu rồi? Ba ba đâu rồi? Ai tới cứu cô với.

Đột nhiên, người nọ đổ về phía trước, đè lên người cô, một tay buông rèm, một tay lần vào trong quần áo của cô. Giang Tiểu Tư thầm xả ra tất cả những gì thô tục nhất, thầm quyết tâm, khi hoạt động lại mà không phế tên hỗn xược này cô sẽ không mang họ Giang.

Cảm giác bàn tay kia động tới trước ngực, cô khóc không ra nước mắt, bà nó chứ, ngươi sờ thế chứ sờ nữa thì lão nương vẫn không có ngực. Nước mắt không nén nổi nữa, hai giọt khẽ chảy xuống gối. Người phía trên cũng ngẩn người, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.

“Tiểu Tư, đừng sợ.”

Sợi dây cung trong lòng Giang Tiểu Tư lập tức đứt phựt, nặng nề thở ra một hơi. Đúng là Thẩm Mạc rồi, bà nó chứ, dọa chết cô. Cô còn tưởng mình phải làm Tiểu Long Nữ. Nhưng anh ta bị sao vậy, đang khinh bạc mình? Trả thù lần trước mình bị bắt nạt mà anh ta lại không thể động đậy?

Bàn tay Thẩm Mạc vẫn lần mò trong y phục của Giang Tiểu Tư, tay kia kéo xuống hỉ khăn trên đầu cô. Lúc này, Giang Tiểu Tư đang mở to đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh, trông thật tội nghiệp, rất giống chuột Hamster.

Thẩm Mạc cảm thấy buồn cười lại không thể cười được, ăn phải mị dược của thụ yêu cũng không phải quá nghiêm trọng, nhưng lại uống thêm hai ly rượu nên đúng là hơi khó khăn. Anh vốn không định cho Giang Tiểu Tư nhìn thấy bộ dáng của mình bây giờ, làm sụp đổ hình tượng cao vời vợi của bản thân. Nghĩ đến chuyện hình tượng, lúc này anh mới nhớ ra mình còn đang đè trên người Giang Tiểu Tư, thật bất nhã. Đang định đứng lên, đột nhiên, Giang Tiểu Tư lại vươn hai tay ôm lấy cổ anh, cánh môi anh đào nhỏ nhắn phủ lên.

Thẩm Mạc không kịp phòng bị, bất ngờ bị cô hôn thì sửng sốt, người làm sao có thể ngã hai lần cùng một chỗ, bị cùng một kẻ khi dễ hai lần chứ?

“Giang Tiểu Tư.” Thẩm Mạc quát lớn, bây giờ là lúc nào rồi, cô vẫn còn tâm tình làm loạn sao.

Giang Tiểu Tư nháy mắt liên tục với anh, không phải cô cố ý a, là thân thể tự động di chuyển.

“Em……….”

Thẩm Mạc vừa mở miệng, đầu lưỡi phấn nộn lập tức luồn vào, kỹ xảo hoàn toàn khác hẳn lần trước, linh hoạt cuốn lấy lưỡi anh, thuần thục khiêu khích, còn khẽ cắn lấy môi anh. Thẩm Mạc hít vào một hơi khí lạnh, lần trước anh có thể giữ vững bình tĩnh thì lúc này thật sự hơi hoảng hốt. Ý chí kiên định đã bị xé toạc lộ ra nội tâm mềm mại, để tiểu Hamster kia dùng răng cắn cắn nó. Sâu trong cơ thể nhen nhóm lên một ngọn lửa, Thẩm Mạc tự nhủ thầm với bản thân, là mị dược và rượu đang phát huy tác dụng. Mỗi lần anh uống rượu sẽ trở nên không bình thường, rất muốn lao động chân tay, ví dụ như tổng vệ sinh, ra ngoài chạy marathon gì đó, sau đó đến khi kiệt sức thì ngủ gục.

Nhưng việc này thì liên quan gì tới lao động chân tay?.

Trong óc Thẩm Mạc chợt trống rỗng, đặc biệt là còn phải đối mặt với một đôi mắt vô tội cực kỳ tội nghiệp kia. Lần này anh không mím chặt môi như trước, mà lại còn ôm lấy thân người nhỏ nhắn ấy, bắt đầu chuyển từ bị động sang chủ động đáp lại.

Chẳng lẽ anh lại bị một tiểu Hamster dụ dỗ? Anh thích một tiểu Hamster?

Giang Tiểu Tư không ngờ Thẩm Mạc có thể tiếp nhận mình, nhất thời hưng phấn, lại sợ hãi, hóa ra là vì lần trước kỹ thuật của mình không bằng người a. Hôn nhẹ là vô dụng, phải hôn sâu mới hiệu quả nha. Xem ra hôm nay đúng là đêm động phòng hoa chúc rồi, nhưng cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, làm sao bây giờ.

Đúng lúc này, cạnh cửa truyền tới một tiếc nổ, giống như một tầng pháp thuật đã bị phá vỡ vậy. Một đoàn người đẩy cửa lần lượt bước vào, đi đầu là Giang Lưu.

“Thẩm Mạc, đã giải quyết xong toàn bộ, vậy……..” Câu chữ dường như bị tảng đá chặn lại nơi cuống họng, không dùng cách gì phun ra được nữa.

Nhìn thấy con gái mình thân thiết với một người đàn ông trên giường, là một người cha, bạn sẽ nghĩ gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.