Vì vậy vài ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm đến trường, Giang Tiểu Tư đều đến
nhà Thẩm Mạc một lần, buổi chiều, khi tan học lại tới lần nữa. Hơn nữa,
lúc nào cũng đúng giờ Thẩm Mạc ăn cơm, vì thế, Tiểu Tư cứ mặt dày ở lại
đó ăn chực.
Thẩm Mạc càng tức giận, Tiểu Tư càng đắc ý, ai bảo anh ta sống có quy tắc như vậy, thức giấc, ăn, ngủ đều đúng giờ quy định chứ.
Chiều hôm đó, cô lại đến chỗ Thẩm Mạc, vừa đúng lúc gặp hai người trợ lý của
anh, Trần An Nguyên và Hồ Tuệ đang ở đó. Giang Tiểu Tư chào họ rất tự
nhiên, bỏ qua bộ dáng bọn họ trợn mắt há mồm, ôm Caramen ngồi trên sofa
tự chơi.
Trần An Nguyên và Hồ Tuệ thấy vậy khẽ thì thầm với nhau.
“Không ngờ giáo sư Thẩm lại nuôi chó nha.”
“Đúng vậy, thật đáng yêu, nhưng không ngờ còn nuôi thêm một cô bé.”
“Không phải trừ một người em gái, giáo sư Thẩm không có người thân nào sao, chẳng lẽ cô bé này là con riêng của anh ấy?”
“Không thể nào, làm sao có thể có con riêng lớn như vậy, chắc là con của người bạn nào đó đến chơi.”
Thẩm Mạc cầm theo tài liệu lạnh lùng lườm họ, hai người lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn theo anh vào thư phòng.
Giang Tiểu Tư tắm rửa cho Caramen rồi sấy khô lông xong, thấy họ còn chưa đi
ra, không ai nấu cơm liền nổi lòng tốt, quyết định tự tay xuống bếp làm
đồ ăn, cũng coi như trả ơn Thẩm Mạc một lần.
Kỳ thực, anh đồng ý
cho Caramen ở đây làm cô rất cảm động. Hơn nữa, có thể ngày ngày gặp gỡ
anh, Giang Tiểu Tư càng cảm thấy vui vẻ, ngọt ngào. Dù vậy, Thẩm Mạc
cũng chỉ là người cho mượn một chỗ ở mà thôi, cún con vẫn phải nhờ Giang Tiểu Tư chăm sóc.
Thẩm Mạc dành phần lớn thời gian để làm việc,
Giang Tiểu Tư rất biết điều, không nháo ầm ĩ làm phiền đến anh, đôi khi, thêm một người cũng chỉ thêm một đôi đũa, Thẩm Mạc đã quen dần nên cũng không cảm thấy khó chịu nữa. Nhưng nguyên nhân chủ yếu làm anh đồng ý
cho cô ở đây là vì vẫn chưa tìm thấy Dương Ngạn, vụ án chưa được phá thì tính mạng Giang Tiểu Tư vẫn còn gặp nguy hiểm. Mỗi ngày nhìn thấy cô,
anh sẽ cảm thấy an tâm hơn, nếu vì chuyện này mà Giang Tiểu Tư chết đi,
có lẽ anh sẽ day dứt cả đời.
Thẩm Mạc, Trần An Nguyên, Hồ Tuệ vừa ra khỏi thư phòng đã ngửi thấy hương thơm của các món ăn, Giang Tiểu Tư đang dọn bàn, quay ra mỉm cười: “Xong việc rồi sao? Mọi người cùng ăn
cơm đi.”
Trần An Nguyên và Hồ Tuệ nhìn nhau, cảm thấy thụ sủng
nhược kinh, trước giờ họ còn chưa bao giờ được ăn một bữa cơm ở nhà giáo sư Thẩm nha.
Thẩm Mạc thấy Tiểu Tư biết nấu cơm thì hơi ngạc
nhiên, tuy vậy vẫn giữ nét mặt không chút biểu cảm, lạnh nhạt nói: “Cùng ngồi xuống ăn đi.”
Trần An Nguyên, Hồ Tuệ nghe vậy thì vội vàng ngồi xuống, cầm đũa lên, hai khuôn mặt vui mừng đến nỗi sắp nhăn thành khăn lau.
Nhưng…
Hương vị này thật dọa người a.
Lén ngẩng đầu nhìn Thẩm Mạc, hai người thấy anh không có phản ứng gì, vẫn
im lặng ăn cơm. Từ mặt anh không thể phát hiện ra điều gì tốt hay không
tốt, hai người nhìn nhau, thật hết chỗ nói.
Giang Tiểu Tư cũng tự cầm bát lên, xúc hai miếng, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô vốn rất kén
ăn, bình thường nếu không phải được ăn những món sơn hào hải vị Giang
Lưu làm hay những món đơn giản mà tinh xảo do Thẩm Mạc làm thì những món cô ăn cũng phải có sắc, hương, vị đều tốt. Không ngờ đồ ăn bản thân
mình làm khó ăn như vậy?. Thỉnh thoảng tâm trạng tốt cô sẽ tự tay xuống
bếp nầu một tô mỳ cho Giang Lưu ăn khuya, chẳng phải ba luôn ăn rất ngon lành sao?
Hai mắt Giang Tiểu Tư lấp loáng lệ, mặt nhăn nhúm lại, chạy thẳng vào toilet bắt đầu ói.
Thẩm Mạc ngẩng đầu nhìn về phía toilet, hai mày nhăn lại thật sâu.
Bữa cơm còn chưa xong, Trần An Nguyên đã lôi kéo Hồ Tuệ vội vã cáo từ.
Tất nhiên Giang Tiểu Tư không nuốt nổi nữa, đành lôi từ trong tủ lạnh mấy
thứ quà vặt mấy hôm trước mua ra ăn. Thẩm Mạc vẫn tiếp tục ăn non nửa
bát cơm, còn uống thêm một bát canh, chậm rãi nói: “Lần sau cho ít muối
thôi.”
Giang Tiểu Tư như hiểu ra một phát kiến lớn, nhanh chóng gật đầu.
“Mấy hôm nay cô không lên mạng vào QQ chứ?”
“Tôi nghe lời anh không lên, nhưng sắp nghẹn chết tôi rồi, thật giống như cai nghiện.”
Thẩm Mạc yên lặng một lát, rốt cục vẫn không nhẫn nại nổi, hỏi tiếp: “Bạn trai cô đâu?”
“Bạn trai tôi? Bạn trai nào? Tôi không có bạn trai.”
Không có bạn trai sao? Vậy đứa trẻ kia là của ai? Thẩm Mạc nhíu mày càng chặt.
“Cha mẹ cô biết không?”
“Mẹ tôi mất rồi, chỉ còn một mình ba thôi.”
Hóa ra là gà trống nuôi con, một đứa trẻ lớn lên trong gia đình như vậy
bình thường đều trưởng thành sớm. Thẩm Mạc khẽ thở dài, tuổi cô ấy còn
nhỏ như vậy, chắc không nên giữ lại đứa trẻ này, nếu không sẽ hỏng cả
đời. Nhưng chẳng lẽ phải phá đi sao? Nghĩ tới Diệp Miêu, anh lập tức phủ quyết ý tưởng này.
“Ba cô nói thế nào?”
“Ba tôi nói thế
nào là sao? Ba làm bác sĩ, bận rất nhiều việc , mỗi ngày đều phải làm
phẫu thuật cho bệnh nhân, buổi tối còn phải tăng ca, bình thường phải
đến khuya mới gặp được ba.”
“Vậy mọi khi cô ăn tối ở đâu?”
“Đêm khuya ba sẽ về làm rất nhiều món ngon cho tôi, buổi trưa thì cùng ăn
cơm với bạn học ở trường, còn buổi chiều, thỉnh thoảng sẽ chạy đến chỗ
anh xin cơm.”
Giang Tiểu Tư miệng vừa nhai đậu phộng, tay vừa đút thịt cho Caramen, không ngờ Caramen cũng chê đồ ăn cô làm, quay đầu
tránh né không chịu ăn.
Thẩm Mạc hơi mủi lòng, bây giờ thấy hành động thỉnh thoảng tới ăn chực của cô cũng không khó chịu nữa.
Lúc này, không biết từ đâu vang lên tiếng chuông di động của Thẩm Mạc,
Giang Tiểu Tư tìm khắp nơi, cuối cùng thấy trong “phòng riêng” của
Caramen. Chắc do Thẩm Mạc tiện tay ném lung tung trên sàn nhà, Caramen
liền coi nó thành bảo bối, đem về phòng trang trí.
Thẩm Mạc cũng
chẳng ngẩng đầu lên, ra hiệu bảo Giang Tiểu Tư nghe điện thoại. Giang
Tiểu Tư vừa nhận cuộc gọi liền nghe thấy một giọng nữ ở đầu dây bên kia, rất hưng phấn nói: “Chú, con lấy trộm được Tử Âm Văn Chương rồi. Diệc
Hưu cũng bị con lừa, ha ha. Bây giờ con đang chạy về.”
Giang Tiểu Tư toát mồ hôi, trộm sao? Chẳng cần đoán cũng ra, đầu dây bên kia chắc
chắn là cháu gái mà Thẩm Mạc đã nhắc qua, Thẩm Khấu Đan.
“Alo, xin chào.”
Thẩm Khấu Đan sửng sốt: “Alo, cô là ai?” Không giống giọng nói của Tiểu Đường, sao lại là giọng một cô bé.
“Tôi là Giang Tiểu Tư, vì có việc nên tới nhà giáo sư Thẩm, nhân tiện giúp
anh ấy nghe điện thoại, cô có chuyện gì cần tôi nhắn lại không?”
Thẩm Khấu Đan đương nhiên biết tính chú mình, cười nói: “Cám ơn nha, xin nói với chú là đã lấy được Tử Âm Văn Chương, hai ngày nữa sẽ trở về, bảo
chú chuẩn bị tốt việc bị Diệc Hưu đuổi giết nha.”
“Được.” Giang Tiểu Tư gật đầu, bên kia ngắt điện thoại.
“Cháu gái anh gọi điện, nói cô ấy đã trộm được Tử Âm Văn Chương rồi, đó là gì vậy? Sao phải trộm?”
Thẩm Mạc không thèm nhìn cô: “Chuyện đó không liên quan đến cô, rửa chén,
hết.” Nói xong, anh lại đi về thư phòng , tiếp tục mấy việc dở dang.
Không ngờ lúc này điện thoại lại vang lên, Giang Tiểu Tư nhìn, là số của Tiểu Đường.
“Alo, Tiểu Đường?”
“Tiểu Tư sao? Em cũng ở đó sao, tốt quá. Em nói với giáo sư Thẩm là đã tra
được chút manh mối của Dương Ngạn, dạo trước có người thấy vợ hắn ở một
quầy hàng thôn Phương Khâu, mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cho hai
người, nhưng không gặp Dương Ngạn, không biết có phải là hắn cùng vợ
trốn về quê không?”
Giang Tiểu Tư cũng thấy vui vẻ, vội vàng thuật lại.
Thẩm Mạc khép mi trầm tư: “Phương Khâu là ở đâu?”
Giang Tiểu Tư nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hình như là một thôn ở núi Long Bàn
Sơn, cách thành phố Đào Nguyên khoảng 5 giờ đi xe, đường hơi khó đi, sau khi xuống xe, hình như còn phải đi bộ.”
“Bảo Tiểu Đường tới đón tôi.”
Giang Tiểu Tư ngắt điện thoại đã thấy Thẩm Mạc cầm chiếc áo gió đen từ trên
lầu đi xuống, vẫn cầm theo chiếc rương gỗ tử đàn có khắc hoa.
“Bây giờ anh đi sao, tôi cũng đi.”
“Không được.” Lần này, Thẩm Mạc từ chối thẳng thừng, một cô bé sao có thể cùng anh đi lên núi, tuy rằng nếu gặp phải yêu ma quỷ quái anh tin mình có
thể bảo vệ được cô. Nhưng bây giờ cô đang có thai, đường núi khó đi, nếu vấp ngã thì sao.
Giang Tiểu Tư không nghĩ nhiều như vậy: “Việc
này liên quan đến an nguy tính mệnh của tôi. Tôi cũng muốn đi. Cho dù
anh không cho tôi đi cùng, tôi cũng có thể gọi xe đi. Dù gì tôi cũng
biết địa điểm.”
“Cô.” Thẩm Mạc bất đắc dĩ, chỉ về phía phòng Thẩm Khấu Đan: “Được rồi, đi lấy áo khoác của cô đi.”
Lúc này Giang Tiểu Tư mới nhớ ra mình còn để quần áo ở đây, thấy quần áo đã được Thẩm Mạc gấp phẳng phiu vuông vắn, đặt ở đầu giường, trong lòng
bỗng thấy ấm áp, có một thứ tình cảm kỳ lạ nhen nhóm trong lòng.
Bỗng điện thoại Tiểu Tư vang lên, là Giang Lưu.
“Tiểu Tư, con đang ở đâu, sao chưa về nhà?” Mấy hôm nay thấy Tiểu Tư đều về
khuya, lại hay mang thức ăn ra ngoài, còn lén mua thức ăn cho chó, Giang Lưu đoán cô nuôi thú cưng bên ngoài.
“Ba, con cùng các bạn đi
Phương Khâu chơi, hai ngày nữa sẽ về.” Tiểu Tư vẫn thành thật khai báo
nơi đi, nếu không Giang Lưu khi phát hiện viên ngọc đã cách xa cũng sẽ
biết.
Giang Lưu hơi do dự, nhưng vẫn không hỏi thêm, chỉ dặn cô đi đường cẩn thận.
Xuống lầu đợi một lúc, Tiểu Đường không ngại vất vả, đã lái xe tới đây, trên
xe còn ngồi một vị Giang Tiểu Tư lần đầu gặp, Lâm Cường.
Lâm Cường hút thuốc, nhìn Giang Tiểu Tư, nhướn mày: “Thẩm Mạc coi đây là đi du lịch chắc, sao còn dẫn theo cả trẻ con?”
Tiểu Đường vội cười giảng hòa: “Đây là Giang Tiểu Tư, chính là cô bé bị kéo
vào vụ án vì cùng Diệp Miêu chat QQ, vì Diệp Miêu giao hẹn với cô bé
phải tìm được Dương Ngạn nên đưa cô ấy theo đi.”
Lâm Cường ngồi ở ghế phụ lái, Giang Tiểu Tư và Thẩm Mạc ngồi ở ghế sau. Lúc này đã là 9
giờ tối, chiếc xe cảnh sát chậm rãi chạy ra khỏi thành phố, hướng về
Long Bàn Sơn.