Thoát Cốt Hương

Chương 5: Chương 5: Ma cà rồng vs đạo sĩ




Vốn định trừng trị Lí Nguyệt Y một chút cho bõ tức nhưng vừa thấy mới sáng tinh mơ người ta đã bê một thùng nước cà chua, nước mắt rưng rưng đứng ở cổng trường chờ mình, cơn tức của Giang Tiểu Tư liền bốc hơi, im lặng nhận lấy thùng nước cà, đưa ra toàn bộ que thử và “áo mưa” ngày hôm qua, còn tặng thêm một hộp “áo mưa” vị cà chua, hôm qua đã tìm cả đêm, nhà cô không có vị sầu riêng.

Lí Nguyệt Y sợ hãi giữ chặt tay Tiểu Tư: “Hu hu hu, mình đã hai tháng không có, chẳng lẽ mang thai rồi? Mình có bị đuổi học không? Ba mẹ mình sẽ đánh chết mình.”

Giang Tiểu Tư đành phải dắt cô bạn vào toilet nữ.

“Sao cậu không nói với mình sớm một chút, cậu và Bánh Nướng không dùng biện pháp an toàn à?” Giang Tiểu Tư nghiến răng, đúng là đáng giận, con nhóc này mới năm nhất trung học a. Nhìn bộ dạng thẹn thùng kiểu mới bắt đầu yêu đương của cô cô, cô tưởng cùng lắm thì nắm tay, hôn môi, sao đã chạy đến trên giường rồi?

“Mình.. mình xấu hổ, không mở miệng nói được, còn nữa, anh ấy không phải Bánh Nướng, tên người ta là Thiệu Băng.” Nhắc tới bạn trai, mắt Lí Nguyệt Y lập tức biến thành sao.

“Lúc làm sao cậu không thấy xấu hổ, việc này cậu nói cho cậu ta chưa?”

“Chưa, còn không chắc chắn. Cậu xem, có hay không?”

Giang Tiểu Tư nhìn kết quả, bất đắc dĩ buông thõng hai tay, sau đó lại vò mạnh tóc mình.

“Chúc mừng, cậu đã làm mẹ.”

Lí Nguyệt Y oa lên một tiếng liền khóc, cô không muốn có con, ở nhà có một đứa em trai đã rất đáng ghét rồi.

“Thằng nhãi, mình đi tìm cậu ta tính sổ.” Giang Tiểu Tư giơ nắm đấm lên, Lí Nguyệt Y mới học năm nhất trung học, hắn cũng mới học cấp 3, sao có thể làm chuyện vô trách nhiệm như vậy. Lí Nguyệt Y lập tức ôm cứng cánh tay cô: “Không được, không thể nói, lỡ anh ấy muốn chia tay với mình thì sao?”

Lúc này, Giang Tiểu Tư rất muốn đánh cho cô cô hai gậy: “Cậu thích anh ta như vậy sao? Sợ cậu ta chia tay, anh ta bảo gì cậu đều nghe sao?”

Lí Nguyệt Y nước mắt như mưa, gật đầu.

“Cậu là heo à. Loại con trai đó đáng tin sao. Cậu làm mình tức chết mất.”

“Mình… chúng ta lén đi bệnh viện bỏ đứa bé được không, không thể cho anh ấy biết, nếu biết mình tạo phiền phức cho anh ấy, nhất định anh ấy sẽ đòi chia tay với mình.”

“Không được.” Tiểu Tư lập tức phản đối, nhớ tới việc mình chết trong bụng mẹ. Không thể hiểu nổi tại sao con gái hiện đại có thể dễ dàng vứt bỏ cốt nhục của mình như vậy.

Lí Nguyệt Y há hốc mồm: “Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ sinh nó ra sao?.”

Giang Tiểu Tư biết thật ra cô nhóc này dịu dàng thiện lương, lại biết chăm sóc người khác, chỉ là rất yếu đuối, sợ phiền phức, không có chủ kiến, thường ỷ lại người khác. Hiện tại, chuyện đã thành ra vậy, trong lòng cô chắc rất sợ hãi, rất dễ sai càng thêm sai.

“Cậu đừng cuống, chờ mình suy nghĩ cẩn thận đã.”

Còn về Bánh Nướng, cô sẽ có biện pháp giải quyết, không cho anh ta nếm chút giáo huấn, cô không phải họ Giang, nhưng còn đứa bé làm sao bây giờ, Nguyệt Y còn nhỏ như vậy.

“Tiểu Tư, nhờ cậu hết đấy.” Lí Nguyệt Y đau lòng ôm lấy cô, trong lòng đại loạn, nhưng cô tin rằng dù xảy ra chuyện gì, Tiểu Tư “vạn năng” nhất định sẽ giải quyết giúp cô.

Giang Tiểu Tư một bên vác theo cặp đựng sách lớn, một bên ôm 1 thùng nước cà chua chen vào tàu điện ngầm, tìm chỗ ngồi xuống, đặt thùng nước xuống chân, sau đó vặn trái duỗi phải, bắt đầu buồn ngủ. Đêm qua không ngủ, lại tâm sự cùng Giang Lưu, đã lâu không như vậy rồi. Bây giờ rất buồn ngủ, rất muốn ngủ…

Mọi người xung quanh lên lên xuống xuống, đến rồi lại đi, đang mơ màng, cô đột nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc, vô cùng dễ chịu, trong mơ có một ly kem RH- lớn, máu đỏ rực đầm đìa, hương vị đó thật ngọt… Cô liếm liếm môi, nuốt nuốt nước miếng, vô ý thức cọ cọ vào người ngồi bên cạnh, đầu tựa lên vai người ta, miệng luôn chép chép, nước miếng từ từ chảy ra. Người bên cạnh khó chịu đẩy đầu nhỏ của cô ra, cô lại dựa xuống, lại đẩy ra, lại ngã dựa vào. Người nọ bất lực, lập tức đứng lên, không ngờ một người nhanh chóng bật tới cướp chỗ ngồi trống bên cạnh Tiểu Tư. Ngay khi Tiểu Tư mơ mơ màng màng sắp đổ lên vai hắn, tàu điện ngầm lại báo lên địa điểm Tiểu Tư cực kỳ quen thuộc, cô đứng dậy theo phản xạ, như người máy đi ra khỏi tàu điện ngầm. Thiếu niên ngồi cạnh cô cũng vội vàng đi theo.

Người đàn ông lúc nãy đứng lên kia nhìn thùng nước cà chua Giang Tiểu Tư bị quên khi nãy, lại nhìn bóng lưng thiếu niên ngoại quốc mang quỷ khí dày đặc vừa đi ra kia, mày nhăn lại.

Giang Tiểu Tư vẫn mơ mơ màng màng, hầu như chỉ dựa vào cảm giác để đi về phía trước, ra khỏi ga tàu địa ngầm, theo quán tính rẽ sang ngõ nhỏ thông sang khu phố quán Bar, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Cô còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết cùng với tiếng vật gì đó bị gãy. Vừa quay đầu lại, cô thấy soái ca đen mặc đồ đen như mực, một tay nâng cái thùng, một tay đang vặn lấy hai tay của một cậu thiếu niên nhu nhược, không thương tiếc vặn xoắn, bẻ gãy hắn mấy nhánh xương, sau đó ghìm chặt lấy xương sống của cậu ta, dường như chỉ cần hơi dùng sức sẽ bẻ cậu ta thành hai đoạn.

Khoan đã khoan đã, cô nhìn lại đôi tay trống không của mình, chẳng lẽ thùng kia là nước cà chua xinh đẹp đáng yêu của cô sao? Chẳng lẽ anh chàng đẹp trai kia là người có nhóm máu RH- cô gặp trong siêu thị hôm qua sao? Còn thiếu niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh sắp bị vặn xoắn thành quẩy kia nữa, hình như là ma cà rồng thường xuyên đến tiệm nhà cô mua máu? Bọn họ đang làm gì vậy?

Giang Tiểu Tư lo lắng nhìn anh chàng đẹp trai dùng một tay nâng thùng, trong lòng cầu nguyện nhất định đừng để rơi nha, Tiểu Địch ăn no rảnh rỗi sao, sao lại đi ra đường cùng anh đẹp trai đánh nhau, làm hỏng mặt đẹp trai thì sao giờ, đập hỏng nước cà chua của cô thì càng không được nha.

“Ban ngày ban mặt cũng dám mò ra săn mồi?”

Mỗi một đường cong trên mặt người đàn ông kia đều phát ra tia lãnh khốc, hừ lạnh một tiếng, trong tay anh thấp thoáng hiện ra một vầng hào quang màu lam nhạt mà người thường không dễ dàng thấy được, sắp sửa đánh về phía ngực Địch Phàm. Chẳng riêng gì Địch Phàm, ngay cả Giang Tiểu Tư cũng sợ tái mét mặt. Xong rồi, gặp phải cao thủ rồi, hơn nữa, thực không khéo, cao thủ hình như còn hiểu lầm gì đó.

Giang Tiểu Tư nhất thời không có cách nào, đành phải hét lên một tiếng thét chói tai, run run dùng ngón chỉ vào người đang đau đến mức mắt đỏ như máu trước mặt răng nanh lộ cả ra, Địch Phàm. “Quỷyyyyyyyyyyy.” Sau đó, bùm một tiếng, ngã xuống đất, giả vờ hôn mê bất tỉnh. Người đàn ông kia ngẩn người, tay hơi lỏng ra. Địch Phàm vội liều mạng vùng ra khỏi tay anh ta, chạy thoát.

Thực ra, cậu chẳng qua đang rong chơi trên tàu điện ngầm, bất ngờ gặp được Tiểu Tư, người hắn luôn luôn thầm mến, muốn đi theo ngắm cô ấy nhiều chút thôi. Ai ngờ sẽ gặp phải tai họa bất ngờ như vậy. Ô ô ô ô, anh ta đúng là lòng dạ độc ác, chuyện gì cậu cũng chưa làm mà, có cần vừa ra tay đã muốn đẩy cậu vào chỗ chết không. Thật đáng sợ. Địch Phàm không thèm quan tâm bây giờ là ban ngày, nhanh chóng bay lên, như tên lửa, biến mất, người đàn ông kia cũng lười đuổi theo.

Nhìn nữ sinh bị ngất xỉu trước mắt, anh lại nhíu mày. Chẳng lẽ để mặc cô bé tại đây? Dù không gặp một ma cà rồng khác đi qua, nếu gặp một tên lưu manh say rượu đi qua cũng rất phiền phức. Anh không khách khí vỗ vỗ mặt cô, dùng sức lay lay vài lần, còn ấn mấy huyệt đạo trên người cô, chỉ hận không được đá vài cái, vậy mà cô vẫn như trước không động đậy.

Giang Tiểu Tư cắn răng, tiếp tục giả vờ bất tỉnh, dù sao, trên đời làm gì có ai giả chết giống hơn cương thi. Người đàn ông bất lực, cuối cùng đành một tay ôm thùng nước cà chua, một tay ôm cô mang về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.