Giang Lưu chuyển
quyền sở hữu Thoát Cốt Hương cho Diệu Yên, bắt đầu đóng gói hành lý từ
vài ngày nay. Chuyển nhà cũng nhiều lần, đã sớm quen với việc chia ly,
anh cũng không cảm thấy có gì quá khó khăn, cũng không ôm nhiều chờ mong về cuộc sống ở nơi mới. Với anh, chỉ cần có Tiểu Tư ở bên là được rồi.
Có một khoảng thời gian kéo dài rất nhiều năm, anh vẫn luôn suy nghĩ,
nếu lúc trước anh chấp nhận yêu Liễu Chi, có phải sau đó sẽ không có
Triệu Tật không, Liễu Chi cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, rồi cuối cùng sẽ không chết?
Triệu Tật có thể cho nàng ấy tình
yêu, nhưng lại không thể cho nàng ấy được hạnh phúc của cuộc sống bình
thường. Mà bản thân anh, rõ ràng có thể cho nàng ấy, cuối cùng lại trơ
mắt chắp tay tặng nàng cho người khác. Không phải vì anh không yêu nàng, mà bởi vì quá yêu, cho nên chỉ đành tác thành cho nàng. Bao nhiêu đau
đớn, bao nhiêu xót xa bỏ ra, ở khoảnh khắc anh nhìn thấy nàng cười hạnh
phúc trong lòng Triệu Tật, anh biết, tất cả đều đáng giá. Anh không phải là thánh nhân, nếu người Liễu Chi yêu là anh, dù xảy ra chuyện gì anh
cũng không buông tay, sai thì cứ để sai đi, anh cũng không phải là người quá cầu toàn.
Nhưng cuối cùng, sự tác thành của anh chỉ đổi lấy
cái chết của Liễu Chi, anh biết đó không phải lỗi của Triệu Tật, nhưng
vẫn không tự chủ được mà đi hận cái người chỉ biết lấy đại cục làm trọng đó. Nếu là anh, vì Liễu Chi, đừng nói là tha cho Thái Vấn một mạng, dù
bắt anh phải hy sinh tính mạng, bỏ đi toàn bộ giang sơn anh cũng cam
lòng
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mạc, anh cảm thấy người này thật giống Triệu Tật. Tuy rằng hai người bọn họ, một người toát ra vẻ kiêu
ngạo, một người toát ra vẻ băng lãnh, nhưng đều là người sẽ không hề do
dự hy sinh tình yêu vì đại cục.
Lúc đầu, anh mặc kệ tình ý phát
triển là bởi vì nghĩ rằng, Tiểu Tư thích Thẩm Mạc đa phần là vì máu RH-. Hơn nữa, cho dù con bé thật sự thích anh ta, Thẩm Mạc cũng không có ý
gì đối với một đứa trẻ như cô, lâu dần, tình cảm của Tiểu Tư cũng nhạt
đi. Giống như Tiểu Tư bất ngờ thích Trương Kì, sau đó chia tay trong
chớp nhoáng. Hay giống như phụ thân và mẫu thân của anh, rõ ràng lúc đầu yêu đậm sâu như vậy, từ bỏ tất cả để trốn đi, trải qua bao đau khổ mới
được bên nhau, cuối cùng, không phải nói không còn tình cảm gì là xong
sao, mỗi người đều có niềm vui mới, lại lao đầu vào một đoạn tình yêu
khác cũng kích tình như lửa. Trăm ngàn năm qua, những chuyện như vậy
chẳng nhẽ anh còn chứng kiến chưa đủ nhiều?
Không có tình cảm nào có thể thiên trường địa cửu. Những người thề nguyền yêu nhau đến biển
cạn đá mòn kia, chắc chắn chưa từng trải qua biển cạn hóa nương dâu. Bọn họ không hiểu, tình cảm có sâu đậm thế nào, trầm mê vào đó bao nhiêu,
cũng không thể chống chọi lại thời gian. Còn những người vẫn mãi yêu
người cũ, thực ra chỉ vì họ trải qua thời gian chưa đủ lâu mà thôi.
Chỉ cần thêm một thời gian nữa, anh cũng sẽ quên Liễu Chi. Không biết bắt
đầu từ bao giờ, hình ảnh nàng đã từ từ nhạt nhòa trong lòng anh, anh
cũng đã sắp quên hẳn cảm giác lúc yêu nàng trước đây, dần quên đi cả đau đớn đến tê tâm liệt phế khi nàng chết. Thứ mà anh vẫn luôn cẩn thận đặt tại đáy lòng, chưa bao giờ quên, thật ra chỉ là một lời hứa. Có đôi
khi, một lời hứa còn dài hơn tình yêu nhiều.
Giờ đây, điều quan trọng nhất với anh là Tiểu Tư.
Nhưng, Thẩm Mạc lại dần cảm động trước Tiểu Tư, giống như khi xưa Triệu Tật
động lòng yêu Liễu Chi. Bạn có lý do gì để ngăn cản hai người yêu nhau
không? Trong mắt họ, yêu là động lực, làm gì cũng là đúng, tất cả những
khó khăn nảy sinh đều là những đau khổ mà họ cần phải trải qua mà thôi.
Vậy nên, trong cuộc sống, có rất nhiều người yêu nhau, thực ra chỉ giống như bạn bè, cùng trải qua khó khăn hoạn nạn, lại không thể cùng hưởng
phú quý, có thể cố gắng đi qua một tình yêu gian nan, lại không thể chờ
đợi một tình yêu bình dị.
Anh càng ngăn cản, lại càng đẩy hai
người đó lại gần nhau. Anh đưa Tiểu Tư đi, lại để trái tim cô vĩnh viễn
đặt tại nơi này. Đó là kết quả mà Giang Lưu không muốn nhìn đến nhất, vì thế vài ngày nay, anh vẫn luôn do dự. Có lẽ nên để Tiểu Tư tự quyết
định là tốt nhất. Đối với những chuyện tình cảm, từ trước tới nay, anh
đều bất lực.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Thẩm Khấu Đan đóng giả làm Tiểu Đường, ngày ngày nghênh ngang ra vào mọi
nơi, cô không tin như vậy mà không dụ được Lục Tiểu Văn.
Giang
Lưu muốn chuyển nhà, tin đó cô biết được từ Vũ Thần. Thực ra cô không
nhiều bạn bè lắm, Giang Tiểu Tư lại hơi nhỏ, Vũ Thần vẫn chơi thân với
cô hơn, cô ấy là cương thi nên cũng không sợ ma quỷ, lại có thể cùng
uống rượu với cô, qua lại thường xuyên, cuối cùng hai người trở thành
bạn thân thiết. Lúc đầu, Vũ Thần rất sợ cô, sau đó quen nhau lâu dần, Vũ Thần phát hiện tính cách Thẩm Khấu Đan rất thoải mái, không hề có thành kiến với phi nhân loại, vì vậy dần trở nên thân thiết, thường xuyên bám lấy cô kể Giang Lưu thế này, Giang Lưu thế nọ, nói nhiều đến mức lỗ tai Thẩm Khấu Đan sắp có vết chai.
Giang Lưu muốn chuyển nhà, đương
nhiên Vũ Thần cũng muốn chuyển, mấy năm nay cô ấy vẫn lén lút đi theo
Giang Lưu, chứng kiến bao nhiêu thăng trầm của họ, bởi thế dù Giang Lưu
đi đâu cũng có thể “tình cờ” gặp cô. Thế nhưng cô ấy lại là người da mặt mỏng, biết Giang Lưu chỉ yêu mẹ Giang Tiểu Tư, chết cũng không dám thổ
lộ.
Thẩm Khấu Đan thầm day dứt không nguôi, cô mơ hồ biết được
mình có cảm tình với Giang Lưu, nhưng Giang Lưu là cương thi, bọn họ
không thể ở bên nhau. Có lẽ Vũ Thần thích hợp với anh hơn, vì vậy cô cố
gắng chặt đứt hy vọng. Nhưng dù sao mình cũng được anh ấy giúp đỡ rất
nhiều lần, nên đưa quà chia tay gì đó mới có tình người chứ, những đồ
vật bình thường chắc chắn không lọt vào mắt Giang Lưu, tranh chữ đồ cổ
chẳng phải đầy ắp Thoát Cốt Hương sao. Cô vừa nghĩ vừa đi dạo cùng Vũ
Thần trong Bách Lý Nhai, thoáng thấy biển hiệu cổ kính của “Ngân Thiên
Các”, mắt cô sáng bừng lên, lập tức tiến vào.
Lúc đi ra, một cô
gái buộc tóc đuôi ngựa mặc áo hồng đậm đứng trước mặt cô, tức giận chỉ
vào Vũ Thần đứng bên cạnh hỏi: “Hành Chi, cô gái này là ai?.”
Thẩm Khấu Đan ngẩn ra, tập trung nhìn kĩ, người trước mắt không phải Lục
Tiểu Văn thì còn ai vào đây, vội vàng bình tĩnh nói: “Đương nhiên là bạn gái tôi.”
Vũ Thần nghe xong suýt nữa bật cười, bị Thẩm Khấu Đan lén nhéo một cái.
Lục Tiểu Văn thở hổn hển, cô đi theo anh mấy hôm nay, luôn luôn giấu mặt,
không ngờ hôm nay lại thấy Hành Chi và người con gái khác tay trong tay
cùng đi dạo phố, không thể nhịn nổi nữa, bất chấp nguy hiểm nhảy ra.
“Nhưng hai chúng ta đã thành thân rồi mà.”
“Là do cô ép tôi thôi, không tính.”Thẩm Khấu Đan lạnh giọng nói.
“Sao lại không tính, chúng ta đã bái thiên địa rồi.”
“Không có giấy đăng ký kết hôn, đương nhiên là không tính rồi.”
Lục Tiểu Văn bỗng lặng đi, hai mắt rưng rưng: “Sao huynh có thể ra khỏi
thôn? Huynh định bỏ rơi muội lần nữa sao? Muội sẽ giết ả này.”
Móng tay Lục Tiểu Văn dài ra, vươn lên đâm thẳng vào tim Vũ Thần. Thẩm Khấu
Đan ôm lấy Vũ Thần vào lòng, quay lưng lại chắn, quả nhiên Lục Tiểu Văn
lập tức thu tay lại, không ngờ ngay lúc đó Đường Hành Chi trước mắt cô
đột nhiên quay lại, ngón tay kết ấn điểm vào mi tâm của cô.
“Hành Chi, huynh……”
Lục Tiểu Văn cứng đờ như tượng gỗ, muốn động cũng không thể động được.
Huynh ấy học được chiêu số lợi hại như vậy từ lúc nào? Là đạo sĩ thối
hay là xú hòa thượng dạy huynh ấy?
Thẩm Khấu Đan thấy thật vui
vẻ, cuối cùng cũng bắt được rồi, bỗng nhiên lại thấy một luồng u hồn bay ra từ thân thể kia, chỉ trong chớp mắt đã biến mất giữa không trung, cô nhíu mày: “Lại để cô ta chạy thoát.”
Vũ Thần kinh ngạc thốt lên: “Cô ta có thể chạy trốn theo gió sao?”
“Lục Lâm có một cái Thính phong đồng (ống thu gió), làm từ cành cây của hắn, góp nhặt gió mấy trăm năm, sau đó đưa cho cô ta, vì vậy lần nào cô ta
cũng thoát nhanh như vậy. Hình như dùng pháp thuật không có tác dụng
mấy, phải đổi cách khác bắt cô ta thôi.”
“Hình như cô ta vẫn chưa nhận ra cô là Tiểu Đường giả?”
“Những người bị tình yêu che mắt thường không phân rõ phải trái mà, hơn nữa
đối với Tiểu Đường hiện tại, ngoại trừ tướng mạo giống nhau, cô ta có
hiểu thêm gì về cậu ấy đâu.”
“Ngốc quá ngốc quá, còn ngốc hơn cả tôi nữa, thế nếu cô ấy quay về thôn Tiểu Lê thì sao?”
“Diệc Hưu đại sư đã bày trận ở bên hồ rồi, cô ta không dám trở về đâu, nếu không thì thành bắt ba ba trong rọ rồi.”
“Aizzz, ngày nào cũng phải trốn đông trốn tây như vậy thật nhàm chán mà, sớm
đem linh phách trả lại cho người ta không tốt sao. Chỉ cần không làm
chuyện gì quá đáng, mọi người cũng không làm khó cô ấy.”
“Cô ấy chỉ không muốn Tiểu Đường bỏ đi thôi.”
“Nhưng hiện tại họ cũng không có cách nào ở bên nhau.”
Thẩm Khấu Đan lắc đầu, tâm tư của phụ nữ rất kỳ lạ, cô cũng không lý giải được.
“Thân thể này xử lý thế nào đây? Cũng không thể ném lại ven đường đúng
không?” Vũ Thần vươn ngón tay chọc chọc lên mặt của Phấn Hồng Phiêu
Phiêu, thật đàn hồi nha, cô cũng muốn có một thân thể như vậy, cô không
muốn làm cương thi.
“Mang về đi, nhất định Lục Tiểu Văn sẽ quay lại tìm, chúng ta chuẩn bị tốt cạm bẫy chờ cô ta tới.”
——————-
Giang Tiểu Tư vẫn lên lớp đều đặn, cô tìm Thẩm Mạc rất nhiều lần, nhưng đều
không gặp. Trần An Nguyên nói anh ấy đi công tác rồi, lòng cô dần ảm
đạm, chẳng lẽ ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối anh ấy cũng không muốn cho cô?
Trên đường trở về, cô loáng thoáng cảm thấy có ai đó đang đi theo mình, là cảm giác bị ai đó nhìn lén, cứ lúc nào đi một mình là lại xuất hiện cảm giác này, nhưng lần này dường như đặc biệt hơn hẳn.
Đã khuya, ba vẫn chưa về, Giang Tiểu Tư nhìn từng hòm từng hòm hành lý
được đóng cẩn thận, ngay cả máy tính cũng được cho vào hòm, đành tiện
tay rút một quyển sách ra lật lật, trên trang sách có rất nhiều hình
người cô vẽ lúc học trên lớp, toàn hình chi bi của Thẩm Mạc. Cau mày,
khoanh tay, lạnh lùng…….. Càng xem càng phiền muộn, cô đành đi tắm rửa,
lúc ra khỏi phòng tắm còn đang ngẩn ngơ, hạt châu đặt cạnh bồn rửa tay
lại quên đeo vào.
Hình như gió bên ngoài rất lớn, thổi cho chuông gió vang lên không ngừng, Giang Tiểu Tư vừa đóng kín cửa sổ lại nghe
thấy tiếng động ở cửa chính, cô tưởng Giang Lưu đã về, ai ngờ không có
ai vào. Mở cửa, vửa thò nửa bàn chân ra ngoài, một bóng đen liền ập tới, sau đó cô không biết được gì nữa.
Lục Tiểu Văn ngập tràn vui
sướng, cô theo dõi Giang Tiểu Tư cả đoạn đường, lại không thể tiếp cận
gần cô, cũng không biết là có cái gì bảo vệ nữa. Bỗng nhiên, phát hiện
kim quang vây quanh cô biến mất, hơn nữa trên người lại có mùi vị của tử thi, đương nhiên cô ta không thể bỏ qua cơ hội, vừa ra tay đã dễ dàng
thành công.
Đáng tiếc, thân thể này xương cốt quá nhỏ, đứng bên
trong thật ngột ngạt, hồi lâu mới biết thì ra Giang Tiểu Tư là nửa cương thi, nhưng không có một chút pháp thuật nào hết. Đứa trẻ này thật không có tiền đồ.
Hình như quan hệ giữa Tiểu Đường và Giang Tiểu Tư
rất tốt, cùng lắm thì không cần thân thể trước đây nữa, dùng Giang Tiểu
Tư để tiếp cận huynh ấy. Nếu huynh ấy thích hình dáng Giang Tiểu Tư này, vậy thì lại dẫn huynh ấy đi kết hôn, lần này nhất định phải đăng kí kết hôn để huynh ấy không thể chối cãi, hơn nữa, nhất định phải tổ chức
trong giáo đường. Lục Tiểu Văn sung sướng nghĩ, cứ thế mặc áo choàng tắm mà nghênh ngang đi ra phố.