Thẩm Mạc im lặng một lúc, sau đó ngắt điện thoại đánh ‘cạch’ một tiếng.
Tiểu Đường khóc không ra nước mắt, rút cục anh ấy đã hiểu chưa vậy? Tuy biết Thẩm Mạc có phản cảm với điện thoại di động, lại càng chán ghét dùng
máy tính, nhưng bây giờ chỉ có thể nhờ anh. Người này mặc dù ghét quỷ
như kẻ thù nhưng lại luôn coi trọng tính mạng con người.
Sau khi
ngắt điện thoại, Thẩm Mặc bắt đầu im lặng suy xét.Trong khi đó, Giang
Tiểu Tư lúc này đã nghe được toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, trong
lòng cảm thấy thật phấn khích, biểu cảm vẻ mặt thật đáng đánh đòn. Oa,
là cảnh cục phá án. Chính là vụ án nhảy lầu tự sát kỳ lạ xảy ra liên
tiếp trong tháng này nha.
Giáo sư Thẩm sao… Cô nhận ra người
trước mặt này là ai rồi, thảo nào Tiểu Địch bị anh ta đánh đến mức suýt
không chạy nổi, giáp mặt với người của Thẩm gia, cậu ta làm sao có năng
lực chống lại chứ…
“Cô biết lên mạng không?” Đột nhiên Thẩm Mạc hỏi.
Bây giờ đến lượt anh phải nhờ vả tôi này, Giang Tiểu Tư đắc ý hất hàm. “Đương nhiên.”
“Có QQ không?”
“Đương nhiên.”
Thẩm Mạc đứng dậy đi lên lầu, Giang Tiểu Tư lập tức bật dậy chạy theo: “Nhà anh có máy tính không?”
Thẩm Mạc đáp lại lạnh băng: “Đương nhiên.”
Tiểu Tư: “ …”
“Tôi còn nghĩ phải ra tiệm net, không ngờ anh cũng có máy tính, sao lại không biết lên mạng vậy?”
Thẩm Mạc mở cửa một căn phòng, bên trong có một dàn máy tính. “Đây là máy tính của cháu gái tôi, thỉnh thoảng cô ấy đến đây ở.”
Giang Tiểu Tư thuần thục khởi động máy: “Anh rất ghét sản phẩm điện tử sao?”
Tuy cô lớn lên từ thời cổ đại nhưng lại rất thích những thứ như máy tính,
hoạt hình… Trước kia đồ chơi rất ít, so với hiện tại, mỗi ngày trôi qua
rất nhàm chán, di động hay tủ lạnh sinh ra làm cho cuộc sống con người
thêm thoải mái, sao anh ta lại không thích chứ?
Thẩm Mạc cũng
chẳng thèm trả lời, từ một vị trí xa xa vừa nhìn chằm chằm màn hình, vừa suy nghĩ về khả năng hồn phách Diệp Miêu có thể gây họa qua internet.
Nếu bây giờ cô ta xuất hiện ngay trước mặt, bảo anh thu phục là chuyện
quá đơn giản, nhưng nếu phải bắt cô ta qua internet, đúng là anh cũng bó tay. Điểm yếu duy nhất của anh chính là mù điện tử, nhất là lúc tới gần máy tính, anh thấy mắc ói. Vấn đề không phải học hay không học được mà
là sâu trong tiềm thức đã không thể chấp nhận nổi.
“Nhiều virus quá, máy này không dùng bao lâu rồi?”
Giang Tiểu Tư vừa diệt virus vừa đăng nhập ẩn vào QQ, lập tức âm báo vang lên không ngừng, cửa sổ tin nhắn nhảy lên làm Thẩm Mạc nhức mắt.
“Ha ha, ngại quá, chờ một chút.”
Giang Tiểu Tư lần lượt trả lời từng tin nhắn, hay tay múa điên cuồng trên bàn phím, tốc độ nhanh khiến người ta phải líu lưỡi. Thẩm Mạc còn chưa nhìn rõ cô gõ chữ gì thì cô đã viết xong một đoạn dài, đóng cửa sổ chat,
chưa đến 1 phút đã trả lời xong toàn bộ tin nhắn.
“Được rồi, bắt
đầu thôi, đầu tiên phải thêm bạn người kia.” Giang Tiểu Tư tìm kiếm số
QQ vừa nghe được, tên trên mạng của Diệp Miêu là Tiểu Miêu, tên rất đơn
giản, cũng không đăng status (trạng thái) hay sử dụng kí tự đặc biệt gì.
“Cô không sợ sao?” Thẩm Mạc nhìn biểu cảm hưng phấn của cô hiện tại, dùng
chân tóc cũng đoán được lúc nãy gặp ma cà rồng cô là giả vờ bất tỉnh.
Vốn đã đánh giá nhân phẩm cô rất thấp, bây giờ anh lại càng thêm phản
cảm với cô.
“Không sợ, anh cho là cô gái nào cũng nhát gan sao?”
Ngày nào cô cũng làm chuyện buôn bán với ma quỷ, hồi nhỏ còn hay cùng
chúng tán gẫu, chơi đùa, nhưng đây là lần đầu tiên tán gẫu QQ với lệ quỷ nha, thú vị, thật thú vị.
Thẩm Mạc cười nhạt, đúng rồi, nhỏ như
vậy đã lén lút nếm thử trái cấm, lá gan cô ta làm sao nhỏ được, đúng là
vật đổi sao dời, sài lang giữa đường (ý chỉ thói đời đã thay đổi, bây
giờ người xấu cũng có thể vênh váo, không biết hổ thẹn)
Tính tình Giang Tiểu Tư luôn vô tư thoải mái, chuyện đã qua nếu không nhắc lại sẽ quên luôn, không biết Thẩm Mạc đang thầm khinh bỉ mình.
“Không
thêm bạn được, bị từ chối ngay lập tức.” Giang Tiểu Tư vuốt cằm, kì lạ
thật, không phải anh cảnh sát trong điện thoại nói thêm bạn cô ta rất dễ sao?
Thẩm Mạc im lặng hai giây rồi nói: “Đổi giới tính thành nam rồi thử lại xem.”
Giang Tiểu Tư ngạc nhiên liếc nhìn Thẩm Mạc, đổi giới tính thành nam, thay
đổi tuổi từ 15 lên 28, đổi tên từ “Quyết không quan tâm tới bánh bao”
thành “Phong vô nhai”.
“Thêm rồi.”
Sao nhanh vậy? Giang
Tiểu Tư trợn mắt nhìn thông tin cá nhân của Diệp Miêu, lần này chưa cần
thăm dò gì cũng đã dễ dàng thêm bạn được, cửa sổ tin nhắn còn chưa bật
lên. Tiểu Tư vốn chuẩn bị sẵn tinh thần gửi vài tin nhắn làm quen. Ví dụ như “ Hắc, Diệp Miêu, anh là họ hàng của em nè.” , “Anh là một người
siêu đẹp trai.”, “Tôi là đạo sĩ đây, dám thêm tôi không?.” hay “Tiểu
quỷ, tiểu quỷ, ta là cương thi đây.”… này nọ, hay đơn giản nhất là mấy
câu áp dụng với các bác trung niên như “Xin chào, kết bạn được chứ?”
hoặc là “Tôi đang cô đơn, muốn tìm người tâm sự.” Haizz, không ngờ còn
chưa cần dùng.
Diệp Miêu là hội viên QQ, hai chữ Tiểu Miêu màu
đỏ, không biết tại sao trông vừa giận dữ, hơi chảy xuống, lại mang theo
sắc thâm đen, mà hình đại diện của cô ta cũng chỉ là một hình vuông đỏ
như máu, không thêm họa tiết gì, hiện trên danh sách bạn bè QQ trông đặc biệt chói mắt. Ký tên QQ cũng rất đơn giản, tám chữ “Người này đã chết, có việc hóa vàng.”
……
Thực ra chỉ là một dòng ký tên bình thường, nhưng trong trường hợp này, nội dung của nó chính là sự thật
nên ngay Tiểu Tư cũng cảm thấy sau lưng lạnh đi một chút, đúng là vừa
khôi hài vừa kinh dị. Thẩm Mạc im lặng nhìn chăm chú vào màn hình, xuyên qua màn hình, anh cảm thấy một luồng khí âm lãnh, từ màn hình tỏa ra
một luồng sáng xanh nhàn nhạt, hút đi thần trí con người. Quả nhiên quỷ
hồn của Diệp Miêu bám vào internet, nhưng muốn trừ bỏ, phải dụ cô ta đi
ra trước đã.
“Tôi nói với cô ấy chuyện gì bây giờ?” Giang Tiểu Tư quay lại hỏi Thẩm Mạc.
“Tùy cô.” Thẩm Mạc bảo cô tự do phát huy. Vì thế, Giang Tiểu Tư lập tức bắt chuyện.
-Diệp Miêu?
-[icon chảy nước miếng] Vâng, anh là soái ca?
Giang Tiểu Tư im lặng, Thẩm Mạc cũng im lặng….
-[chắp tay] Hạnh ngộ, hạnh ngộ.
-[icon môi đỏ mọng :-*] Trước đây tôi có đọc tiểu thuyết Kim Dung, thích nhất
là Hoàng Dược Sư và Phong Vô Nhai, tôi gọi anh là Vô Nhai nha????
Giang Tiểu Tư lau mồ hôi trên trán, đều là các vị đại thúc, xem ra sở thích
của Diệp Miêu cũng giống cô nha. Sao không giống lệ quỷ chút nào vậy,
chẳng lẽ là ai đó giả dạng? Nhưng tốc độ trả lời nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, dường như cô vừa gửi một tin, đối phương lập tức trả lời. Giang
Tiểu Tư nhìn lại thời gian gửi, không ngờ là đồng thời hiện lên với tin
nhắn mình gửi đi… Nếu là người bình thường thì đúng là quá nhanh, cô
nhanh nhất mỗi phút có thể gõ 400 chữ, bây giờ cũng thấy mặc cảm. Nếu
bạn bè trên mạng của cô đều có tốc độ giống Diệp Miêu cô sẽ cảm thấy
hạnh phúc biết bao. Tính cô vốn vội vàng, mỗi lần chờ đối phương đánh
chữ, Tiểu Tư cảm thấy tóc bạc cũng sắp mọc ra đây.
-[mỉm cười gật đầu] Tôi cũng vậy, cả Dương Tiêu và Kiều Phong cũng là nam nhân mà tôi
ngưỡng mộ, nam nhân tốt thì phải có trách nhiệm mang đến cho người mình
yêu hạnh phúc.
Thẩm Mạc đứng bên cạnh nhìn dòng đối thoại, khóe môi bắt đầu giật giật.
-[icon mắt rưng rưng] Gật đầu-ing,nam nhân tình sâu như bể, đến chết không
phai mới có thể khiến người ta yêu thương [icon Trái tim đỏ]
Thẩm Mạc bất đắc dĩ nhìn hai cô gái, mấy nam nhân trong tiểu thuyết Kim Dung cũng có thể lôi ra ba hoa chích chòe, Thẩm Mạc chưa bao giờ đeo đồng
hồ, chỉ bấm ngón tay tính thời gian, từng giây từng giây dần trôi qua.
“Vào việc chính đi, thời gian không còn nhiều.” (chương trước có nói 9h sẽ có người chết tiếp)
Giang Tiểu Tư lúc này mới nhớ ra phải dừng lại đề tài vớ vẩn này, tự khinh bỉ bản thân không ngờ đặt việc linh tinh lên trên chính sự.
-Bạn đúng là một cô gái sâu sắc a.
-[icon mặt xấu hổ] Thật sao? Tôi cũng vậy, lâu lắm rồi mới gặp nam nhân nói
chuyện hay như vậy, những người trước đây không nói game cũng nói công
việc, đúng là nhàm chán [icon ngậm thuốc phun khói]
- Quá khen quá khen, tôi ở trên mạng lâu như vậy cũng chưa bao giờ thấy một cô gái đáng yêu như bạn.
-[ mặt đỏ bừng chớp chớp mắt] Thật không, cảm ơn. Đáng tiếc, tôi đáng yêu như vậy lại không có người yêu [icon tội nghiệp]
-[hoa hồng] Không thể nào, chỉ cần là nam nhân tốt, nhất định sẽ biết trân trọng bạn.
-[khóc lớn]
-Sao vậy? Thất tình sao? Người yêu bạn làm bạn bị tổn thương?
-Đúng vậy, tôi tìm khắp nơi cũng không tìm ra anh ấy, anh có thể giúp tôi không?
Giang Tiểu Tư quay lại nhìn Thẩm Mạc: “Cô ấy muốn tìm người.”
“Hỏi cô ta người đó tên là gì?”
Giang Tiểu Tư tiếp tục.
-Tìm ở đâu bây giờ, anh ta tên gì? Nếu trong khả năng, tôi sẽ giúp bạn.
-Anh ấy tên Dương Ngạn, nhà ở khu Vạn Hà, phố Mộc Cầm, đường Cẩm Tú, tầng 6, số 1901, tôi đã nhờ rất nhiều người tìm, bọn họ đều đồng ý, nhưng không ai tìm được. [Lửa giận] [dao dính máu]
Giang Tiểu Tư cảm thấy bất an, quay lại nhìn Thẩm Mạc, lông mày của anh nhăn càng sâu thêm vài phần.
-Địa chỉ và họ tên đều rõ ràng, nếu có người như vậy thật, chỉ cần còn trên đời, chắc chắn sẽ tìm được, đừng vội. [ôm ôm]
-Tôi chắc chắn anh ấy còn sống, nhưng không biết đang trốn ở đâu. Trong vòng một tuần có thể tìm được chứ? [mặt tội nghiệp]
-Được.
Giang Tiểu Tư giơ tay ra, Thẩm Mạc nhanh chóng đẩy ra một chưởng, nhưng tốc
độ của cô quá nhanh, “cách” một tiếng, chữ kia vẫn được gửi đi.
“Không thể đáp ứng hay nhận lời bất cứ điều kiện gì của ma quỷ.” Thẩm Mạc trầm giọng quát.
Giang Tiểu Tư hơi bất ngờ, trước đây ba cũng dặn dò cô như vậy, nhưng chính
bản thân cũng là cương thi nên chẳng cảm thấy sợ. Tuy vậy, lần này trò
chuyện với Diệp Miêu cô luôn luôn nhắc mình phải cẩn thận, không ngờ dần dần lại bị mê hoặc, lúc phản ứng lại thì đã đồng ý cô ấy rồi.
Bỗng nhiên máy tính như biến thành một bể máu, máu tươi từng giọt từng giọt
trào ra, chậm rãi chảy xuống kéo theo vệt máu đỏ tươi. Trên màn hình
liên tiếp hiện lên những tấm ảnh những người đàn ông nhảy lầu tự sát
trước đây, óc đều vỡ tan. Một dòng chữ lớn màu đỏ tươi bật ra từ khung
chat QQ, chạy trên màn hình máy tính.
-Ha ha ha ha, ta không cần
biết ngươi là ai, tìm ta với mục đích gì, hãy nhớ kĩ lời ngươi nói đấy,
nếu đến thứ Tư tuần sau ngươi còn chưa tìm được hắn, sẽ phải chịu kết
cục như bọn bọ. [một hàng đầu lâu nhe răng cười]
Giang Tiểu Tư nhíu nhíu mày, chuẩn bị đáp lại liền bị Thẩm Mạc ngăn lại.
“Cô còn muốn nói gì với cô ta nữa?” Hiện tại mạng nhỏ của mình còn đang gặp nguy hiểm, chẳng lẽ cô còn chưa nhận ra, sao vẫn không chút sợ hãi?
“Cô ấy đưa ra yêu cầu, đương nhiên tôi cũng có điều kiện, yêu ma giảo hoạt, nếu không giao ước nhất định sẽ bị cô ấy nắm thóp, chết lúc nào không
hay.” Chơi chữ thôi, ai chẳng biết, Tiểu Tư tiếp tục đáp lại trên khung
chat.
-Tôi nói được sẽ làm được, nhưng nếu anh ta đã rời khỏi thành phố Đào Nguyên hay xuất ngoại thì sao?
-Anh ấy còn chưa đi xa, tôi biết. Tôi vẫn cảm nhận được anh ấy. [Rơi lệ]
-Gợi ý như vậy rất mơ hồ, cô lúc nào cũng có thể qua internet đến bên kia
địa cầu, như vậy đối với cô đúng là rất gần. Tôi cảm thấy 1 tuần quá
ngắn, cô đã đợi hơn một tháng, chờ thêm một chút có sao, cho tôi gấp đôi thời gian, cuối thứ Tư tuần sau, hạn cuối là 12h đêm đi, nhất định tôi
sẽ tìm được anh ta cho cô.
-Được rồi, ngươi đã chắc chắn như vậy, ta sẽ cho ngươi thêm một tuần.
-Tôi còn có thêm điều kiện, trong khoảng thời gian này cô không thể nhờ thêm người khác đi tìm anh ta, cũng không được hại người nào nữa. Nếu cô đã
tin tưởng tôi, hãy giao toàn bộ cho tôi đi.
-[bắt tay] Thành giao, nhưng nếu ngươi không tìm được, ta thề sẽ làm cho ngươi chết thảm gấp trăm ngàn lần so với họ.
-Được, nhưng tôi muốn biết lý do tôi làm việc này, tại sao cô muốn tìm anh ta?
Lúc này, hồi đáp không nhanh như trước nữa, tạm dừng nửa phút, Giang Tiểu
tư còn tưởng mình đã làm hỏng chuyện, thật lâu sau, trên màn hình lặng
lẽ hiện ra một dòng chữ đỏ.
-Bởi vì hắn giết ta, còn giết cả đứa con trong bụng ta.
“Phụt” một tiếng, máy tính tự động tắt, màn hình tối đen.