Thẩm Mạc ngồi ở sảnh
chờ của sân bay, lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, anh nhìn bầu trời đen
kịt bên ngoài, dường như luôn cảm thấy trong mưa gió thổi tới lo lắng.
Tiểu Đường ngồi bên cạnh anh vẫn chăm chú cắn hạt dưa, Lâm Cường thì vẫn hút thuốc như mọi khi. Thẩm Mạc cảm thấy ở cùng một chỗ với bọn họ,
mệnh của anh như bị thiêu sống vài năm. Lần này đi Vân Nam chủ yếu là vì Tử Âm Văn Chương và tìm cách giải cổ cho học sinh, còn hai người bọn họ đi điều tra vụ án.
Tiểu Đường cắn hạt dưa vừa nói không ngừng, Thẩm Mạc cũng cảm thấy không biết cậu ta có mấy cái miệng.
“Giáo sư Thẩm, không phải anh nói mấy học sinh kia của anh trúng cổ độc, cách quá xa ổ sẽ phát tác sao? Sao anh không đưa bọn họ về nơi đó luôn?”
“Nếu trở lại phạm vi cổ độc khống chế một lần nữa, tuy không bị đau đớn nữa
nhưng chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, lâu dần sẽ càng nặng hơn.”
“Đến thời gian lên máy bay rồi, Thẩm Khấu Đan đâu?” Lâm Cường tắt thuốc,
nhìn đồng hồ đeo tay, đang nói thì có một người xách theo túi lớn túi
nhỏ chạy tới từ phía khác, chính là Giang Tiểu Tư.
“Giáo sư”
Thẩm Mạc nhíu mày: “Sao em lại đến đây?” Không phải đã dặn dò cô ngoan ngoãn ở trường lên lớp rồi sao.
“Kinh nghiệm thực tiễn có giá trị hơn so với lý thuyết trên lớp nha” Giang
Tiểu Tư hắc hắc cười, “Hơn nữa, có em ở đây sẽ giúp mọi người tìm được
vị trí cất giữ máu nhanh hơn.”
Chuyến đi này chắc chắn sẽ có nguy hiểm, Thẩm Mạc đang muốn ra lệnh bắt cô đi về, vừa ngẩng đầu lại nhận
ra Giang Lưu cũng đang xách túi đi tới. Chẳng lẽ ngay cả ba cô cũng mang theo sao?
“Chú, là con mời Giang Lưu đến hỗ trợ.” Thẩm Khấu Đan đang đứng bên cạnh vội vàng mở miệng nói.
“Hỗ trợ?” Thẩm Mạc không vui. Tiểu Đường lại cực kì vui mừng, hồ hởi tiến
lên, gần như cả người đều dựa vào Giang Lưu, dù sao trước đây người ta
đã cứu cậu một mạng.
Giang Lưu khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi với mọi người. Kì thực anh cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng
Giang Tiểu Tư muốn đi, anh lo lắng nên đành đi theo.
Thẩm Mạc
không nói gì thêm, xoay người đi vào cửa lên máy bay, trong tay vẫn mang theo chiếc hòm bằng gỗ tử đàn. Nhóm sáu người chậm rãi xuất phát, sau
khi xuống máy bay, họ thuê một chiếc xe du lịch cỡ nhỏ.
“Tiểu Miêu, lên lái xe đi.”
“Được, meo~ ”
Thẩm Khấu Đan mở một cái túi bên người ra, một luồng u hồn không thể nhìn thấy bay ra, tiến tới vị trí điều khiển xe.
Tiểu Đường thấy mấy người nhàn rỗi buồn chán, đề xuất mọi người cùng chơi bài.
Thẩm Mạc luôn luôn say xe, nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Cường lật lại tư liệu
nghiên cứu tình tiết vụ án. Vì thế chỉ có bốn người Giang Tiểu Tư, Giang Lưu, Thẩm Khấu Đan và Tiểu Đường cùng chơi. Tiểu Đường còn kêu ca không gian quá chật hẹp, không thể mở bàn mạt chược.
Đích đến lần này
của bọn họ là biên cảnh Cao Lễ ở vùng núi Cống (Cống sơn) giáp ranh giữa Trung Quốc và Myanmar, hướng núi từ nam xuống bắc. Đi lên hướng Bắc là
cao nguyên Nam Duyên, phía Nam là địa khu Đức Hoành, toàn bộ dãy núi dài hơn 500 km, vượt qua vĩ độ năm. Nội địa nhiều núi lửa, ôn tuyền (suối
nước nóng), địa phương này trước đây có một tòa núi thần, có rất nhiều
ngôi chùa cổ tiếng tăm, là nơi phong thủy, đó cũng là nguyên nhân từ
trước tới nay các trọng thần, phiên vương, thủ lĩnh đều mong muốn chọn
nơi đây là nơi an nghỉ.
Xe chạy tới một thôn nhỏ thuộc tộc Hà Nhì (hay là tộc Cáp Nê) dưới chân núi, vì trước đây một đoàn khảo cổ đã đi
qua nơi này, việc nghỉ lại trở nên rất thuận lợi. Mọi người nghỉ tạm
trong thôn một đêm, dự tính sáng sớm hôm sau sẽ vào núi.
Ban đêm, Giang Tiểu Tư và Thẩm Khấu Đan ngủ chung một phòng, Thẩm Khấu Đan đang
rửa mặt thì thấy Giang Tiểu Tư đang lén lút thò đầu vào.
“Sao vậy, tiểu quỷ?” Thẩm Khấu Đan ôn hòa cười.
Giang Tiểu Tư vuốt cằm nhìn vẻ ngoài khác hẳn so với ban ngày của Thẩm Khấu Đan, thậm chí cả giọng nói cũng hơi khác.
“Khấu Đan tỷ, đây là vẻ ngoài thật của chị?” Mặc dù cô để mặt mộc không trang điểm nhưng vẫn không kém phần xinh đẹp.
“Không phải.” Thẩm Khấu Đan lắc đầu.
“Sao em cứ cảm thấy quen quen nhỉ?” Giang Tiểu Tư vò đầu.
“Ha ha, em nhận ra sao? Có phải rất đẹp không?” Thẩm Khấu Đan dương dương
tự đắc mở di động, trên màn hình là một bức hình. “Đây là chị bắt chước
theo hình của ngôi sao chị thích, Nhiếp Tiểu n, em biết cô ấy không?
Chính là bóng hồng gần đây mới nổi trong giới điện ảnh đó. Nhưng miệng
là của một ca sĩ khác chị thích.”
Giang Tiểu Tư hắc tuyến rơi đầy đầu, cầm lấy di động xem ảnh ngôi sao kia.
“Tiểu Tư, em thích ngũ quan kiểu gì? Lúc nào rảnh chị sẽ giúp em vẽ nha.”
Thẩm Khấu Đan ném cho cô một quyển sổ nhỏ, bên trong dán toàn ảnh tuấn
nam mỹ nữ các quốc gia, tất cả đều là do Thẩm Khấu Đan thuận tay cắt ra
mỗi khi nhàm chán xem tạp chí, lấy làm tư liệu sống.
“Thật sao? Biến em trở nên vừa cao vừa trưởng thành, vẻ ngoài giống như hai mươi tuổi cũng không thành vấn đề sao?”
“Đương nhiên.”
Lòng Giang Tiểu Tư rục rịch, cô rất muốn lớn lên a.
“Vì sao chị chưa bao giờ dùng bộ mặt thật gặp người khác vậy? Đôi khi em
thấy việc đó thật nguy hiểm, nếu bỗng dưng có người tới nói với em đó là chị, em sẽ không biết tin hay không tin hắn.” Thẩm Khấu Đan luôn giả
trang thành người khác, nhưng thật ra chính cô mới là người dễ bị người
khác giả dạng nhất.
Thẩm Khấu Đan ngẩn người, thật ra cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới điều này, bỗng thấy hoảng hốt.
“Khấu Đan tỷ, giáo sư luôn luôn như vậy sao?”
“Như vậy là sao?” Thẩm Khấu Đan trèo lên giường, Giang Tiểu Tư cũng cuộn
tròn chui vào ổ chăn, không có điều hòa cũng không có máy sưởi, lạnh đến mức run cầm cập. Cô rất muốn ngủ cùng ba, nhưng dù sao cũng không phải ở nhà, như vậy không tốt lắm.
“Thì là luôn lạnh như băng, không quan tâm nhân tình thế sự đó.”
“Thực ra chú tốt lắm.” Thẩm Khấu Đan vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Giang Tiểu Tư sang ngủ cùng cô, Giang Tiểu Tư cầu còn không được, đương nhiên vội
vàng nhảy xuống giường chui vào trong chăn Thẩm Khấu Đan.
“Thầy ấy….có bạn gái không?”
“Chắc là không có đâu, chú rất chán ghét phụ nữ.”
“A?” Giang Tiểu Tư chấn kinh “Chẳng lẽ thầy thích đàn ông?”
“Đương nhiên là không, chỉ là không thích tiếp xúc và giao tiếp với phụ nữ
nhiều quá thôi, ít nhất thì mấy năm nay chị cũng không gặp người bạn nào là nữ bên cạnh chú.”
“Em cũng cảm thấy giáo sư hơi chán ghét em, nhưng vẫn đối xử với em rất tốt.”
“Đó là vì chú xem em như một đứa trẻ.”
“Chẳng lẽ trước đây giáo sư từng bị phụ nữ vứt bỏ?”
“Cũng không hẳn là bị vứt bỏ, giống như bị phản bội thì đúng hơn…..” Thẩm
Khấu Đan nhớ tới rất nhiều năm về trước, trước mắt hiện lên ánh lửa dữ
dội, bất giác nhắm mắt lại, nhưng ánh lửa vẫn cứ hừng hực.
“Trước đây tuy rằng chú cũng rất lạnh lùng, nhưng không đến mức tuyệt tình như vậy, từ sau chuyện đó, dường như chú không còn tin tưởng bất luận kẻ
nào nữa.”
Giang Tiểu Tư dường như cảm thấy trong lòng bị nhéo một cái: “Nữ nhân đó làm thầy bị đội nón xanh sao?”
Thẩm Khấu Đan ha ha cười: “Em nghĩ lung tung gì vậy, bọn họ chỉ là bạn thôi.”
“Sau đó thì sao? Người đó có nhận sai không? Giáo sư có tha thứ cho người đó không?”
Đột nhiên, sắc mặt của Thẩm Khấu Đan trầm xuống, khẽ thở dài.
“Đã là chuyện quá khứ rồi, ngủ đi ….”
Giang Tiểu Tư nhắm mắt lại, nhưng mãi vẫn không ngủ được, quanh chóp mũi
dường như vẫn phảng phất một mùi hương nhàn nhạt, là mùi của Thương cảm
hương mà Thẩm Mạc vẫn luôn đốt trong phòng.
Ngày hôm sau, đoàn
người mang đầy đủ dụng cụ đi lên núi. Vốn đang là mùa đông, càng lên núi gió càng lớn, tất cả mọi người đều mặc kín bưng, rất không tiện cử
động, hơn nữa, đường núi lại khó đi, đi khoảng năm sáu giờ, xuyên qua
một mảng rừng rậm, cuối cùng mới thấy được tòa cổ mộ nơi đỉnh núi. Trong mấy người thì Giang Tiểu Tư và Tiểu Đường thể lực hơi yếu hơn, lúc đầu
hai người này còn nói nói cười cười dọc đường đi, bây giờ cũng đã chẳng
còn hơi sức nói chuyện.
Giang Tiểu Tư mệt mỏi còn có Giang Lưu ôm, Tiểu Đường thì không có ai đỡ, từ từ tụt xuống cuối cùng.
“Tiểu Đường, cố lên nha, thấy không, Phấn Hồng Phiêu Phiêu đang đứng trên
đỉnh núi vẫy tay với anh.” Đột nhiên, Giang Tiểu Tư quay lại gọi cậu.
Tiểu Đường nghe vậy lảo đảo một chút, ngã sấp xuống, hồi lâu không đứng dậy được.
Lâm Cường xoay người lại quát lớn: “Đi núi cũng không nổi mà làm được cảnh sát sao.”
Tiểu Đường vừa xấu hổ gật đầu liên tục, vừa thở hổn hển đuổi theo đội, liếc mắt lườm Giang Tiểu Tư.
Lần trước khi điều tra vụ án của Diệp Miêu, bởi vì Phấn Hồng Phiêu Phiêu
của tờ ‘Chuyện Lạ Đào Nguyên’ có điểm đáng nghi, cậu phải đi điều tra,
cô ấy tự xưng là có thể thông hiểu mọi việc. Cũng không biết là cô ta
thích Tiểu Đường hay có mục đích gì khác, ba ngày thì phải hẹn cậu đi
chơi hai lần. Vốn Tiểu Đường cũng mừng rỡ vì được mỹ nữ theo đuổi, nhưng sở thích của cô Phấn Hồng Phiêu Phiêu này lại quá khủng bố, hoạt động
giải trí ưa thích nếu không phải là vào nhà ma, đi cáp treo thì cũng là
leo núi nhảy cầu. Hơn nữa, khi đi cùng với cô ta thì sẽ luôn thấy vài
chuyện quỷ thần linh tinh xuất hiện. Tiểu Đường nhát gan, không chịu nổi sự hành hạ của cô ấy, lại dễ bắt nạt, khiến cô ta lại thêm càn quấy.
Trùng hợp là mấy hôm trước đi chơi lại bị Giang Tiểu Tư bắt gặp, cô ta ngang
nhiên nói là bạn gái mình, Tiểu Đường buồn bực, mình có bạn gái lúc nào
vậy. Giang Tiểu Tư lại vui mừng vỗ tay, nói luyên thuyên rằng sớm biết
cậu có số đào hoa.
Tiểu Đường khóc không ra nước mắt, đóa đào hoa này rất phấn hồng, nhưng cậu khiêng không nổi. Đặc biệt là mỗi lần hẹn
nhau ra ngoài, thỉnh thoảng Phấn Hồng Phiêu Phiêu lại nói chuyện ở nơi
không một bóng người, có cảm giác như đi chơi không chỉ có hai người họ
mà là cả một đám, làm trán cậu ứa ra đầy mồ hôi lạnh.
Thẩm Khấu Đan vừa nghe đến đó thì cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi: “Phấn Hồng Phiêu Phiêu là ai?”
“Bạn gái Tiểu Đường a, phóng viên của tờ Chuyện Lạ Đào Nguyên.”
“Tiểu Đường, cậu đang yêu?”
“Không phải, không phải…..” Tiểu Đường vội vàng lắc đầu “Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Rõ ràng thấy hai người nắm tay.” Giang Tiểu Tư nhăn mặt với cậu.
Lâm Cường đi bên cạnh lạnh giọng nói: “Bảo cậu đi tra án, hóa ra cậu đi tán gái.”
Tiểu Đường uất ức đến sắp khóc, vội vàng chạy nhanh tới liều mạng giải thích.
Tiến vào rừng rậm, tìm được vị trí cụ thể của tòa cổ mộ, chung quanh đã được san một khoảng đất trống bằng phẳng.
Thẩm Mạc nói với Giang Tiểu Tư như đang giảng bài trên lớp: “Đây là một
trong số ít các tòa lăng mộ xây theo dạng tháp dưới lòng đất, chiếm diện tích không lớn, cấu tạo đơn giản, nhưng tổng cộng có bao nhiêu tầng còn chưa rõ. Do không đủ điều kiện kỹ thuật, hiện tại mới khai quật tới
tầng thứ ba cho nên chưa xác định được có trộm mộ tặc đi vào hay chưa.
Ba tầng phía trên cơ bản không có gì quan trọng, cũng chưa tìm được tư
liệu gì để chứng minh thân phận của chủ mộ, năm xây mộ chắc là trong
những năm Đường Tống.”
“Còn về phong cách kiến trúc thì sao?” Giang Tiểu Tư vừa chụp ảnh vừa hỏi.
“Không phải phong cách dân tộc thiểu số, toàn bộ ngôi mộ đều dùng những tảng
đá to lớn xây thành tháp tứ phương, bịt kín, mỗi một tầng đều có kết cấu ngang nhau.”
Giang Tiểu Tư lấy điện thoại trong túi ra, giả vờ xem GPS.
“Vị trí của cái túi máu ngay tại phía dưới nơi này.”
Tiểu Đường hoảng hốt: “Bọn họ mang nhiều máu như vậy đến trong ngôi mộ này làm gì a?”
Thẩm Mạc lắc đầu: “Dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì, chung quanh nơi này có một cỗ khí âm tà. Xuống nhìn kĩ trước đã.”
Mấy người mang theo bình dưỡng khí và các công cụ cần thiết chui xuống
thông đạo, Thẩm Mạc và Lâm Cường đi ở phía trước, Giang Lưu và Thẩm Khấu Đan đi phía sau, Giang Tiểu Tư và Tiểu Đường đi giữa đội ngũ. Thẩm Mạc
lấy một chút đất trên tường đưa lên mũi ngửi. đất mang màu nâu đỏ sậm,
phảng phất mùi máu tanh hôi.
Vì chuyện Long Vãn Thu lần trước,
Tiểu Đường vẫn sợ hãi đối với cổ mộ. Giang Tiểu Tư thì đã sớm quen
thuộc, nhìn ngang ngó dọc khắp nơi.
“Thông đạo mở từ đỉnh mộ sao?”
“Không phải, tòa mộ tháp này bít kín từng tầng, không tìm thấy thông đạo liên
tiếp, tựa như một đám lá lấp kín một cái hòm. Đỉnh mộ là một khối đá
nặng ngàn cân, dày không dưới ba mét, nếu cố tình khoan đục sẽ làm cho
tòa mộ tháp sụp xuống, cho nên thông đạo là mở từ bên cạnh.”
“Không thể đào cả tòa tháp ra sao? Hoặc là mở thẳng một đường từ đáy lên, như
vậy chẳng phải sẽ biết có bao nhiêu tầng sao, sau đó trực tiếp đi vào
tầng cuối cùng, chủ nhân ngôi mộ chắc hẳn ở đó đúng không?”
“Không được, chôn quá sâu, huống chi địa chất nơi này là nham thạch, rất cứng, chỉ dựa vào sức người thì không thể khai quật được, những máy móc lớn
lại khó vận chuyển đến đây.”
“Em chỉ tò mò không biết trước đây
những người đó đã xây dựng tòa tháp này như thế nào.” Giang Tiểu Tư nhíu mày, càng khó chịu là cô cảm giác vị trí của các túi máu ở rất sâu phía dưới, như vậy thì những người đó đi xuống thế nào chứ?
Trong
thông đạo không hề có luồng gió nào lưu động, mấy người đi vào tầng đầu
tiên, Thẩm Mạc đi đầu, soi đèn nhìn quét qua một lượt, không gian bên
trong không đến một trăm mét vuông, hoàn toàn trống trải, có thể thấy rõ bốn vách tường. Giống như một chiếc hòm nặng nề, cũng giống như một cỗ
quan tài đá khổng lồ, nơi này làm cho những người đứng bên trong cảm
thấy cực kì đè nén khó chịu.
“Ngay cả một bức bích họa cũng không có sao?” Giang Tiểu Tư quan sát vách tường trống rỗng nói. “Không chừng nơi này không phải lăng mộ, chỉ là nơi tổ chức nghi thức gì đó.”
“Tầng thứ ba có phát hiện quan tài, những người bị trúng cổ chính là ở nơi đó.”
Vì thế đoàn người lại chui vào thông đạo, từ tầng thứ nhất tiến vào tầng
thứ ba, trong tầng thứ ba cũng như vậy, không có gì cả, nhưng chính giữa có mấy cỗ quan tài lớn được sắp xếp chỉnh tề, trông rất quỷ dị khiến
người ta sợ hãi.
“Đã mở ra chưa?”
“Đã mở, có một ít tàn cốt, nhưng không có vật gì bồi táng.”
Giang Tiểu Tư vươn cổ, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm phía trung tâm, chậm
rãi đi vào trong. “Nơi này không phải gian để quan tài chính, hay
là……..”
“Đừng đụng vào linh tinh.” Thẩm Mạc vội vàng ngăn lại.
Giang Tiểu Tư cẩn thận quan sát khối đá cao nửa người, tự nhiên lại đặt ở nơi đó, không biết để làm gì.
Đột nhiên, Tiểu Đường đang đứng bên cạnh sợ run cả người, nhíu mày nói: “Lạnh quá.”
Giang Lưu kéo Giang Tiểu Tư và Thẩm Khấu Đan lùi lại vài bước: “Cẩn thận.”
Lúc này, Thẩm Mạc vung tay phải lên, tung một thứ bột màu trắng không rõ là gì ra, lập tức trong không khí lơ lửng mùi xạ hương nồng đậm, Giang
Tiểu Tư cúi đầu, phát hiện thấy không biết từ khi nào dưới đất đã bò đầy những con sâu lớn bằng ngón út, màu vàng nhạt, đang bò nhanh về phía
mấy người họ, chỉ có nơi Tiểu Đường đứng là không có.
“Lui lại.”
Hai tay Thẩm Mạc kết hợp lại, đầu ngón tay đảo nhanh trên đất, tỏa ra
những tia hào quang màu bạc, giống như những tia nước nhỏ, vẽ một đường
ranh giới giữa mọi người và đàn sâu.
Dường như bị giam cầm, tất
cả những con sâu ở trước đường ranh giới đều không thể tiến lên, giãy
dụa kịch liệt, lại có càng nhiều sâu bò ra từ giữa tảng đá. Giờ thì
Giang Tiểu Tư cũng nhận ra, thứ kia đâu phải tảng đá, rõ ràng là quả
trứng sâu khổng lồ.
Những con sâu đã qua đường ranh giới đều bị
đồng tiền của Giang Lưu lướt qua, đứt thành hai đoạn ào ào rơi xuống,
hóa thành bột phấn. Thẩm Khấu Đan thì trực tiếp đốt bùa, cũng tiêu diệt
một lượng lớn.
Thẩm Mạc túm lấy tay trái của Tiểu Đường, trên tay phải anh lóe lên hàn quang, dao sắc đã rạch tay áo của cậu ra, giơ tay
chém xuống, lấy từ trong thịt cậu ra một con sâu. Con sâu kia lớn gấp ba con sâu khác, nó phi thân nhảy ra, nhảy lên trên quan tài, sau đó dường như định hòa tan vào đá, xuyên thấu qua quan tài đá chui vào bên trong.
Lập Tức, Thẩm Mạc giơ tay lên đâm mạnh, con dao đã vững vàng đóng đinh con cổ trùng kia ở mặt trên quan tài.
“Bắt mấy con sâu về giải độc cho bọn họ.” Không biết từ khi nào Thẩm Mạc đã
mang vào bao tay đen, bàn tay chuyển qua một lượt, nhanh chóng nắm lấy,
nhẹ bóp làm nổ tung con sâu đầu đàn, sau đó ném vào trong một chiếc hòm
nhỏ. Những con cổ trùng còn lại ở sau đường ranh giới thấy vậy ào ào lui về phía sau, chui vào trong tảng đá trứng.
Thẩm Mạc chờ chúng nó chui vào hết, đổ lên tảng đá một lớp chất lỏng đỏ như máu, xoay cổ tay, trong bàn tay hiện lên một ngọn lửa nhỏ, ngón tay khẽ bắn, ngọn lửa
giống như viên đạn bắn ra, tảng đá lập tức vỡ thành tro bụi. Thẩm Mạc
đứng chắn phía trước mọi người, áo đen tung bay, Giang Tiểu Tư đứng phía sau anh, ngay cả chút gió cũng chưa bị thổi tới, chỉ nghe thấy tiếng
nổ.