Thoát Cốt Hương

Chương 38: Chương 38: Tiểu Đường xuất giá




“Giáo sư, thầy vẫn còn giận sao?”

“Không hề.” Thẩm Mạc lập tức phủ nhận, anh còn lâu mới tức giận chỉ vì một con nhóc cưỡng hôn, có phải là đàn bà con gái đâu.

Thẩm Mạc vẫn tiếp tục đọc sách, không thèm ngẩng đầu lên. Giang tiểu Tư trưng ra nụ cười nịnh nọt với anh, sau đó lấy trong túi ra một cái bình nhỏ.

“Được rồi, để em lau giúp thầy.” Cô lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh in hình con chó nhỏ, đổ một ít thuốc nước lên sau đó bước tới gần, giơ tay vén mấy lọn lóc trên trán Thẩm Mạc lên.

Thẩm Mạc nghiêng đầu né tránh: “Để tôi tự làm.”

“Thầy có nhìn thấy gì đâu.”

“Chẳng lẽ em thì thấy sao?” Thẩm Mạc hừ lạnh.

“Em vẫn nhớ vị trí mà.” Giang Tiểu Tư áp khăn tay lên trán Thẩm Mạc, con dấu màu đỏ dần dần hiện ra. Cô vẫn không nỡ lau đi.

Nhưng thực ra, trong lòng Giang Tiểu Tư âm thầm đắc ý cười gian, đó chỉ là đánh lạc hướng mà thôi, cô đã lén đóng ở phía dưới gáy Thẩm Mạc một cái rồi, nhất định anh ta vẫn chưa phát hiện, vị trí đó khó thấy như vậy, ha ha. Ai bảo cả đêm anh ta dám quay lưng mà ngủ với cô.

Trán man mát lành lạnh, Thẩm Mạc bỗng nhớ tới đêm qua mình sốt cao, bờ môi lạnh lẽo của Giang Tiểu Tư…… Anh gập mạnh cuốn sách lại, đứng bật dậy.

“Lề mề cái gì.” Giật lấy khăn trong tay Giang Tiểu Tư lau bừa hai cái trên trán, Thẩm Mạc ném trả lại cô. “Bọn Khấu Đan thế nào rồi?”

Giang Tiểu Tư nhận lấy khăn gấp lại, cất vào túi: “Bọn họ không sao, đã ra khỏi mộ rồi, đang trên đường về. Ba nói chị Khấu Đan bị ốm, chắc sẽ về muộn hai ngày.”

“Bị ốm?” Thẩm Mạc quay lại nhìn cô.

“Đừng lo, ba bảo chỉ là bị suy nhược cơ thể cộng thêm mất nước, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”

Thẩm Mạc gật đầu nhưng nét mặt vẫn tràn ngập lo lắng, Giang Tiểu Tư thấy vậy cũng không nói thêm nữa. Không ngờ Thẩm Khấu Đan lại mạo hiểm mà nhảy xuống vực cùng Giang Lưu, việc này đã làm anh giật mình, thích ai không thích lại đi thích Giang Lưu, sau này sẽ phiền đây.

“Cổ độc của các sư huynh sư tỷ đã được giải chưa?”

“Vừa giải xong, Diệc Hưu đại sư đến là vì việc này.” Tử Âm Văn Chương vẫn chưa tìm được, lần này anh lại nợ đại sư một lần nữa.

“Tên Mai Tân kia rốt cuộc là ai? Trước đây mọi người đã biết hắn sao?” Hơn nữa, hình như ba còn biết cái thi thể tên Thái Vấn kia.

Thẩm Mạc im lặng hồi lâu: “Tóm lại hắn không phải người tốt, về sau nếu gặp hắn thì em cứ tránh xa ra.”

“Hắn là quỷ đúng không? Cho nên mới làm nhiều chuyện như vậy…... là để mượn thi thể của chủ nhân lăng tẩm về dùng sao?

“Chắc là như vậy.”

Tất cả quỷ hồn đều không có thực thể, đối phó với người bình thường thì được nhưng nếu muốn tranh đấu với người có pháp thuật thì vô dụng. Cương thi thì khác, dù đạo hạnh có cao thâm tới đâu thì cũng chỉ là một con người, con người thì có thể bị thương, cũng có thể bị chết, mà cương thi thì đao thương bất nhập, bách độc bất xâm, thân thể đã chết rồi thì khó mà bị thương tổn gì thêm nữa. Nếu Mai Tân thành công, muốn thu phục hắn e là rất khó.

“Giáo sư, người đó bị thầy giết sao?”

Thẩm Mạc chậm rãi gật đầu.

“Dạo này hình như có một con quỷ luôn luôn theo dõi em, là do hắn phái tới sao?”

Thẩm Mạc cứng người, lấy ra một lá bùa: “Mang theo thứ này bên người.”

Giang Tiểu Tư thấy anh hình như đã hết giận, còn tỏ ra quan tâm mình thì tủm tỉm cười: “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ không nghịch ngợm nữa. À, chuyện hôm qua, là do em xúc động nhất thời………”

Thẩm Mạc quay đầu nhì ra cửa sổ: “Việc đó đừng nhắc lại nữa, trước đó cũng là do tôi sai. Em cứ cố gắng học hành cho tốt…...”

Đang nói thì âm báo tin nhắn từ di động của Thẩm Mạc vang lên, Thẩm Mạc mở ra xem, đứng đờ ra hồi lâu không hề nhúc nhích. Giang Tiểu Tư nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của anh thì định vươn tới xem trộm, nào ngờ đúng lúc này, di động của cô cũng vang lên, mở ra xem, cằm cô suýt nữa bị rơi xuống đất.

–Tiểu Tư, anh và Phiêu Phiêu tình cảm sâu đậm, quyết định thành hôn vào tám giờ tối ngày 7 tháng 12, đã đặt tiệc rượu tại Khách sạn Kim Hồ, ở số 8, đường Lí Tử, khu Tường Vân, Thiên Giang. Kính mời tới dự. Xin lỗi vì không kịp gửi thiệp mời. Tiểu Đường kính gửi.

“Giáo, giáo sư………..” Cô trố mắt nhìn Thẩm Mạc.

“Em cũng nhận được sao?” Thẩm Mạc bình tĩnh nhét di động vào túi.

“Không ngờ Tiểu Đường lại muốn kết hôn.Còn là với Phấn Hồng Phiêu Phiêu. Sao có thể chứ.”

“Đúng là không thể.” Mới ban ngày Thẩm Mạc còn gặp cậu, khi đó cậu ta còn chưa nói gì, việc này quá đột ngột.

“Hóa ra Tiểu Đường vẫn luôn giấu diếm nha, chắc chưa thành hôn sẽ bị đội trưởng Lâm bóp chết đó. Ngày 7, ngày 7 là ngày nào, trừ hồng bao ra em có cần phải mua thêm quà tặng gì khác không, xe đẩy trẻ con hay gì đó…….” Tuy Giang Tiểu Tư rất kinh ngạc nhưng cũng rất hưng phấn, bắt đầu xây dựng ý tưởng.

“Ngày mai.”

“Cái gì?”

“Tôi nói ngày bảy là ngày mai.”

“A?” Giang Tiểu Tư lại tiếp tục giật mình kinh ngạc, như vậy thì quá gấp rồi. Ngày mai đã kết hôn sao. Tiểu Đường này thật thiếu nghĩa khí, còn chưa chính thức giới thiệu bạn gái cho mọi người đã kết hôn rồi. Vậy thì không có thời gian mua quà rồi, sau này bổ sung vậy, ngày mai tặng bọn họ hồng bao to một chút là được, hay là lấy đồ cổ bình hoa gì đó trong tiệm nhỉ.

Việc này rất kỳ quái, Tiểu Đường không phải người tùy tiện như vậy, Thẩm Mạc đoán có lẽ cậu ta gặp chuyện phiền toái gì đó. Nhưng nếu kết hôn thật thì cũng tốt. Mặc kệ ra sao, mai cứ đi rồi tính sau. Anh vẫy vẫy tay ý bảo Giang Tiểu Tư xuống lầu ăn cơm.

Giang Tiểu tư thấy anh không giận nữa, ba cũng sắp trở về, Tiểu Đường lại sắp có chuyện vui, tâm trạng hết sức vui vẻ. Cô lôi kéo Thẩm Mạc xuống lầu lại phát hiện ra cả nồi cơm đều đã bị một mình Diệc Hưu ăn sạch. Ông ta vẫn nghiêm túc ngồi tựa vào ghế, còn bày ra cái vẻ ‘ta không vào địa ngục thì ai vào ’ nữa chứ, đúng là không nói nổi. Giang Tiểu Tư đành phải đi nấu cơm lần nữa.

Cùng lúc đó, bên ngoài truyền vào tiếng đập cửa vội vã, Thẩm Mạc ra mở cửa, không ngoài dự đoán của anh, người tới là Lâm Cường.

Lâm Cường vô cùng lo lắng, dáng vẻ như vừa bị cướp mất người thân vậy.

“Tiểu Đường xảy ra chuyện rồi.”

Lâm Cường đã làm cảnh sát rất nhiều năm, kinh nghiệm tích lũy được vô cùng phong phú, Thẩm Mạc đã hợp tác cùng anh phá rất nhiều vụ án. Anh ta luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, không sợ hiểm nguy, đây là lần đầu tiên Thẩm Mạc thấy anh ta hoảng hốt lo lắng như vậy, bất giác nhăn mày lại.

Giang Tiểu Tư hớn hở ló đầu ra từ trong bếp: “Chúng tôi biết rồi, anh ấy sắp kết hôn. Đội trưởng Lâm cũng phải đi uống rượu mừng đúng không? Tường Vân rất xa, mai anh cho tôi và giáo sư đi nhờ xe nhé.”

“Không phải, lúc nãy tôi nhận được điện thoại của cậu ấy, cậu ấy chỉ nói một câu ‘Sếp lâm, cứu mạng’ thì điện thoại mất tín hiệu.”

Lúc đó, Lâm Cường đang tắm, sau khi nhận được anh còn tưởng Tiểu Đường nói đùa. Nhưng sau đó vài phút, khi nhận được tin nhắn thông báo Tiểu Đường và Phấn Hồng Phiêu Phiêu kết hôn, anh bắt đầu nhận thấy sự việc không ổn. Nhưng không thể gọi được cho Tiểu Đường nữa, anh đành lập tức lau người, thay quần áo rồi chạy vội về cảnh cục.

Tra xét cả buổi, anh biết được khu Tường Vân không hề có khách sạn Kim Hồ, số 8 đường Tử lộ vốn là một mảnh đất hoang rất lớn ở vùng ngoại thành. Còn cái cô phóng viên có bút danh Phấn Hồng Phiêu Phiêu của Đào Nguyên Chuyện Lạ tên thật là Hách Hồng, một năm trước đã nhảy hồ tự sát rồi. Gọi cho người thân và bạn bè của Tiểu Đường thì không một ai biết chuyện Tiểu Đường sắp kết hôn, cũng không ai nhận được tin nhắn hay thiệp mời gì cả. Anh càng nghĩ càng thấy khả nghi, vì vậy vội vàng tới chỗ Thẩm Mạc.

Giang Tiểu Tư và Thẩm Mạc nghe anh nói vậy thì biết Tiểu Đường chắc chắn đã gặp chuyện. Nhưng cậu ấy dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ lại bị một người phụ nữ bức hôn sao? Hay là….nữ quỷ?

Giang Tiểu Tư nghĩ vậy thì rùng cả mình, lo lắng quay sang nhìn Thẩm Mạc.

Thẩm Mạc khinh thường cười nhạt: “Ngày mai cứ đi uống rượu mừng sẽ biết thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.