Thẩm Mạc thấy hòa
thượng thì nhíu mày, không tự chủ được buông tay. Mất đi sự nâng đỡ,
bánh xe lại tiếp tục trượt, Giang Tiểu Tư a một tiếng, lại ngã ngồi
xuống đất, nhăn nhó xoa mông.
Mặt Thẩm Mạc không đổi sắc: “Diệc
Hưu đại sư, tôi thừa nhận tự ý lấy Tử Âm Văn Chương khỏi Trấn Dã Tự là
không đúng, nhưng cũng vì phải tróc quỷ trừ yêu, cũng không phải dùng
với mục đích xấu. Cũng dùng xong rồi, tôi đã bảo Khấu Đan mang trả lại
cho ông.”
Giang Tiểu Tư cúi đầu che miệng cười trộm, “Nhất Hưu”
đại sư, ha ha ha. (Tiểu Tư nghe nhầm, hoặc xuyên tạc, Nhất Hưu là nghỉ
ngơi 1 lát)
Diệc Hưu vung tay áo bào, ném một thứ gì đó xuống
đất, thứ lăn lóc trên đất mấy vòng kia chính là Tử Âm Văn Chương mà lần
trước Tiểu Tư đã nhìn thấy Thẩm Mạc dùng để câu hồn phách của Diệp Miêu
ra.
“Cái này là đồ giả.” Vẻ mặt DIệc Hưu tràn ngập giận dữ. Từ
người ông lúc này hề toát vẻ từ bi hòa ái như những người xuất gia khác
mà trông mày sắc trán rộng, khí thế bừng bừng, ánh mắt cực kì sắc bén.
“Giả?” Thẩm Mạc và Giang Tiểu Tư đều sửng sốt.
Giang Tiểu Tư vội vàng cầm lên xem, cẩn thận kiểm tra, đúng là chất liệu rất
tốt, nhưng nếu so sánh với Tử Âm Văn Chương rực rỡ linh quang đã nhìn
thấy lần trước, vật này cũng chỉ là phàm tục. Hơn nữa, những bức họa
khắc xung quang vật này rất thô cứng, nếu Thẩm Mạc cầm vào, tuyệt đối
không thể không nhìn ra. Nếu Diệc Hưu đại sư nói không sai, khả năng duy nhất là bị đánh tráo trong thời gian ở trong tay Thẩm Khấu Đan.
Tất nhiên Thẩm Mạc cũng phát hiện ra vật này là giả, xét nhân cách của Diệc Hưu đại sư, ông đã vượt ngàn dặm xa xôi tới khởi binh vấn tội thì
chuyện này tuyệt đối không phải bịa đặt.
“Đại sư, xin bình tĩnh,
việc này có lẽ có hiểu lầm gì đó, về nhà tôi trước đã, tôi sẽ hỏi Khấu
Đan, chúng ta sẽ từ từ giải quyết.” Thẩm Mạc nói xong, xoay người dẫn
Diệc Hưu lên núi.
Giang Tiểu Tư bị vứt bỏ tại chỗ trông thật thê
thảm, cô muốn đứng lên đi theo, nhưng còn chưa kể đến việc bị trật chân, chỉ riêng việc cô đang đi giày patin đã không thể nào đứng lên nổi.
“Giáo sư.” Tiểu Tư tội nghiệp kêu lên.
Thẩm Mạc quay lại nhìn, thấy cô vẫn đang ngồi ở giữa đường, trông thật nguy hiểm, đành phải quay lại nhấc cô lên.
“Em không phải cặp tài liệu. Thầy đừng xách em như vậy. Đau đau đau. Giáo
sư đại nhân, nhẹ nhàng một chút.” Giang Tiểu Tư nhanh chóng chuyển từ
kêu ca sang làm nũng, nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn kháng nghị: cô
muốn bế kiểu công chúa a.
Thẩm Mạc cũng chẳng quan tâm, cứ tiếp tục xách cô về nhà.
Hòa thượng Diệc Hưu có vẻ rất quen thuộc đường sá cảnh vật, xem ra không
phải ông ta mới đến đây lần đầu. Giang Tiểu Tư đoán trưa nay lúc ông ta
đến Thẩm Mạc không có nhà.
Vừa vào cửa, Diệc Hưu liền nhíu mày: “Sao vẫn còn đốt loại hương này, việc gì phải bắt bản thân không quên chứ.”
Thẩm Mạc coi như không nghe thấy, Giang Tiểu Tư tò mò nhìn Diệc Hưu, muốn
biết đã xảy ra chuyện gì với Thẩm Mạc. Lúc này, cô lại bị Thẩm Mạc ném
lên sofa theo cách chẳng dịu dàng gì, đành phụng phịu cúi người cởi
giầy.
“Chẳng lẽ em không có giầy khác sao?”
“Em để ở tủ để đồ rồi, vốn em định trượt thẳng về nhà.” Giang Tiểu Tư hơi nhăn mặt, cổ giầy patin vốn rất cao, khéo léo bao quanh mắt cá chân, nhưng bây giờ
đúng lúc bị trật trân, cổ giầy ma sát với vết thương sưng to làm cô thấy rất đau.
Thẩm Mạc tìm một đôi dép lê của Thẩm Khấu Đan từ trong
tủ giầy đưa cho Tiểu Tư, ngồi xổm xuống giúp cô từ từ cởi từng nút thắt
phức tạp trên đôi giầy, sau đó cẩn thận rút chân cô ra.
Trước
kia, chỉ có ba mới chăm sóc cô cẩn thận như vậy, nhưng người trước mắt
không phải ba mà là giáo sư tàn ác luôn mắng cô a. Cả người Giang Tiểu
Tư đều choáng váng, không dám nhúc nhích một chút, sợ chỉ một hành động
nhỏ cũng dọa sự ôn nhu này của Thẩm Mạc chạy mất.
Diệc Hưu cũng đứng thẳng tắp một bên, chắc cũng bị ngạc nhiên, mặt ông giống như vừa ăn phải con ruồi bọ gì đó.
Đến khi Thẩm Mạc nhìn thấy trên đôi tất trắng của Giang Tiểu Tư có hai con
thỏ nhỏ mới nhớ ra cô không phải Thẩm Khấu Đan. Bây giờ đã không phải
nhiều năm trước kia, anh dẫn một cô bé sống nương tựa lẫn nhau qua ngày, Thẩm Khấu Đan đã trưởng thành rồi.
Thẩm Mạc tái mặt đứng dậy,
vào bếp pha cho Diệc Hưu ly trà, sau đó lấy một bình nước cà chua trong
tủ lạnh cho Giang Tiểu Tư, trong tủ vẫn còn nhiều, là do trước đây Giang Tiểu Tư thường đến đây ăn cơm đã để lại.
Anh do dự chốc lát, cuối cùng vẫn lấy một cái bình nhỏ tinh xảo gần đó, đổ một chút chất lỏng vào trong nước cà chua.
Giang Tiểu Tư vui vẻ uống nước cà chua lạnh, cảm thấy giáo sư bỗng nhiên trở
nên thật ân cần, ngay cả nắp cũng mở sẵn cho cô. Nhìn thấy Thẩm Mạc móc
di động từ trong túi quần ra, cô thầm đắc ý, cuối cùng thầy cũng nghe
lời cô, mang di động theo bên người.
“Gọi cho Khấu Đan.” Thẩm Mạc nói kiểu ra lệnh.
Giang Tiểu Tư bĩu môi, gọi điện thoại, không ngờ đầu bên kia lại truyền tới một giọng nói hết sức quen thuộc.
“Alo, xin chào?”
Giang Tiểu Tư choáng váng, nhìn lại màn hình, rõ ràng mình không bấm sai, nhưng sao người trả lời lại là ba.
“Alo, xin chào? Khấu Đan hiện giờ không tiện trả lời điện thoại, có việc xin gọi lại sau.”
“Ba?”
Người đầu dây bên kia cũng ngẩn ra: “Tiểu Tư. Sao lại là con?”
“Câu này phải là con hỏi mới đúng. Sao người trả lời lại là ba?” Giang Tiểu Tư rít gào, ba và Thẩm Khấu Đan đang làm gì?
“Ba bị Khấu Đan kéo đến Thiên Lý Hương uống rượu, kết quả cô ấy uống say, đang ngủ.”
Giờ phút này, trên mặt Thẩm Mạc đã phủ một tầng sương lạnh: “Dùng nước lạnh tạt cho nó tỉnh lại.”
“Khấu Đan, dậy đi. Chú cô tìm cô.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gọi của Giang Lưu và tiếng Thẩm Khấu Đan nói mê.
“Đưa điện thoại cho nó.” Thẩm Mạc lấy điện thoại từ trong tay Giang Tiểu Tư, nói với Giang Lưu.
Giang Lưu nhìn Thẩm Khấu Đan, lần này cô dịch dung thành một ông chú trung
niên, nhưng say rượu ngủ vẫn mang dáng vẻ ngây thơ của một cô gái nhỏ,
cảm thấy cực kì buồn cười, cười cười giơ di động tới tai cô.
“Thẩm Khấu Đan. Không ngờ con dám đi uống rượu.” Thẩm Mạc rống lên trong điện thoại.
Thẩm Khấu Đan vừa nghe thấy giọng nói của Thẩm Mạc thì lập tức bật dậy khỏi
ghế dựa, hoảng sợ nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng
Thẩm Mạc, lại tưởng mình nằm mơ, thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế dựa
nằm sấp, định ngủ tiếp.
“Thẩm Khấu Đan.” Lại có tiếng quát quen thuộc vang lên, cuối cùng Thẩm Khấu Đan cũng biết mình không hề nằm mơ.
“Khấu Đan đây ạ.” Cô luống cuống nhận lấy điện thoại từ Giang Lưu “Chú có chuyện gì vậy?”
“Vì sao Tử Âm Văn Chương con mang về Trấn Dã Tự lại là giả?”
“Giả?” Đầu óc Thẩm Khấu Đan còn chưa tỉnh táo hẳn “Cái gì giả cơ? Làm sao giả
được? Con tự trộm cũng tự trả về, tuyệt đối không bị ai phát hiện, cũng
không có ai biết con có Tử Âm Văn Chương a.”
Diệc Hưu hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Mạc không nói gì, anh biết Diệc Hưu thân là trụ trì Trấn Dã Tự, ngoài
mặt không thể cho anh mượn Tử Âm Văn Chương, vì vậy mới mắt nhắm mắt mở
để Thẩm Khấu Đan trộm đi. Nếu không, cô làm sao có thể lấy đồ ra từ nơi
tường đồng vách sắt như vậy.
“Con về đây hãy nói.” Thẩm Mạc tắt
điện thoại, bắt đầu suy nghĩ hoàng tước theo sau là ai. (Bọ ngựa bắt ve
sầu, hoàng tước theo sau)
Một tiếng sau, Giang Lưu và Thẩm Khấu
Đan đến, dĩ nhiên giờ đây Thẩm Khấu Đan đã hoàn toàn tỉnh táo, không có
chút gì giống người say rượu, cũng không ngửi thấy tí mùi rượu nào.
Đây là lần thứ hai gặp mặt giữa Giang Lưu và Thẩm Mạc, hai người vẫn không
thể xóa tan địch ý với nhau như cũ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu coi như
chào hỏi. Nhưng khi ánh mắt Giang Lưu và Diệc Hưu gặp nhau, đột nhiên
Diệc Hưu ngưng thần, ánh mắt trở nên sắc bén. Người nhỏ đã có gì đó kì
quái, người lớn này lại càng đáng ngờ.
Nhưng Giang Lưu vẫn cực kì bình tĩnh, không hề né tránh, khuôn mặt vẫn mỉm cười lễ phép.
“Tiểu Tư, chân con bị sao vậy?” Thấy Giang Tiểu Tư hiếm khi ngồi ngoan ngoãn
trên sofa như vậy, rồi còn mắt cá chân đang sưng vù của cô, Giang Lưu
tới ngồi bên cạnh cẩn thận kiểm tra.
“Không sao ạ, lúc trượt patin con không cẩn thận bị trật chân.”
Giang Lưu không tiện dùng pháp lực trị thương cho Tiểu Tư trước mặt Thẩm Mạc
và Diệp Hưu, đành hỏi xem Thẩm Mạc có thuốc nước xoa bóp không để bôi
cho cô.
“Chú ba.” Thẩm Khấu Đan chột dạ hạ giọng. Bị anh dạy dỗ từ nhỏ, bây giờ cô vẫn rất sợ người này.
Thẩm Mạc đưa Tử Âm Văn Chương giả cho cô: “Tử Âm Văn Chương con mang trả là cái này đúng không?”
Thẩm Khấu Đan nhận lấy xem xét: “Con cũng không biết, nó luôn luôn được để ở trong hòm. Trước khi đến Trấn Dã Tự con đã kiểm tra cẩn thận một lần,
không thấy có vấn đề gì, sau đó đi trên đường con không mở ra nữa.”
Thẩm Mạc nhíu mày: “Ý con là nó bị đánh tráo trong thời gian con mang về Trấn Dã Tự?”
“Không thể. Con luôn mang theo bên người, làm gì có chuyện lấy thứ gì đó trên
người con rồi thay cái giả vào mà con không phát hiện ra. Còn nữa, con
cũng không đi ban đêm mà đi giữa sáng tinh mơ, nhân lúc các hòa thượng
đang tụng kinh buổi sớm trà trộn vào. Hay là nó bị trộm sau khi con mang đồ trả về?”
Thẩm Mạc lắc đầu, trừ Thẩm Khấu Đan, Diệc Hưu sẽ
không cho phép những người khác vào. Hơn nữa, Trấn Dã Tự phòng thủ rất
kiên cố, nếu kẻ trộm kia có thể trộm đồ ra khỏi Trấn Dã Tự thì đã không
phải ra tay đúng thời điểm Thẩm Khấu Đan mang Tử Âm Văn Chương ra.
“Con thử nhớ lại cẩn thận xem, có người nào tiếp cận con trên đường không, hoặc có tình huống dị thường nào xảy xa không?”
“Khi đó trời đã bắt đầu sáng, không thể có người nào tới gần con mà không bị con phát hiện, ngay cả quỷ….” Thẩm Khấu Đan sửng sốt, bỗng lâm vào trầm tư.
“Trên đường đi con có gặp một đám tiểu quỷ đánh nhau, con đã đuổi bọn chúng đi. Bọn chúng không có thực thể, nếu khéo léo có thể
thừa dịp loạn trộm đồ của con. Nhưng yêu ma quỷ quái cũng không dám đụng vào Tử Âm Văn Chương a.”
Thẩm Mạc lại lắc đầu: “Nếu là nửa hồn
nửa thần thì sao? Có thể việc này có cao thủ đứng sau lưng chỉ đạo. Ít
nhất hắn đã nắm hành tung của con rõ như lòng bàn tay, xem ra hắn mơ ước có được Tử Âm Văn Chương đã lâu.”
Diệc Hưu cũng nhíu mày: “Tử Âm Văn Chương là bảo vật của Phật môn, có khả năng hồi sinh hồn hoặc tiêu
diệt hồn, việc này gây nên hậu quả không nhỏ đâu.”
“Đại sư yên tâm, Tử Âm Văn Chương bị mất là do chúng tôi, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm lại.”
Diệc Hưu và Thẩm Mạc có nhiều năm giao tình, tất nhiên tin tưởng anh, hiện
tại quan trọng nhất là phải tìm được vật này trở về. Ông không thể ở bên ngoài quá lâu, việc này đành dựa vào Thẩm Mạc.
“Thôi được, trong tự vẫn chưa có ai phát hiện Tử Âm Văn Chương bị mất, các người phải tìm được trước khi có người phát hiện ra. Mặt khác, phải làm cho tôi một
cái giả khác để mang về thay thế, cái này làm quá kém.”
Diệc Hưu ném Tử Âm Văn Chương giả kia lên bàn, Giang Tiểu Tư không nhịn được bật cười.
Thẩm Mạc gật đầu: “Cho tôi thời gian hai ngày, tạm thời đại sư ở lại đây đi.”
Thẩm Khấu Đan vội vàng nói: “Bây giờ tôi sẽ đi điều tra việc này ngay, nhất định mang về cho đại sư câu trả lời rõ ràng.”
Sau đó, Giang Lưu bế Giang Tiểu Tư, cùng Thẩm Khấu Đan cáo từ rời đi.
Dọc đường đi, Giang Tiểu Tư không hề nói chuyện, Giang Lưu cũng cảm thấy có chút kì lạ.
“Tiểu Tư, sao vậy? Chân vẫn còn đau sao?”
“Không ạ, con đang suy nghĩ chuyện gì đó.”
“Chuyện gì vậy?”
“Con cũng không biết, hình như có một chuyện cực kì quan trọng, nhưng con đã quên, con nghĩ mãi cũng không nhớ ra.”
Giang Tiểu Tư đột nhiên cảm thấy khóe mắt hơi lạnh, đưa tay sờ lên mặt, không ngờ đó là một giọt nước mắt.
—————
“Giang Lưu và Giang Tiểu Tư là loại người nào?” Diệc Hưu hỏi Thẩm Mạc.
“Giang Tiểu Tư là sinh viên tôi đang hướng dẫn, Giang Lưu là cha cô ấy, mở một cửa hàng làm ăn với yêu quỷ ở một khu náo nhiệt trong thành phố, vì vậy trên người họ bị lây dính tà khí, lúc nhiều lúc ít. Tôi biết nghi hoặc
trong lòng đại sư, lúc mới gặp hai người bọn họ tôi cũng có cảm giác như vậy.”
Diệc Hưu lắc đầu, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không biết ở đâu.
“Gần đây có người nào khác đến tự với ý đồ trộm Tử Âm Văn Chương không?”
“Không có. Để tránh rước tới tai họa, việc Tử Âm Văn Chương được cất giữ ở
Trấn Dã Tự luôn là bí mật lớn nhất, rất ít người biết. Mặc dù người
người đều sợ yêu ma, nhưng họ cũng rất có ham muốn có thể chế ngự chúng. Phong ấn còn chưa được mở ra mà Tử Âm Văn Chương đã có sức mạnh cường
đại như vậy, nếu phong ấn được giải mà lại dùng vào mục đích xấu, nhân
gian sẽ có đại nạn.”
Thẩm Mạc nhớ tới chuyện bách quỷ đồ thành nhiều năm về trước, miệng anh hơi hơi đắng: “Tôi vẫn cảm thấy hắn còn chưa chết…….”
“Thẩm Mạc, đã là quá khứ rồi, tại sao anh con chưa buông bỏ.”
“Ông không hiểu, kết quả cuối cùng quá đơn giản, hắn đã làm được đến mức đó, làm sao có thể bại bởi tôi dễ dàng như vậy. Tôi vẫn cảm thấy hắn còn
chưa chết, cho nên tôi tuyệt đối không thể quên, không thể mất đi cảnh
giác, để cho chuyện quá khứ một lần nữa tái diễn.”
Diệc Hưu lắc đầu, chuyển đề tài: “Làm Tử Âm Văn Chương giả có gặp vấn đề gì không?”
“Có, chính là chất liệu, ở chỗ tôi tạm thời không có ngọc thạch tốt, ngày mai tôi sẽ đi tìm xem.”
Giang Tiểu Tư gõ cửa thật lâu, xác định đúng là Thẩm Mạc không có nhà mà
không phải anh ta nghĩ là cô nên không mở cửa, bèn lấy di động ra gọi
cho anh. Chuông vang lên thật lâu, đến lúc Tiểu Tư muốn từ bỏ, không ngờ điện thoại lại thông.
Giọng nói cứng ngắc lạnh băng của Thẩm Mạc truyền ra từ trong loa.
“Nói.”
“Giáo sư. Thầy đang ở một mình sao? Thầy đã biết nghe điện thoại?” Giang Tiểu Tư thật hưng phấn.
Thẩm Mạc không kiên nhẫn hỏi lại: “Chuyện gì?”
Cô ta nghĩ anh là heo sao? Cô ta dán một cái trái tim màu hồng lớn như vậy lên di động của anh, chẳng lẽ anh không nhìn thấy?
“Thầy đang ở đâu? Em đang ở trước cửa nhà thầy, em biết thầy chưa tìm được
ngọc thạch làm Tử Âm Văn Chương, chỗ em có rất nhiều, cho nên em mang
một ít đến cho thầy lựa chọn…. Alo, alo?”
Giang Tiểu Tư nhíu chặt mày, nhưng cô chưa kịp oán trách việc Thẩm Mạc chưa nghe một nửa đã
ngắt máy thì thấy bóng dáng Thẩm Mạc xuất hiện cuối đường nhỏ của rừng
trúc.
“Giáo sư.” Giang Tiểu Tư chạy tới, tay còn ôm một cái hộp.
Thẩm Mạc thấy cô bước đi như bay, không khỏi nhướn mày cười lạnh: “Chân em khỏi nhanh nhỉ.”
“Vâng, vâng, nhờ thuốc của giáo sư rất tốt.” Giang Tiểu Tư xấu hổ cười, cũng
không thể khai ra vì mình là nửa cương thi, tuy không thể đạt tới đao
thương bất nhập, nhưng tốc độ khỏi nhanh hơn người thường vài lần được,
hơn nữa cô còn có người cha vừa biết y thuật vừa biết pháp thuật.
“Diệc Hưu đại sư đâu?” Tiểu Tư đưa cái hộp cho Thẩm Mạc.
“Đi thiền viện gần đây thăm bạn.” Thẩm Mạc mở hộp ra xem xét ngọc thạch bên trong, quả nhiên tốt hơn ngọc anh tìm được, cũng đúng, quên mất nhà
người ta buôn bán cái gì sao.