Tương Thỏa không nặng không nhẹ đẩy một cái, rõ rằng làm Phó Úy Tư ngẩn ra, một bên Tôn Châu cũng là biểu tình ăn dưa xem diễn.
Tôn Châu thực sự không hiểu Phó đại thiếu gia đang làm gì, người nói chia tay là hắn, trộm theo dõi người ta cũng là hắn, hiện tại lại trơ mặt ra chủ động chạy tới quan tâm dây dưa.
Nhưng mặt khác, Tưởng Thỏa sinh động hoạt bát như vậy lại làm Tôn Châu có chút ngoài ý muốn.
Trong ấn tượng của Tôn Châu, Tưởng Thỏa dường như vẫn luôn là một băng sơn mỹ nhân, cô không thích cười, khuôn mặt rất ít khi có biểu cảm dư thừa. Có vài lần Phó Úy Tư đưa Tưởng Thỏa đi chơi, đều là thay đổi biện pháp khiến cô vui vẻ, mặc kệ trường hợp nào người nào, chỉ cần Tưởng Thỏa chịu cười một cái, tên kia nguyện ý làm tất cả mọi thứ, rất giống phong hỏa hí chư hầu*
*Đây là một câu truyện, nhưng em lười không muốn dịch, mn cứ hiểu là làm mọi thứ vì nụ cười của mĩ nhân là được rồi hen ????.
Một phòng người, lúc này cũng thức thời mà ra ngoài một đám, không hề quấy nhiễu.
Phương Thông trước khi rời đi quay đầu nhìn bóng dáng Phó Úy Tư, cảm giác đối với Tưởng Thỏa cũng nháy mắt phức tạp lên.
Tưởng Thỏa nhìn tình cảnh trước mắt, lại nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, rồi nhìn Vương Bồi Phàm với vẻ mặt nghi hoặc.
Ánh mắt của cô mang theo nồng đậm nghi vấn: [Tình huống này là như thế nào???]
Giác quan thứ sáu của Tưởng Thỏa nói với cô rằng người đàn ông trước mặt có quen biết cô.
Nhưng không ai nói cho cô biết người đàn ông này cùng cô là quan hệ gì.
Ngay khi Tưởng Thỏa lại chuẩn bị dùng mắt để ra hiệu cho Vương Bồi Phàm, cô không bao giờ tưởng tượng được màn này lại xảy ra! Vương Bồi Phàm này lại cư nhiên kẹp chặt đuôi chạy trốn, cô ấy trốn!
Tôn Châu cũng kẻ tức thời trang tuấn kiệt trước dừng một bước, đem áo khoác của Phó lão đại đặt ở một bên rồi vỗ vai Vương Bồi Phàm: “Này, chờ tôi với.”
Vương Bồi Phàm ghét bỏ Tôn Châu ăn chơi trác táng cũng không phải việc ngày một ngày hai: “Đừng chạm vào bà đây.”
Tôn Châu cà lơ phất phơ cười “Được được được, không chạm không chạm, nhìn vộ dáng keo kiệt bủn xin của cô kìa.”
Chẳng mấy chốc, một phòng vừa mới đầy người, hiện tại chỉ còn Tưởng Thỏa ngồi trên ghế và người đàn ông trước mặt cô.
Ngôi nhà này là Tưởng Thỏa và Phương Thông được đến khi làm nhiệm vụ, thuộc dạng “xa hoa” trong thôn. Đèn pha lê sáng ngời, sàn nhà gỗ đặc đắt đỏ, tất cả đều nói lên sự thanh lịch của chủ nhân ngôi nhà.
Phó Úy Tư di chuyển một chiếc ghế dựa đến ngồi trước mặt Tưởng Thỏa, vươn bàn tay to lớn, lòng bàn tay đưa lên trước mặt Tưởng Thỏa: “Đưa tay bị thương cho tôi xem.”
Tưởng Thỏa nhíu mày, theo bản năng giấu tay ra sau lưng: “Vì sao tôi phải đưa cho anh xem?”
Hỏi thăm bình thường đương nhiên là không có vấn đề gì, dù sao cũng là một loại quan tâm. Tuy nhiên, Tưởng Thỏa nhìn trên khuôn mặt của người đàn ông này lại thấy cảm giác bá đạo thiên hạ đệ nhất độc tôn, nó liền làm cô cảm giác khó chịu.
Tôi với anh rất thân thiết sao? Nói cho anh xem liền cho anh xem sao? Còn lâu.
Phó Úy Tư hiển nhiên không ngờ rằng Tưởng Thỏa sẽ có phản ứng này, rõ ràng, khuôn mặt tảng băng này có điểm sụp đổ.
Nhưng hắn phải nhượng bộ trước cô không phải là lần một lần hai, không ăn nó hai lần trước mặt cô, cũng không có gì để nói.
Hai người giằng co trong chốc lát, cứ như vậy ngồi đối mặt, ai cũng không có mở miệng chủ động nói chuyện.
Tưởng Thỏa nhanh chóng lục soát toàn bộ kí ức liên quan đến người đàn ông này trong đầu, nhưng thật xin lỗi, một chút ấn tượng cũng không có.
Không chỉ vậy, cô chỉ cần dùng sức suy nghĩ một chút, đầu liền đau nhói.
Nhưng cô cần phải thừa nhận rằng, người đàn ông đẹp trai này rất có tính xâm lược.
Cũng cần phải thừa nhận rằng, người đàn ông này thoạt nhìn trông hơi già.
Lão Phó Úy Tư hoàn toàn không biết mình bị ghét bỏ, lúc này đang nghĩ cách mở miệng giải hòa.
Suy cho cùng, ba tháng trước là hắn yêu cầu chia tay.
Hiện tại, hắn hối hận.
Tưởng Thỏa: “Anh...”
Phó Úy Tư: “Tôi...”
Trong căn phòng nghe rõ tiếng kim rơi, hai người gần như trăm miệng một lời.
Tưởng Thỏa vội vàng nói: “Anh nói trước đi.”
Vì thế, lần đầu tiên trong đời Phó Úy Tư cúi đầu: “Là tôi sai.”
Tưởng Thỏa thuận thế hỏi: “Anh sai ở đâu?”
“Tôi không nên nói chia tay.” Phó Úy Tư gần như đặt tư thái của mình ở mức thấp nhất, “Thỏa Thỏa, trở về bên tôi.”
Tưởng Thỏa vừa nghe xong, ngay lập tức nghĩ đến bài đăng ăn dưa mình xem tối hôm qua.
Cho nên, quả dưa kia là sự thật?
Cô nỗ lực nhớ lại tên nam chính mà cô nhìn thấy trong bài đăng đó, thử trước mặt người đàn ông hô một tiếng: “Phó Úy Tư?”
“Ừ?” Người đàn ông nhẹ giọng đáp lời, khuôn mặt anh tuấn không có chút gì kinh ngạc.
Trong lòng Tưởng Thỏa gào thét!
Vương Bồi Phàm! Cậu rốt cuộc còn gạt bà đây cái gì nữa!
Phó Úy Tư nhìn Tưởng Thỏa “Vừa rồi em muốn nói gì với tôi?”
Tương Thỏa lắc đầu. “Không có gì.”
Cô vừa rồi chính là muốn hỏi hắn là ai, nhưng hiện tại đã biết đáp án.
Hơn nữa không biết có phải do tâm lí tác dụng không, Tưởng Thỏa luôn cảm thấy có một sự quen thuộc không thể giải thích với người đàn ông trước mắt. Không nói được là loại cảm giác gì, nhưng cô cảm thấy người này vô luận như thế này cũng sẽ không làm tổn thương cô.
Phó Úy Tư dừng một chút, nói với Tưởng Thỏa: “Cô gái kia tôi sẽ xử lí, em không cần phải quan tâm.”
Trong thế giới này, có một số điều không thể giải quyết bằng việc báo cảnh sát, dùng quy tắc sinh tồn của Phó Úy Tư chính là ăn miếng trả miếng. Mà tiểu công chúa của hắn không cần phải dính tới những thứ máu me đó, chỉ cần ở trong lâu đài ấm áp của hắn là được rồi.
Nói đến cô gái kia, Tưởng Thỏa còn một bụng muốn nói ra, nhịn không được càu nhàu: “Cô ta chính là cố ý anh biết không? Cô ta cầm ly nước sôi muốn đổ lên mặt tôi, may mà tôi tránh mau. Nhưng mà tay tôi cũng bị thương, bác sĩ nói còn nói sẽ để lại sẹo. Trời ạ.”
Càng nói Tưởng Thỏa càng tức giận, vừa rồi đạo diễn còn ý tứ rằng cô chuyện bé xé ra to?
Cô bị bỏng thành như vậy để chẳng lẽ không ai nhìn thấy sao?
“Sẽ không để lại sẹo.” Phó Úy Tư nói chắc nịch: “Tôi sẽ tìm bác sĩ chỉnh hình tốt nhất, sẽ không làm em có một chút sẹo nào.”
Tưởng Thỏa gần như bị ngữ khí ôn nhu của người này mê hoặc.
Phó Úy Tư tiếp tục nói: “Ngoan, đưa tay cho tôi xem.”
Tưởng Thỏa không thể không cảm thán người đàn ông già kia đạo hạnh thâm cao, rõ ràng cô mất trí nhớ không hề thấy quen thuộc với hắn, lại ngây ngốc mà giao tay cho đối phương.
Nhưng Tưởng Thỏa tự nhủ với chính mình, loại sai lầm cô chỉ cho phép mình phạm một lần.
Tay phải trước mắt của Tưởng Thỏa bị bó thành một cái móng heo, không nhìn ra chỗ nào bị thương.
Nhưng vì bàn tay này bị băng bó, khoảng thời gian sắp tới, cô sẽ gặp rất nhiều bất tiện trong sinh hoạt.
“Còn đau không?” Phó Úy Tư ngẩng đầu nhìn cô vẻ mặt đau lòng hỏi.
Tưởng Thỏa hôm nay làm cho hắn cảm thấy xa lạ, rồi lại làm hắn cảm thấy quen thuộc. Phảng phất về với thời điểm cô mười bảy mười tám tuổi, không kiêng nể gì, không sợ trời không sợ đất.
Phó Úy Tư thậm chí còn có điểm cô đơn mà nghĩ, là do chia tay hắn sao?
Nhiều năm như vậy, cô vẫn không thích hắn.
Từ góc độ của Tưởng Thỏa nhìn qua, là đường cong hàm dưới hoàn mĩ của Phó Úy Tư, cùng với yết hầu gợi cảm tới mức khiến người ta phun máu mũi.
Người đàn ông này toàn thân tản ra hơi thở hormone trên cơ thể, thập phần hấp dẫn người khác.
“Tàm tạm.” Tránh né ánh mắt thẳng tắp của hắn, đem tay mình rút ra từ bàn tay to lớm của hắn.
Má Tưởng Thỏa có chút nóng.
Trời ơi, cô vừa rồi là mê mẩn nhan sắc của hắn phải không?