Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Độc Chiếm Dục

Chương 7: Chương 7




Phó Úy Tư bị Tưởng Thỏa vừa đá lại dẫm, cả người ngây ngốc.

Hắn đường đường là một người đàn ông 1m87, hằng năm rèn luyện cơ bắp đầy người, đây là lần đầu tiên bị đánh.

Ẩn văn bản được trích dẫn

Tập trung nhìn, Tưởng Thỏa mới nhận ra người trước mắt là Phó Úy Tư: “Tại sao lại là anh?”

Phó Úy Tư vẻ mặt buồn bực lại vô tội mà nhìn Tưởng Thỏa, duỗi tay vỗ vỗ chân nhỏ đang đạp lên người mình của cô.

Đây cũng là lần đầu tiên, hắn bị người khác đá mệnh căn tử không nói, lại còn bị đối xử như một kẻ biến thái.

Có thể thấy được bộ dáng gương nanh múa vuốt đáng yêu này của Tưởng Thỏa, trong lòng Phó Úy Tư lại cảm thấy ngọt ngào không thể giải thích được.

Hắn giống như đã thật lâu rồi không thấy bộ dáng cô hoạt bát linh động như vậy.

Tưởng Thỏa phản ứng lại vội vàng đỡ hắn lên.

Cô trộm nhìn hắn dưới thân, lại thấy sắc mặt hắn không quá mức dị thường, mới hỏi: “Anh không sao chứ?”

Phó Úy Tư lắc đầu, cao quý lười biếng một lần nữa đối mặt với sự sụp đổ.

Một đá kia cua Tưởng Thỏa rất mạnh, đổi lại là người khác hắn đã sớm trở tay lấy mạng đối phương. Nhưng bị người phụ nữ của mình đá, hắn chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.

“Có đói bụng không? Đưa em đi ăn khuya.” Phó Úy Tư nói.

Sau khi thả lỏng tinh thần, Tưởng Thỏa lúc này mới ngửi thấy cả phòng đầy mùi, là BBQ nướng còn có vị ngọt của kem.

Nhưng cô không ngốc, tuy rằng có mỹ thực dụ hoặc, cô vẫn phải nói cho rõ, cô nhìn Phó Úy Tư áo mũ chỉnh tề trước mắt: “Tại sao anh lại có chìa khóa phòng của tôi? Nếu tôi nhớ chính xác, chúng ta hiện tại đã không còn là quan hệ bạn trai bạn gái nữa.”

Không ngờ, Phó Úy Tư nghe vậy lại cười khẽ, giống như Tưởng Thỏa vừa nói điều gì đó rất buồn cười.

Nhưng Tưởng Thỏa không có tâm tư chơi đùa cùng hắn: “Anh cười cái gì, anh như vậy chính là xâm nhập nhà dân trái phép.”

Tối hôm nay rốt cuộc Tưởng Thỏa đã nói rõ ràng với Phó Úy Tư, cô không đồng ý với những việc này.

Có nhiều lí do rất phức tạp, trong đó bao gồm việc cô mất trí nhớ, dù sao thì cô cũng không thích ông chú lớn lên rất đẹp trai này.

Rốt cuộc dựa theo độ tuổi tâm lý của cô mà tính, người đàn ông này lớn hơn cô cả một con giáp đó, cô không phải quá thích loại hình đại thúc

“Không cần náo loạn.” Phó Úy Tư đi qua ngồi trên sô pha, nắm lấy tay Tưởng Thỏa: “Lại đây, tôi ôm trong chốc lát.”

Tưởng Thỏa không hiểu nhiều lắm về quan điểm và giá trị tình yêu mấy năm nay của mình là dạng gì, nhưng rõ ràng cô hi vọng bạn trai mình không như thế.

Phó Úy Tư trước mắt tuy rằng ngồi yên ở chỗ đó, nhưng lại là bộ dáng từ trên cao nhìn xuống. Hắn cả người tản ra thái độ “ta muốn ngươi thế nào ngươi phải thế nấy” làm Tưởng Thỏa rất khó chịu.

Tưởng Thỏa ý đồ giảng đạo lí cho Phó Úy Tư: “Ba tháng trước chúng ta đã chia tay, hiện tại tôi không đồng ý quay lại, anh như vậy là ý gì?”

Phó Úy Tư lại chắc chắn: “Thỏa Thỏa, em không cần cáu kỉnh với tôi.”

Tưởng Thỏa thở dài, trực tiếp thẳng thắn: Được rồi, tôi muốn nói với anh một việc, nhưng tôi nói xong anh đừng quá kinh ngạc.”

Cô quyết định nói với hắn việc mình mất trí nhớ, rốt cuộc việc này đối với cô cũng không có gì đáng giấu giếm.

Phó Úy Tư nghe vậy nhướng mày có chút tò mò, lại vẫn cứ cố chấp nói với Tưởng Thỏa: “Lại đây, ngồi trên đùi tôi nói.”

Tưởng Thỏa: “???”

Người này sợ là nghe không hiểu tiếng người đi.

Không đợi Phó Úy Tư nói chuyện, chỉ nghe bên ngoài truyền đến đập cửa “Thịch thịch thịch”.

“Tưởng Thỏa, có gì cần hỗ trợ không?

Tưởng Thỏa nghe ra, là âm thanh của Phương Thông.

Bất quá Phương Thông tới tìm cô lúc này, cũng làm coi có điểm ngoài ý muốn.

Phương Thông có chút lo lắng bởi đêm nay tất cả mọi người đều ăn khuya, chỉ có Tưởng Thỏa là không, đặc biệt hôm nay khi hắn thấy Tưởng Thỏa ở chung với Phó Úy Tư, hắn luôn cảm thấy Tưởng Thỏa bài xích Phó Úy Tư. Vì thế trong đầu Phương Thông bắt đầu tạo nên một vở kịch ngược tâm cẩu huyết, cốt truyện đại khái là Tưởng Thỏa đáng thương bị Phó Úy Tư dây dưa nhưng cô lại nhỏ yếu mà không thể cầu xin giúp đỡ từ bên ngoài vân vân.

Phương Thông không đành lòng, một cô gái như hoa như ngọc thế kia, tuyệt đối không thể chịu dựng khuất nhục như vậy! Cho nên đầu óc hắn nóng lên liền tính toán tìm Tưởng Thỏa hỏi cho rõ ràng, không nghĩ tới hắn lại nghe được một màn đối thoại kia.

Mở cửa, Phương Thông liền nói: “Tưởng Thỏa, cô có gì cần giúp đỡ cứ việc nói, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực.”

Hắn không quen nhất chính là đàn ông cưỡng bách phụ nữ.

Phương Thông không phải nghệ sĩ công ty Phó Úy Tư, đương nhiên đối với Phó Úy Tư không có gì sợ hãi. Thậm chí, cùng là đàn ông, trên người Phó Úy Tư tỏa ra khí chất làm Phương Thông cảm thấy thập phần có tính xâm lược.

Tưởng Thỏa lắc đầu:“Không có gì, làm anh lo lắng rồi. Đúng rồi, tôi còn muốn cảm ơn anh đã chiếu cố ngày hôm nay.”

So với Phó Úy Tư trong phòng, rốt cuộc Tưởng Thỏa đã cộng sự cùng Phương Thông một ngày, lại cảm giác hắn là bạn cùng lứa tuổi, cho nên đối với hắn cũng quen thuộc hơn một chút. Ngữ khí tự nhiên cũng trở nên tốt hơn một chút.

Phương Thông nghe xong liền thấy hơi ngượng ngùng, hắn gãi gãi đầu bộ dáng giống như một cậu bé lớn tuổi:“Nào có chiếu cố cái gì, là do cô có năng lực, vừa có thể nấu lò vừa có thể đốn củi.”

Phương Thông đang nói lại nhìn đến vết thương băng bó trên tay Tưởng Thỏa: “Vết thương của cô, tôi có trách nhiệm rất lớn, tôi muốn nói xin lỗi với cô.”

“Đâu có đâu.” Tưởng Thỏa xua xua tay, “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Phương Thông:“Tại sao lại không phải chuyện của tôi, nếu không phải tôi nhờ cô ra bên ngoài lấy ghế, người đó cũng không có cơ hội để làm như vậy.”

Hai người đứng ở cửa tôi một câu anh một câu thật thân thiện, Phó Úy Tư ngồi trong phòng toàn thân tản ra hàn khí.

Tưởng Thỏa còn đang cùng Phương Thông nói chuyện, bỗng cảm thấy bên cạnh mình có một luồng gió lạnh, tiện đà nhìn đến thân ảnh cao lớn cọ qua vai mình rồi rời đi.

Cô ngẩn ra một chút, theo bản năng muốn mở miệng gọi hắn một tiếng, lại phát hiện ra chính mình không thể gọi ra tiếng.

= = =

Phó Úy Tư đi vội vàng, thậm chí còn không thông báo với Tôn Châu. Vẫn là trợ lý của Phó Úy Tư Triệu Minh gọi điện thoại cho Tôn Châu, bảo hắn ngày mai đi nhờ xe về.

Tôn Châu hậu tri hậu giác* bị vứt bỏ vẻ mặt tôi là ai đâu là đâu tôi đang làm gì.

*Nhạy cảm chậm với mọi thứ.

Hắn vội vàng gọi cho Phó Úy Tư:“Tứ gia, giờ đã hơn nửa đêm rồi, cậu làm sao vậy?”

Đầu kia điện thoại chỉ lạnh lùng bốn chữ:“Ông đây phạm tiện*”

*Biết rõ làm như vậy sẽ có hậu quả gì nhưng vẫn làm.

Ngay sau đó là âm thanh tút tút tút bận.

Có thể làm Phó Úy Tư trở nên biến thái như vậy, ngoài Tưởng Thỏa ra còn ai nữa?

Tôn Châu cầm điện thoại bất đắc di nghĩ:“Còn không phải phạm tiện sao, người ta cũng nói không biết cậu, cậu còn mặt dày mày dặn đi bày tỏ thâm tình.

Tôn đại thiếu gia lắc đầu, vỗ vỗ Vương Bồi Phàm đã uống đến say khướt bên cạnh:“Tiểu tử, dám cùng tôi so tửu lượng?”

Vương Bồi Phàm không cam lòng yếu thế:“Tôi không có say, tôi chỉ hơi chóng mặt thôi, tôi nói cho anh biết, tôi vẫn còn rất tỉnh táo.”

Tôn Châu quả thực bị Vương Bồi Phàm làm chết cười, vẻ mặt sủng nịch mà nhìn cô, duỗi tay vỗ đầu cô:“Này, đừng có giảm béo nhé, bộ dáng béo đô đô này của cô mới đáng yêu.”

Vừa nhắc đến béo Vương Bồi Phàm liền muốn khóc.

Nhớ thời điểm trước đây cô vẫn là một học sinh vũ đạo, dáng người kia, thân hình kia, người theo đuổi cô không biết xếp đi nơi nào.

Nhưng mấy năm nay bởi vì cô không hề khiêu vũ, đối với than thể cũng phóng túng, vì thế béo phì một đi không trở lại, hiện tại cân nặng liền phải hơn 65kg!

Nhưng việc đả kích cô lớn nhất, chính là việc đầu tiên Tưởng Thỏa làm sau khi tỉnh dậy là cười nhạo cô béo!

Nghĩ đến Tưởng Thỏa, Vương Bồi Phàm bộ dáng lén lút nhìn chung quanh, sau đó sát vào Tôn Châu:“Tôi nói cho anh bí mật nè.”

Tôn Châu chống đầu cong môi lười nhác dựa vào: “Cô nói đi.”

“Này, tôi sẽ nói với anh, nhưng anh đảm bảo không được nói với ai.” Vương Bồi Phàm nói, còn cần# một trong mười ngón tay bụ bẫm đặt lên môi mình.

Ý cười trên khóe môi Tôn Châu càng rõ:“Tôi đảm bảo.”

Vương Bồi Phàm:“Vậy anh thề đi! Nếu anh nói ra, anh liền đoạn tử tuyệt tôn.”

Tôn Châu vẻ mặt không thèm để ý mà phối hợp thề độc.

Vương Bồi Phàm thấy lời thề điên rồ như vậy Tôn Châu cũng đã thề, mới nhỏ giọng nói với hắn: “Tôi nói cho anh nè, Tưởng Thỏa mất trí nhớ, sự tình phát sinh mười năm nay cô ấy đều quên mất, hiện tại kí ức chỉ ngừng lại ở thời điểm tuổi 17.”

Tôn Châu: “???”

Hắn vừa rồi đã thề một lời thề độc đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.