Mặc dù đã bước vào mùa xuân, nhưng đêm đen vẫn tới thật mau.
Thành phố Nam Châu bốn mùa rõ ràng, xuân có sắc thái của xuân, nhưng đến ban đêm, xa hoa trụy lạc liền trở thành nhãn hiệu của thành phố
Sau khi Phó Úy Tư cùng tân duệ* đạo diễn Vạn Huy Huy dùng bữa xong, họ chuyển tới địa điểm tiếp theo.
*Đề cập đến các ngôi sao đang lên trong các lĩnh vực khác nhau.
Vạn Huy Huy nhìn ra được, Phó Úy Tư không có hứng thú.
Điện ảnh khoa học viễn tưởng vẫn luôn khiến Phó Úy Tư cảm thấy hứng thú, hiếm khi có được kịch bản chất lượng cao trong tay, Vạn Huy Huy vội vàng thông báo Phó Úy Tư tới xem một chút.
Thời điểm trước đây, Phó Úy Tư ít nhiều sẽ bày tỏ một chút ý kiến, thậm chí chậm rãi mà nói, nhưng đêm nay hắn lại một mực nhấp môi không nói gì.
Cuối cùng thả xuống một câu “Cậu xem mà làm.”
Ngay sau đó liền hút một điếu thuốc rồi lại một điếu thuốc khác.
Vạn Huy Huy đặc biệt phân phó Tôn Châu làm nóng tràng tử* trước, tiểu tử Tôn Châu có thiên phú ở phương diện này, tất cả anh em đều nói hắn là giao tế hoa**
*Nơi tụ tập ăn chơi giải trí
** Đề cập đến một người phụ nữ xinh đẹp, năng động và tích cực trong các tình huống xã hội.
Bên trên bàn đánh bài đã sớm hoan thoát*, xinh đẹp tuyệt sắc cũng không phải số ít. Có thể đi vào loại tràng tử cho thiếu gia này, đều là nhân tinh**.
*Tạm hiểu là rất vui vẻ.
**Người cực kì khôn khéo linh hoạt.
Thời điểm Phó Úy Tư tới, Tôn Châu đối diện cửa hô: “Phó gia tới rồi.”
Âm thanh của hắn cũng không tính là trong trẻo, nhưng một phòng người đều theo im lặng theo bản năng.
Không biết là cô nàng nào đang hát, vừa vặn đến đúng câu: “.......Mất bạn trong hàng chục năm hay giờ đây đều như nhau. Bởi vì cuối cùng chúng ta sẽ chia xa. Đủ tuyệt tình tôi tự đuổi mình ra.”
Phó Úy Tư ngẩn ra một lát.
Bài hát này hình như là bài hát yêu thích nhất của Tưởng Thỏa, trùng hợp hắn cũng là cung Bảo Bình.
Có khoảng thời gian cô thường xuyên mang tai nghe để nghe, còn nói là mình sẽ học được bài hát này. Tiếng Quảng Đông của cô không có nền tảng gì, hắn liền chê cô phát âm không chuẩn. Tốt xấu gì hắn từ nhỏ lớn lên ở Hồng Kông, phát âm là không có vấn về, nhưng việc ca hát lại làm khó hắn. Cô liền quay lại trả thù chê cười ngũ âm của hắn không được đầy đủ.
Nhoáng một cái như thế, dường như cũng đã là sự tình rất nhiều năm trước.
Thời điểm cô nàng kia hát xong có chút khẩn trương mà thở phào một hơi, Tôn Châu thập phần nể tình vỗ tay dẫn đầu: “Tân duệ ca sĩ của chúng ta hát thật không tồi, tôi phải cho cô một điểm A.”
Là một cô nàng xuất sắc được tuyển chọn, năm nay cũng mới mười chín tuổi, tên Dương Ngữ Yên, ký hợp đồng với công ty giải trí dưới trướng Phó Úy Tư.
Dương Ngữ Yên nhân khí cao,
hai má khảm lúm đồng tiền thật sâu, dáng dấp rất là đáng yêu. Rốt cuộc là bởi trẻ tuổi, trên người có cảm giác hoạt bát sáng sủa, không tranh quyền thế.
Phó Úy Tư nhìn cô gái kia một chút, ngược lại đi tới bàn bài.
“Ngôi sao giải trí?” Hắn quay đầu nhìn về phía Lý Hoành Hghị ngồi bên canh nói.
Đột nhiên bị điểm tên, Lý Hoành Nghị bề ngoài ngu ngơ liền vội vàng gật đầu, cười nói:“Dương Ngữ Yên là nhân khí vương của giới này,cô bé rất có tiềm lực.”
Năm ngoái khi tiết mục tuyển chọn hạ màn kết thúc, liền dẫn bạo lượng chủ đề.
Phó Úy Tư sờ bài, ngữ khí nhàn nhạt: “Đầu năm nay kí thêm nghệ sĩ cũng thật dễ dàng.”
Nói xong ném ra một trương bài*
*Đây là đánh bài Poker 3 lá, mình ko hiểu gì hếtttt, sorry mn????.
“Đông” Một tiếng, Lý Hoành Nghị lập tức liền ngẩn ra. Mặc dù trên mặt Phó Úy tư mang ý cười, nhưng ý cười này tuyệt đối không phải là khích lệ.
Lý Hoàng Nghị vội vàng đưa mắt ra hiệu, Dương Ngữ Yên liền bị người khác đưa đi.
Sau đó cô nàng vì chuyện này đứng trước cửa phòng ủy khuyết gạt lệ, hoàn toàn không hiểu mình đắc tội lão đại như thế nào, rất sợ bị phong sát.
Vẫn là giao tế hoa Tôn Châu ra vỗ vai an ủi cô nàng: “Cô hát rất khá, chỉ là bài hát này không thể hát trước mặt Phó tổng.”
“Vì sao?” Dương Ngữ Yên hít mũi hỏi.
Cô mặc dù là Tân Nhân Vương*, nhưng gặp Phó Úy Tư vẫn giống như gặp thiên tử. Hôm nay tới đây còn nghĩ sẽ biểu hiện tốt một chút, ai ngờ còn bị đuổi ra ngoài.
*Tân binh của năm.
Tôn Châu cười cười không trả lời.
Vì sao? Còn không phải bởi vì người kia.
Tôn Châu đã nghe qua Tưởng Thỏa hát một lần.
Khi đó Phó Úy Tư cùng Tưởng Thỏa còn đang trong thời điểm yêu đương ngây thơ, hắn liền mang cô tới tràng tử chơi. Hoặc là để nàng ngồi trên đùi hắn chơi bài, hoặc là ca hát, đa dạng chồng chất, giữa hai người tràn ngập mùi vị yêu đương.
Ngày đó Phó Úy Tư bồi Tưởng Thỏa ca hát, từng chữ từng chữ uốn nắn phát âm của cô, hát chính bài hát mà Dương Ngữ Yên vừa hát.
Cho người đưa Dương Ngữ Yên đi, Tôn Châu ở bên ngoài tiếp tục hít một hơi thuốc lá.
Trong lòng của hắn có một bí mật động trời, không biết có nên nói ra hay không.
Trong phòng.
Phó Úy Tư đại sát tứ phương, bất tri bất giác trước mặt chip* chất thành một chồng núi nhỏ.
*Chip (còn gọi là token, check, hoặc cheque trong Tiếng Anh hay là phỉnh) là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette,...
Hắn cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo len đen, đại khái là cảm thấy nóng, hai bên tay áo xắn lên trên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Vuốt vuốt tóc, híp mắt, trong miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng phóng đãng thiếu gia gì đó thì hắn lại càng cấm dục.
Đột nhiên phía dưới Triệu Minh đi đến bên cạnh hắn nói một câu: “Tưởng tiểu thư đột nhiên ngất xỉu, đã được đưa đến bệnh viện.”
Phó Úy Tư cầm bài trong tay, tiếp tục ném bài: “Bảy vạn.”
Kim ba bạc bảy đồng năm*, đều là quy luật trên bàn bài. Hắn là người thông minh, trong trận cũng không có người nào cố ý nhường, tất cả chip đều là thắng được bằng bản lĩnh. Một đêm này đại sát tứ phương, làm lòng người bàng hoàng.
*Cái này lại liên quan tới mạt chược, ủa là sao? Rồi rốt cuộc anh chơi trò zì zậy?????????.
Triệu Minh đi theo bên người Phó Úy Tư nhiều năm như vậy, hiểu rõ tính tình của hắn. Lúc này nhìn như không thèm để ý, kỳ thật trong lòng là một mớ hỗn lộn.
Chỉ cần liên quan tới Tưởng Thỏa, hắn luôn không thể giữ được bình tĩnh.
Triệu Minh tiếp theo lại nói một câu: “Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là có tụt huyết áp một chút, đoán chừng đêm nay là có thể xuất viện.”
Phó Úy Tư vừa rời đi, trong phòng nhiệt độ liền lập tức tăng vọt.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lí Hoành Nghị đặc biệt vô tội, duỗi tay giữ chặt tay Vạn Huy Huy: “Tôi lại làm sai cái gì à?”
Vạn Huy Huy ghét bỏ mà một phen đẩy tay Lý Hoành Nghị ra: “Cậu sai ở chỗ lớn lên giống cái đầu heo.”
Lý Hoành Nghị hoàn toàn khóc thành một lệ nhân*.
*Những người khóc rất nhiều.
Đâu cần làm tổn thương đầu heo như vậy, đầu heo đâu có làm gì sai?
Dưới ánh đèn neon.
Chiếc Cayenne màu đen nhẹ nhàng vút qua đó, cửa sổ xe mở ra rót vào luồng gió lạnh.
Trái tim của Phó Úy Tư bị gió thổi đã lạnh lại thêm lạnh.
= = = =
Lần này Tưởng Thỏa ngất xỉu cũng làm Vương Bồi Phàm sợ hãi.
Nguyên nhân là do Vương Bồi Phàm nhắc tới việc bố của Tưởng Thỏa đã qua đời 5 năm trước.
Lúc đầu Tưởng Thỏa vẫn cười hì hì, không dám tin hỏi Vương Bồi Phàm: “Cậu gạt tớ phải không? Người xấu như Tưởng lão đầu tử*, ông trời sao có thể thu nhận ông ấy sớm như vậy.”
*Cách gọi một người đàn ông lớn tuổi, thường được coi là thiếu lịch sự. Nhưng ở một số vùng của Trung Quốc, gọi như vậy là bình thường nếu bạn thân thiết với người đó (thường thấy khi một người vợ lớn tuổi gọi chồng mình).
Vương Bồi Phàm cũng rất muốn nói là mình đang nói đùa, nhưng trên mặt không giả cười được: “Bố cậu bị ung thư, thời gian là ba năm, tế bào ung thư không ngừng di dời khuếch tán. Cuối cùng ông ấy nhảy lầu, nói là không muốn làm liên lụy các cậu......”
Năm năm trước, thời điểm bố Tưởng nhảy lầu, Tưởng Thỏa đã tận mắt nhìn thấu thi thể ngã trên mặt đấy, máu chảy đầy đất, cô vì thế mà gần như trở nên tự kỉ.
Cùng từ đó tới giờ, trên khuôn mặt sáng sủa ngây thơ của Tưởng Thỏa không còn nụ cười.
Một lần nữa biết được tin người thân rời đi, không thể nghi ngờ đó là một sự đả kích trầm trọng.
Thâm tâm Vương Bồi Phàm không đành lòng khi nhìn thấy Tưởng Thỏa sắc mặt trắng bệch hỗn loạn. Thời điểm lúc trước Tưởng Thỏa nhìn thấy thi thể của bố Tưởng cũng biểu hiện như vậy. Chỉ là lần này Tưởng Thỏa trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm Tưởng Thỏa tỉnh lại nhìn thấy trần nhà màu trắn, rất giống tình cảnh ngày đó cô tỉnh lại sau tai nạn xe cộ. Phòng bệnh ấm áp, mùi nước khử trùng gay mũi. Mùi vị kia cô cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến phản cảm.
Sau khi Vương Bồi Phàm thấy Tưởng Thỏa tỉnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng ấn đầu giường gọi y tá.
Ký ức từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng vẫn trống không mười năm.
Tưởng Thỏa rất hi vọng đây hết thảy chỉ một giấc mộng.
Cô nhớ rõ ràng trước đó không lâu cô còn cùng Tưởng lão đầu cãi nhau một trận, nói cả đời này sẽ không qua lại với ông. Làm sao chỉ chớp mắt một cái, người liền biến mất.
Ông trời đang đùa với cô quá mức rồi, tại sao cô lại mất trí nhớ mà không được trải qua mọi thứ một cách bình thường?
Vương Bồi Phàm đặt cháo đã mua trước giường bệnh, dặn dò Tưởng Thỏa: “Cơm tối còn chưa ăn, cậu bây giờ ít nhiều phải ăn một miếng, tớ xuống lầu mua ít đồ.”
Tưởng Thỏa gật gật đầu: “Cậu đi đi.”
Vương Bồi Phàm vẫn có chút không quá yên tâm: “Cậu ở một mình không có sao chứ?”
“Chẳng lẽ cậu còn sợ tớ nghĩ quẩn sao? Tớ đâu có ngốc. Khổ sở là đương nhiên, ai mất đi người thân đều sẽ khổ sở, cậu cho tớ một chút thời gian.” Tưởng Thỏa cười nhạt một tiếng.
Vương Bồi Phàm nhìn nhìn Tưởng Thỏa, lại dặn dò vài câu rồi vội vàng xuống lầu.
Thời điểm Phó Úy Tư đến, hắn nhìn thấy Tưởng Thỏa đang ngồi trên giường bệnh cúi đầu ăn cháo. Tóc dài bị cô dùng dây thun tùy ý buộc lên ở sau ót, nhưng vẫn có vài sợi rơi rơi xuống mặt.
Sắc mặt của cô dường như có thể dùng từ trắng bệch để hình dung, biểu tình đạm mạc như con rối gỗ giật dây.
Phảng phất trở về năm năm trước, ngày đó Tưởng Tài Phú nhảy lầu tự sát, cô ngồi yên mất hồn bên cạnh thi thể của ông.
Tưởng Thỏa như vậy thoạt nhìn thực sự quá mức yếu đuối, giống như gió thổi qua liền có thể biến thành vụn cát.
Góc mềm mại kia của tim Phó Úy Tư bị Tưởng Thỏa như vậy đánh cho quân lính tan rã, hắn sải bước đi tới.
Giống như năm năm trước, hắn một tay ôm lấy cô vào ngực, đau lòng hôn lên tóc cô.