“(3)
Bạn có biết, tại sao cần thắp nến trong đêm tối không?
Bởi vì Chúa đã nói, nhất định phải có ánh sáng.
Bách quỷ dạ hành cuồng hoan trong bóng tối, thật giả hư vô tự do xoay chuyển trong đêm dài. Chỉ khi ánh sáng dần dần buông xuống nhân gian, là lúc bạn sẽ thấy rằng, một ngày mới đang đến và hết thảy mọi thứ trở lại điểm ban đầu.
Mà khúc nhạc dạo của ánh sáng, chính là giai điệu của bóng tối.
Chào mừng bóng tối, bạn sẽ mở ra ánh sáng.
Nếu bạn muốn níu giữ ánh sáng, hãy bỏ lại bóng tối vĩnh viễn sau lưng, và đừng giẫm lên vết xe đổ.
'Bạn hướng về ánh sáng, tôi trở thành cái bóng của bạn'
- Junichi Watanabe “
Đến cùng thì ai mới là cái bóng?
Bạn muốn là cái bóng không?”
Trang sách không ngừng chuyển động, Lâm Phong nhận ra bản thân không thể khống chế nội tâm đang dao động.
Cậu trăm triệu không ngờ, mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Cậu đã nghĩ quá đơn giản.
Lần này nhắc nhở trong sách rất dài, Lâm Phong bị sự thật phũ phàng làm cho trở tay không kịp, cậu đọc đi đọc lại nội dung trong vài phút mới có thể câu thông. Giọng văn lúc thì nghịch ngợm, lúc thì đầy nghệ thuật khiến cậu khó hiểu, đọc xong mặt sau còn suýt quên luôn mặt trước.
Lần này, Lâm Phong tự mình đóng sách lại.
Đọc sách được vài phút, Lâm Phong không ngừng hít thở sâu. Cậu tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Lúc trước mình thật sự bất cẩn, nếu không sẽ chẳng dễ dàng sợ hãi như vậy. Cậu nhìn nhận lại bản thân, nhanh chóng xem xét lại mọi hành vi trước đây của mình. Cậu liên tục cảnh cáo với mình rằng, đây không phải là trò chơi, không được xem nhẹ.
Cho nên lúc này đây, cậu muốn đảo khách thành chủ. Thay vì để sách tự đóng lại, lại bị bắt buộc phải vào game, không bằng tự mình động thủ, tự mình bắt đầu.
Phản kích, hãy bắt đầu từ đây đi.
Vì vậy, trong nháy mắt đóng sách lại, cậu lập tức bịt chặt lỗ tai, cúi người dễ dàng chui xuống dưới thân Lý Mục chạy đi. Khoảnh khắc lướt ngang qua Lý Mục, Lâm Phong bất ngờ phát hiện trong gương vậy mà không có bóng dáng Lý Mục.
Bọn họ cũng không có bóng?
Lý Mục hiển nhiên không ngờ động tác của Lâm Phong lại nhanh nhẹn như vậy, thân hình vạm vỡ của hắn lại mất đi ưu thế ở nơi nhỏ bé này. Hắn chúi về phía trước theo quán tính, ngã vào đống thủy tinh, hét lên một tiếng thảm thiết.
Nếu đổi lại bình thường, Lâm Phong nhất định sẽ thấy không đành lòng. Nhưng khi Lâm Phong nhìn thấy “cậu ta” từ trong gương đi ra, cảm giác áy náy trong lòng không còn sót lại chút gì.
—— Lý Mục hẳn không phải bị ăn đau, mà là gửi một loại tín hiệu nào đó cho “cậu ta“.
Không biết có phải ảo giác của Lâm Phong không, cậu nhìn thấy trên mặt “cậu ta” nở một nụ cười châm chọc, một loại tự tin bắt ba ba trong rọ.
Lâm Phong nhào lộn một cái, trước khi “cậu ta” kịp di chuyển, ở giữa Lý Mục và “cậu ta” chạy vào lối đi nhỏ, nhanh như chớp trốn vào trong rồi đóng sầm cửa lại.
Nhưng khi Lâm Phong từ trên mặt đất bò dậy, cậu lại nhìn thấy “cậu ta” xuất hiện trước mắt mình. Lần này “cậu ta” không cho Lâm Phong cơ hội chạy trốn nữa, lập tức nhào về phía Lâm Phong.
“Cậu ta” dùng khuỷu tay hung hăng đánh vào hõm vai Lâm Phong, Lâm Phong một tay chống đất, tay kia đỡ đòn. Nhưng sức lực của “cậu ta” thật ngoài sức tưởng tượng của cậu, cánh tay Lâm Phong tức khắc tê rần, cả người ngã về phía sau. “Cậu ta” lại lao vào Lâm Phong đánh tới, hai tay thẳng tắp kề sát cổ Lâm Phong. Lâm Phong từ nhỏ đến lớn cùng lắm cũng chỉ tranh giành kẹo hồ lô đường với tiểu đệ cách vách. Cậu không phản kháng nổi với những đòn tấn công trí mạng của “cậu ta”, dần dần rơi vào thế bất lợi. Cậu quét chân một đường, từng luồng gió quất mạnh vào người, cơn đau nhói bắt đầu tràn ra, cậu khó khăn đứng thẳng dậy rồi lại khuỵu ngã ở góc tường.
Cứ như vậy không phải biện pháp!
Chớp mắt, cánh tay “cậu ta” đã quấn lấy cổ Lâm Phong, Lâm Phong cảm thấy cổ mình như bị một sợi dây thừng lạnh lẽo siết chặt, cậu thở hổn hển, ho khan dữ dội, đôi tay gắt gao dữ chặt tay “cậu ta“.
Tuy Lâm Phong chưa từng đánh nhau, nhưng cậu vẫn có sức mạnh mà một người đàn ông phải có. Vì thế, một người một quỷ cứ như vậy giằng co, nhưng hơi thở ngày càng gấp gáp của Lâm Phong đã vạch trần sự thật cậu không còn kiên trì được bao lâu.
Lâm Phong cắn răng, trong miệng dần tràn ra hương vị tanh ngọt.
“Cậu ta” dường như cảm nhận được sinh mệnh của Lâm Phong dần trôi đi, cũng không muốn dây dưa cùng cậu nữa, cánh tay dùng lực một cái, trực tiếp kéo Lâm Phong ra phía sau.
Chính là lúc này!
Lâm Phong mượn lực của “cậu ta”, thuận thế ngã về phía sau, chân phải dùng hết sức hướng tới cửa mà đá.
Loảng xoảng, cửa bị đá văng, cánh cửa va mạnh vào tường phát ra tiếng vang lớn, và bị bắn trở về do quán tính.
Khi cánh cửa mở ra, toàn bộ nến trong phòng đã tắt. Tầm nhìn hoàn toàn rơi vào bóng tối vô tận. Đồng thời, một trận tiếng thét chói tai thê lương lại vang lên, nhưng lần này không kéo dài bao lâu, chỉ “A” một tiếng, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.
Lúc này, không khí lần nữa tràn vào khí quản Lâm Phong, cậu ôm cổ ho sặc sụa, đến nỗi suýt ho ra cả phổi, lúc này mới có cảm giác sống lại một chút.
Cậu ngồi dưới đất, đợi cơn chóng mặt do thiếu oxy cấp tính trong não qua đi, cậu mới chậm rãi chống sàn đứng dậy, thất tha thất thểu bước vào căn phòng mới.
Rút kinh nghiệm đợt vừa rồi, cậu đã hiểu đại khái ám chỉ của cuốn sách này.
Kết luận của cậu trước đó là “cậu ta” chỉ có thể xuất hiện ở những nơi có gương kỳ thật không sai, nhưng suy nghĩ của cậu lại lâm vào phiến diện, một chiều - để thực sự hiện ra một hình ảnh ảo, ngoài gương, còn có một điều kiện không thể thiếu và vô cùng quan trọng.
Ánh sáng.
Trước đó cậu đã quá tập trung vào sự tồn tại và tác dụng của chiếc gương, mà bỏ qua vị trí của ánh sáng trong toàn bộ cốt truyện. Ngoài chiếc gương xuyên suốt toàn bộ trò chơi, còn có hai ngọn nến được đốt cháy cạnh chiếc gương.
Nói cách khác, nếu không thể phá hủy tấm gương, vậy làm ánh sáng biến mất nhất định là cách duy nhất để đánh bại “cậu ta“.
Ý thức được điều này, cậu bắt đầu lưu ý đến các nguồn sáng xung quanh. Thời điểm cậu nhào lộn về phía lối đi chạy trốn, khóe mắt cậu nhìn thấy khi cậu lăn vào, vài ngọn nến trong căn phòng đó dường như đồng thời bị dập tắt, ít nhất dư quang cậu nhìn không thấy Lý Mục.
Vì thế, cậu có một phỏng đoán lớn mật.
Vốn dĩ muốn tìm thêm vài cánh cửa để kiểm chứng một chút về phỏng đoán của cậu, đáng tiếc vừa mới trực tiếp đối mặt với “cậu ta”, thậm chí còn thiếu nữa chết ở đây.
Tuy lúc đó chỉ suy đoán sơ bộ, nhưng đã tận mắt nhìn thấy “cậu ta” lao đến giết chính mình, vì bảo vệ mạng sống, vào thời khắc mấu chốt Lâm Phong chỉ có thể đánh cược.
Nếu cậu đoán đúng, một khi ngọn nến tắt, cậu liền không thể ở lại, huống chi là tấn công với chính mình.
Mà mấu chốt làm ngọn nến tắt, hẳn liên quan đến việc ra vào phòng hoặc mở và đóng cửa.
Hiện tại cậu tỏ vẻ phi thường may mắn, vì hôm nay ra cửa có xem lịch.
Nhớ đến chuyện vừa mới trải qua, đến giờ trong lòng Lâm Phong còn sợ hãi, cổ vẫn còn cảm giác bị bóp chặt đến nghẹt thở. “Cậu ta” thực sự xuống tay giết người, xem ra thời gian ngắn không thể hoàn toàn khôi phục.
Lâm Phong một bên xoa xoa cổ, một bên chọn căn phòng tiếp theo đi vào. Khi cậu mở cửa ra, quả nhiên giống như cậu tưởng tượng, căn phòng cậu đang đứng lập tức bị bóng tối chôn vùi.
Ngay lúc này, Lâm Phong nghe được từ bên trái truyền đến một tiếng thét nhỏ.
Không xong, “cậu ta” lại tới nữa.
Lâm Phong dán tai lên hai bên cánh cửa, tập trung tinh thần phân biệt xem âm thanh phát ra từ hướng nào truyền tới. Tiếng thét chói tai dần dần lại trở nên bén nhọn, và rõ ràng ngồn phát ra âm thanh đang dần đến gần mình. Sau khi xác định đại khái phương hướng, Lâm Phong lại mở một cánh cửa, đi từ căn phòng tối đen sang căn phòng có nến bên cạnh.
Một phòng, hai phòng, ba phòng.....
Thú thật, trừ bỏ không ngừng trốn chạy, Lâm Phong cũng không biết hiện tại mình đến tột cùng muốn làm gì, đi nơi nào. Lâm Phong biết, cậu chưa phân tích kỹ những gợi ý trong cuốn sách. Trước khi có mục tiêu cụ thể, Lâm Phong đành phải bị động mà tránh né “cậu ta”, tận lực tránh cùng “cậu ta” mặt đối mặt giao phong. Đến cùng, chính mình không phải đối đầu để đánh nhau một trận, mà chỉ một lần đã có thể đi lãnh cơm hộp bỏ chạy lấy người.
Lâm Phong vừa toàn tâm toàn ý nghĩ về nội dung cuốn sách, vừa vô thức đẩy cánh cửa mà cậu không biết đã là cánh cửa thứ mấy.
Nháy mắt khi cậu đẩy ra, bóng tối cùng bóng tối hòa quyện lẫn nhau, ngọn nến trong căn phòng mới cùng với phòng mà cậu đang ở giống nhau, đều bị dập tắt, trên giá cắm nến chỉ còn sót lại chút dầu thắp.
Lâm Phong sững sờ trong bóng tối.
Căn phòng này mình đã từng tới?
Lâm Phong nhướng mày nghi hoặc, địa hình ở đây quá phức tạp, ngay cả người cảm nhận phương hướng tốt như cậu cũng bắt đầu thấy hỗn loạn. Trong lúc cậu đang tập trung tinh lực ngẫm lại xem mình đã tới căn phòng này chưa thì đồng thời, bấc nến trong phòng đột nhiên phụt một tiếng, ngọn nến lại sáng lên, ánh nến lần nữa trở lại trong phòng. Lần này trước sau hai gian phòng tối và sáng, ranh giới rõ ràng.
Lâm Phong tự nhiên thấy biến hóa trong phòng, kinh ngạc một hồi, cậu bỗng lầm bầm lầu bầu nói một mình vài câu.
“Giẫm lên vết xe đổ....”
Lâm Phong thở thật dài một hơi, vỗ đùi chợt nhận ra - cậu bỗng suy nghĩ cẩn thận lại ý nghĩa của câu “Giẫm lên vết xe đổ” trong sách.
—— Chỉ cần vào lại căn phòng đã đi qua, ngọn nến bị dập tắt sẽ được thắp sáng trở lại.
Cái này được coi là giẫm lên vết xe đổ!
Cuốn sách này xem náo nhiệt còn không ngại chuyện lớn, một hai phải viết trừu tượng như vậy, cố ý khiến mình làm khó tế bào não của bản thân.
Chỉ là, việc bật tắt ngọn nến ngoài việc xua đuổi “cậu ta”, còn tác dụng gì nữa phải không? Cậu không tin nó chỉ đơn giản là xua đuổi thôi, bởi vì nếu đúng như vậy, với tình huống như này mà không có bất kỳ đạo cụ mới nào xuất hiện, trò chơi sẽ đi vào bế tắc. Cậu không muốn ở lại nơi ma quái này cả đời, điều cậu muốn là thắng trò chơi, và rời khỏi đây.
Tiếng thét càng lúc càng gay gắt, mỗi một tiếng thét thê thảm đều không ngừng cảnh cáo Lâm Phong, khoảng cách của “cậu ta” càng ngày càng gần cậu. Lâm Phong nghe thấy dường như tiếng thét cách cậu chỉ còn một bức tường. Lâm Phong cảm nhận được mồ hôi lạnh trên trán không ngừng thấm ra từ lỗ chân lông. Cậu bước nhanh tới hướng đối diện ở cạnh cửa, tay phải nắm lấy bắt tay, nơi cậu dùng sức thậm chí bắt đầu phát run trở nên trắng bệch.
Ngay sau đó, “cậu ta” từ trong gương bước ra. Có lẽ “Cậu ta” bởi vì một lần thất thủ mà trở nên nóng nảy, không muốn mèo vờn chuột với Lâm Phong nữa.
“Cậu ta” trực tiếp duỗi dài cánh tay, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Lâm Phong, không chút nào che giấu sát khí, giương nanh múa vuốt phóng về phía Lâm Phong.
Lâm Phong xoay cổ tay phải, cả người dán trên cửa, nghiêng người chạy vào căn phòng mà cậu đã chuẩn bị trước.
Ngọn nến lập tức vụt tắt, “cậu ta” lại biến mất trong căn phòng tối giữa những tiếng la hét.
Nhìn thấy “cậu ta” hoàn toàn biến mất, Lâm Phong chậm rãi đóng cửa lại. Cậu trượt xuống từ trên cửa, ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên.
Bây giờ có một vấn đề rất quan trọng ——
Sau khi “cậu ta” biến mất, rốt cuộc là đi đâu vậy?