Hai ngàn vạn.
Một vạn tương đương với mười ngày sống.
Nếu cậu có thể sống được 60 năm, 365 ngày 1 năm, vậy thì cậu còn có thể sống 21900 ngày, 2000 vạn nhân với 10...
Một chuỗi số màu đỏ to lớn hiện lên trong đầu Địch Dã—— -20000!
Cậu run cầm cập, phỏng chừng giây trước vừa lấy tiền, giây sau cậu sẽ chết bất đắc kỳ tử á! Đồng tiền này bất luận thế nào cũng lấy không được.
Cho dù Địch Dã không muốn nhận tiền, nhưng làm thế nào để từ chối Lục Tầm cũng là chuyện hết sức đau đầu. Theo cậu biết, tuy rằng Lục Tầm có tính tình khá tốt, nhưng không phải người hiền lành gì cho cam. Nếu cậu cứ không biết tốt xấu từ chối hắn hết lần này tới lần khác như vậy, mấy cái chiêu mỹ nam kế sợ là không dùng được nữa.
Đời này, nếu thật sự ở bên Lục Tầm một lần nữa, cậu cũng không thể lấy tiền của hắn.
Nhưng nếu không thể tận hưởng những lợi ích vật chất khác nhau mà Lục Tầm mang lại, thì đó tuyệt đối không phải là sự lựa chọn tốt khi ở bên một con người lạnh lùng khó với tới như vậy.
Quan trọng là, chênh lệch giai cấp như thế, mức độ chi tiêu cũng khác nhau một trời một vực như thế, mà dựa theo mấy con số đỏ rực tràn lan này thì cậu căn bản không thể dùng tiền của Lục Tầm. Sau này sống với nhau như thế nào mới là vấn đề. Cũng không thể để Lục Tầm một bên ăn bào ngư uống rượu vang đỏ, cậu một bên ăn rau ăn cỏ, nói tóm lại là không hợp đâu không hợp đâu.
Huyệt thái dương Địch Dã giật giật, miệng ngập tràn vị đắng ngắt nhưng vẫn phải dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành con người lãnh đạm bên kia. Cậu cố ý đè nén cổ họng, để giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo sự biếng nhác làm da đầu người ta tê dại, hờn dỗi nói: “Tại sao anh cứ luôn nhắc đến tiền thế? Chẳng lẽ không còn chủ đề khác để nói sao?”
Âm cuối kéo dài đầy vẻ lười biếng vừa phát ra, tay cầm điện thoại của Lục Tầm liền run lên, da đầu bùng nổ dữ dội, một dòng điện lưu mát lạnh từ da đầu chảy dọc theo sống lưng khiến cơ thể hắn nhẹ rung động, khắp người đều bị dòng điện này làm cho nhũn ra.
Lục Tầm yếu ớt dựa vào khung cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn neon lập loè bên ngoài hoà trong dòng xe vô tận, cảm giác tê dại làm hắn run rẩy vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hắn rũ mi, trong đầu hiện lên hình ảnh Địch Dã - một khuôn mặt còn sáng chói hơn ánh đèn ngoài kia, giọng cũng bất giác dịu đi mấy phần: “Vậy cậu muốn nói về cái gì?”
Địch Dã ngồi xếp bằng trên thảm, tay trái nghịch chiếc nhẫn bạch kim, tiếp tục thấp giọng hỏi: “Khi nào anh rảnh?”
Ngón tay Lục Tầm gõ nhẹ lên cửa kính, nghe xong câu này không khỏi mỉm cười, âm thanh càng nhẹ hơn rất nhiều: “Khi nào cũng rảnh.”
Địch Dã kéo dài giọng điệu, nửa bất đắc dĩ nửa buồn cười nói: “Điêu. Rõ ràng anh rất bận.”
Lục Tầm nghiêm túc giải thích: “Có lúc rất bận, nhưng đa số thời gian lượng công việc rất nhẹ nhàng, anh sẽ không để mình quá mệt mỏi.”
Địch Dã ngáp một cái, ở bên kia điện thoại lau khoé mắt có hơi buồn ngủ nói: “Đã 3 giờ rồi, sao anh vẫn còn chưa ngủ?”
Nghe được vẻ mệt mỏi trong giọng nói của cậu, Lục Tầm không khỏi trầm mặc một lúc, một lát sau hắn mới nhẹ nhàng nói: “Đúng là khuya thật. Cậu nghỉ ngơi cho tốt. Nhớ cân nhắc về những gì anh nói một chút, anh chờ câu trả lời của cậu.”
Địch Dã khẽ đáp: “Được“. Lỗ tai cậu dán vào điện thoại, nhưng đối phương vẫn không cúp máy, tiếng hít thở chầm chậm của Lục Tầm theo micro truyền vào tai Địch Dã.
Nhắc đến cũng trùng hợp, không biết khi đó cảm giác của Lục Tầm như thế nào khi nhìn thấy cậu đứng cửa đón khách, mặc dù Địch Dã biết mình thật sự không xấu, nhưng cậu vẫn cảm thấy mơ hồ với cái tình cảm nhất kiến chung tình sau lại thâm tình cố chấp này của Lục Tầm.
Mị lực của mình cũng không lớn đến vậy chứ?
Đối mặt với người bạn trai đã ngày đêm bên mình suốt ba năm, dù lúc ấy cậu không có mấy thật lòng nhưng Lục Tầm vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Từng khắc trôi qua, tiếng hít thở đan xen lẫn nhau vang đều đều trong micro.
Nửa phút sau, Địch Dã lúng túng nhưng không mất lễ phép hỏi: “...Sao anh không cúp máy?”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nghe có chút đờ đẫn: “Cậu cúp trước đi“.
Địch Dã tuân thủ phẩm chất tốt đẹp của vai bạn trai ở đời trước, lịch sự mà chuyên nghiệp nói: “Sao tôi lại cúp điện thoại của anh được. Vẫn là anh cúp trước đi.”
Địch Dã ngáp một cái, tính toán sau khi Lục Tầm cúp máy sẽ đi pha một cốc rượu gừng bồi bổ sức khoẻ, thế nhưng giọng nói mát lạnh của Lục Tầm lại xuyên qua ống nghe truyền vào tai Địch Dã một cách rõ ràng: “Nhưng mà hiện tại anh không muốn cúp điện thoại của cậu.”
Đang ngáp dở chừng, miệng Địch Dã hãy còn há hốc, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình gặp phải một thử thách chưa từng có.
Cái quỷ gì vậy. Trong trí nhớ của Địch Dã, đời trước Lục Tầm đâu có buồn nôn như vậy, phần lớn thời gian hắn đều thu mình ít nói, chỉ khi ở trên giường hắn mới có thể phóng thích tình cảm mãnh liệt của mình, đôi mắt hé mở mơ màng hăng hái leo lên người cậu đòi hôn thôi.
Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cậu thật sự không thể cúp điện thoại của Lục Tầm, do dự một lúc mới hạ giọng, thói quen đời trước khiến cậu cuối cùng không nhịn được dỗ dành nói: “Ngoan, cúp điện thoại đi nhé.”
Giọng nói trầm ấm mê người theo micro truyền vào tai Lục Tầm. Dù đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng hắn vẫn bị kích thích bởi giọng nói trầm thấp mà lười biếng đó. Chất khàn trong giọng nói loé lên như những hạt cát mịn, mài giũa linh hồn mang lòng tham không đáy của hắn.
Ý chí của Lục Tầm hoàn toàn không có cách nào chống lại chủ nhân của giọng nói, mặc dù trong lòng cố chấp nhưng vẫn nghe lời Địch Dã cúp máy theo bản năng.
Khoảnh khắc cúp điện thoại của Địch Dã, Lục Tầm nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen kia, không hiểu sao trong lòng có cảm giác nhoi nhói.
Tình yêu mang đến cho con người ta niềm vui, đồng thời cũng cuốn theo cả nỗi buồn.
1 giờ chiều.
Địch Dã mang tinh thần thoải mái đến Flame tìm trò vui.
Cậu đeo đôi boots Martin đính đinh tán, mặc áo thun đen cổ chữ V bó sát, phủ bên ngoài là chiếc áo khoác da màu đen cũng được đính đinh. Cơ bắp hoàn mỹ được quần áo phác hoạ một cách rõ ràng, lộ ra xương quai xanh gợi cảm và lồng ngực trắng đến chói mắt.
Mái tóc dài hỗn độn với phần đuôi hơi phiếm xanh rủ xuống hai bên má, cậu xoa đầu rồi vội vã bước vào hair salon nằm cạnh Flame.
Địch Dã vừa mới bước vào, cả trai lẫn gái trong tiệm đều quay đầu lại nhìn cậu, anh đẹp trai tóc hồng đang ghé vào quầy nói chuyện phiếm với tiếp tân lập tức chạy đến nháy mắt với cậu một cái...
Địch Dã ném cho hắn ánh mắt phóng điện, xoa xoa tóc nói nhanh: “Tony ông lẹ lên, tôi phải đi gác ngay.”
Tony hất nhẹ mái tóc hồng, búng tay một cái, lưu loát nói: “Không thành vấn đề!“.
Hắn ấn Địch Dã xuống sô pha, hươ hươ máy sấy tóc nhanh như chớp, nắm đầu Địch Dã hết cào lại ấn, chỉ hai ba chiêu đã biến mái tóc loạn bù xù của Địch Dã thành quả đầu vừa ngầu vừa đẹp trai.
Mái tóc xoăn rủ xuống được Tony uốn nhẹ, buông xoã hai bên má một cách tuỳ ý.
Địch Dã nhìn vào gương vuốt tóc, sâu kín nói: “Chúng ta đừng có làm cuồng dã như vậy được không? Anh mày là tiếp tân, có phải mấy thằng cha thanh niên nổi loạn đứng ở phố hát rock and roll đâu.”
Tony cẩn thận chỉnh sửa viền tóc cho cậu, xịt keo tạo kiểu lên rồi tấm tắc cảm khái: “Mấy cái kiểu cuồng dã như này hợp với ông lắm đó, con mẹ nó đẹp chết người ta.”
Là một anh đẹp trai được nhiều người biết đến, các đường nét trên khuôn mặt của Địch Dã sắc đến đáng sợ.
Lông mày nét, hốc mắt sâu, khóe mắt đuôi mày bén nhọn, mũi vừa cao vừa thẳng, sống mũi hơi gồ lên, đầu mũi nhọn nhọn cong cong lộ ra tính xâm lược cùng lực công kích khủng khiếp. May mà có đôi mắt hai mí to đều hợp với đôi môi đỏ xinh hình chữ M mài bớt đi cảm giác sắc bén uy hiếp người khác. Thi thoảng mở tròn hai mắt còn lộ ra khuôn mặt ngây thơ chưa rõ sự đời.
Tony đặt máy sấy tóc xuống, lưu luyến không rời vuốt mặt cậu hai cái: “Lần sau nhuộm màu tím cho ông, đảm bảo càng cuồng dã càng ngang tàng.”
“Thôi bỏ đi, làm tiếp tân như tôi không thể điệu quá như vậy. Dù Flame không yêu cầu khắt khe nhưng cũng không được làm quá, còn chơi màu tím nữa chứ.”
“Cái thằng quỷ, còn phải xem đó là ai, tôi pha màu không xấu tí nào đâu.”
Quả tóc được làm xong thì Địch Dã nhanh gọn đi ra ngay, vừa mới bước đến cửa, Trần Hi trong bộ vest xanh đã vội vã chạy tiến vào.
Lúc nhìn thấy Địch Dã thì hai mắt lập tức sáng lên, cậu cất giọng hô lớn: “Địch Dã mày nhanh cái chân lên, A427 muốn gọi người, đến bình rượu cũng đập vỡ ba cái rồi đó.”
Địch Dã bị cậu kéo đi về phía trước, kinh ngạc nói: “Tao là tiếp tân mày kéo tao đi tiếp khách làm gì? Nếu mày không được không phải còn có đám người Tề Minh Giang Phong đó hả?”
Trần Hi nói: “Hai người bọn họ ra ngoài rồi, còn mỗi tao với Tử Hiên.”
Trần Hi mới vừa nói xong, điện thoại trong túi quần Địch Dã tức thì vang lên, ở bên kia đầu dây La Tử Hiên vô cùng lo lắng hối: “Địch Dã! Mau, mau tới đây, tao hold không được nữa, mau tới dẹp loạn nhanh!”
Địch Dã còn không kịp thay quần áo, lập tức lao vào thang máy đi đến phòng A427. Trong phòng, bốn người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang ngồi trên sô pha hậm hực, hai nhân viên phục vụ thì cúi đầu thu dọn rượu và các mảnh vỡ thủy tinh văng đầy sàn.
Địch Dã đứng ở cửa, không nhanh không chậm dùng tay gõ cửa kính hai cái, cả bốn người phụ nữ đều đồng loạt quay đầu nhìn cậu.
Địch Dã nhìn hai chữ “kinh ngạc” viết trên mặt bọn họ, trong lòng nhanh chóng hiểu ra. Cậu hơi cúi người về phía trước, nhìn người phụ nữ trên sô pha với đôi mặt hàm chứa ý cười, lễ phép hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi ở giữa gật đầu. Địch Dã bước đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, ánh mắt trìu mến lại mê người, khuôn mặt của mấy người phụ nữ kia dịu đi nhanh chóng, một người mặc váy đen trong số họ trào phúng nói: “Cuối cùng cũng có một người nhìn được.”
Địch Dã cười tủm tỉm mở ra một chai champagne: “Chào các quý cô, các vị có điều gì không hài lòng nào?”
Người phụ nữ mặc trang phục nghiệp vụ màu xanh che miệng cười, giả vờ tức giận nói: “Tôi vừa phát hiện trên ly có dấu vấn tay, sao vệ sinh phục vụ của các cậu lại kém đến vậy!”
Cái đệt! Địch Dã trợn trắng mắt trong lòng, ly rượu của bọn họ đều phải dùng kẹp để lên khay, sao có thể có dấu vân tay được, đúng là không có chuyện liền kiếm chuyện!
Địch Dã rót đầy rượu vào ly, cười nói: “Vậy thì tôi rót rượu bồi tội với các vị trước, đợi lát nữa tôi gọi quản lý đến để trao đổi sau nhé.”
Ba người phụ nữ đều cười khúc khích, người phụ nữ mặc váy đỏ khoác tay lên vai cậu: “Không cần gọi quản lý, cậu ngồi xuống uống hết chai rượu này chị sẽ không truy cứu.”
Địch Dã: “...“. Cậu miễn cưỡng cười cười: “Tôi là tiếp tân, không phụ trách việc bồi rượu.”
Người phụ nữ mặc váy đỏ đang chuẩn bị nổi giận, người mặc bộ váy dài màu trắng nhìn có vẻ trầm tính bên cạnh vội giữ tay bà ta lại, bình tĩnh nói: “Tôi đến đây để thư giãn, không phải đến xem chị giận dỗi, chị giữ yên lặng chút đi.”
Người phụ nữ mặc váy đỏ ngượng ngùng, thu mình sang một bên không nói gì.
Địch Dã rót rượu cho họ rồi yên lặng chỉnh đèn trong phòng.
Khi bầu không khí có vẻ ổn rồi, bỗng nhiên cửa phòng bị người hung hăng đá tung ra, Địch Dã cầm điều khiển từ xa ngẩng đầu.
Ngoài cửa, Lục Tầm trong bộ tây trang xám nhạt lạnh lùng đứng ở đó, ánh mắt bất thiện nhìn những người trong phòng.