Bị nhà trang điểm cao cấp nhất tra tấn liên tục suốt hai giờ,
người con gái trước gương như được thay da đổi thịt*.
Chiếc váy màu vàng kim dài đến mắt cá chân, không hở hang
nhưng ôm vừa khít lấy làm tôn lên đường cong tinh tế của cô. Mái tóc xoăn mới uốn
của cô búi lên, chỉ buông xuống một ít ở bên mặt, quyến rũ không thể tả. Khuôn
mặt trái xoan bị tô phấn trắng, trên đôi mắt to trong veo như nước là lông mi
đen đậm, vểnh cong, vụt sáng giống như một cô búp bê Barbie xinh đẹp.
Tiểu Úc nhìn mình trong gương, hờn dỗi trong người cũng hoàn
toàn tiêu tan hết. Cô cuối cùng cũng hiểu được thế nào là sự chuyên nghiệp. Đó
là có thể đem một người trang điểm đến bản thân họ cũng không nhận ra.
“Tiểu Úc, con nhìn xem, con gái là phải như thế này.”
Tiểu Úc quay đầu nhìn sang người mẹ đang nắm giữ mạch máu
kinh tế của cô, nhìn biểu tình vừa lòng của bà, thử thăm dò hỏi: “Mẹ có thể nhận
ra con là ai sao?”
“Vô nghĩa, con là do mẹ sinh ra đó .”
“A!” Lòng nghĩ : Nếu cô không phải do mẹ ruột sinh, tuyệt đối
nhận không ra!
Cô thuận miệng đáp lời, nghĩ thầm tối nay không biết phải uống
mấy ly cà phê, mới có thể phấn đấu suốt đêm để ngày mai nộp bảng báo cáo nghiên
cứu đây.
Hóa trang xong, Tiểu Úc kéo cái váy dài hết sức khoa trương,
bước không được bước nào đi lên xe. Cô đương nhiên biết ăn một bữa cơm cùng người
bạn mười mấy năm của ba mẹ căn bản không cần ăn mặc như vậy, bọn họ khẳng định
là có mục đích khác. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bước vào quán trà tao nhã,
Âu Dương Cẩm Hoa vẻ mặt khiêm tốn bước đến. “Là Tiểu Úc sao!? Bác thiếu chút nữa
nhận không ra.”
“Bác Âu Dương.” Cô hơi hơi hạ thấp người, đoan trang chào hỏi.
Trong lòng cô thầm nói: “Bác có thể nhận ra được mới lạ!!!”
Bác Âu Dương gái theo sau, thân thiện kéo tay cô, kéo cô ngồi
cạnh người. “Con ngồi xuống uống chén trà đi, Y Phàm sẽ đến ngay .”
“Con cám ơn.” Tiểu Úc thật thục nữ ngồi xuống, nâng chung
trà lên lẳng lặng đặt ở bên môi, không vội không chậm nhấp nhẹ. Tuy rằng cô trời
sanh tính tình phóng khoáng, không bị chuyện gì trói buộc, nhưng ở trước mặt bạn
của ba mẹ, cô vẫn cố ra vẻ làm một tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa,
cô thì không sao, nhưng vẫn nên để mặt mũi cho ba mẹ.
Chén trà vơi hơn phân nửa đã muốn thấy đáy Âu Dương Cẩm Hoa
có chút áy náy, mới giải thích: “Y Phàm vừa mới gọi điện thoại nói rất nhanh đến,
chắc là trên đường kẹt xe.”
Kẹt xe?!
Tiểu Úc tiếp tục thưởng trà. Nhưng tiếp tục uống nước trà
mát lạnh cũng không dập được lửa giận trong lòng cô. Vì không muốn đến muộn,
sáu giờ sáng cô đã bị mẹ kéo từ trên giường dậy, ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa
mê mang đến cho người trang điểm “tàn phá”. Mà hắn thì sao, cư nhiên ngay cả ra
cửa sớm vài chục phút cũng không được! Ba mẹ cô sao lại giới thiệu cho cô loại
người này, chưa nhắc tới tình yêu, (cô cố ý tra xét một chút tốc độ giải toán
cùng dung lượng của CPU Dual-Core, quả nhiên là một con số thiên văn) mấu chốt
là hắn hoàn toàn không biết tôn trọng người khác.
Chén trà thứ hai cũng đã uống xong một giọt cuối cùng, còn
người được ba và mẹ phóng đại đến tận trời cũng chưa xuất hiện. Tiểu Úc rốt cục
không thể nhịn được nữa. Lấy cớ đi toilet, vụng trộm kéo theo váy lao ra quán
trà.
Nếu hắn ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng không biết, thì cô
cũng muốn cho hắn hiểu một chút mùi vị bị người khác cho leo cây .
Tiểu Úc vừa chạy ra cửa lớn khách sạn, bỗng nhiên nhớ tới
mình đã quên lấy túi xách, liền cảm thấy hối hận! Đang do dự có nên trở về hay
không, một tiếng dừng xe chói tai đánh tan sự hối hận trong cô. Cô giật mình
phát hiện mình đang đứng giữa đường cái, thiếu chút nữa bị một chiếc Porsche chạy
nhanh đụng trúng.
“Cô không sao chứ?” Một người đàn ông mặc trang phục tao nhã
từ trên xe bước xuống, thái độ rất thành khẩn hỏi: “Thật xin lỗi đã làm cô hoảng
sợ.”
Đây là tu dưỡng* gì a!? Làm như cô đứng ở giữa đường cái ngẩn
người là lỗi của anh ta vậy. Bởi vì đối phương rất cao, ít nhất một mét tám, Tiểu
Úc ngẩng đầu, mới nhìn rõ đối phương. Anh mặc một bộ quần áo doanh nhân, thoạt
nhìn vừa có phẩm vị lại có tu dưỡng, còn có chút hương vị tinh anh của người
kinh doanh. Về phần diện mạo, mắt hẹp dài, mũi thẳng, môi mỏng, màu da màu lúa
mạch rất có vị đàn ông, cô luôn luôn có ấn tượng sâu sắc đối với người dễ nhìn,
cho nên chắc chắn xác định khuôn mặt này đã gặp qua ở đâu, suy nghĩ mãi đến vắt
hết óc mới nhớ tới tên của anh ta.
“Ivan?”
Ivan cũng sửng sốt, nhìn kỹ một lần từ đầu đến chân cô, vẻ mặt
mới bừng tỉnh nhận ra, hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
Bị anh ta nhắc mới tỉnh, Tiểu Úc hoàn hồn, vội vàng nhảy lên
xe hắn, lớn tiếng thúc giục: “Mau dẫn tôi rời khỏi nơi này!”
“Muốn đi nơi nào?”
“Sa mạc Sahara, cám ơn!”
Anh nhướng mày, mỉm cười, nhanh chóng ngồi vào trong xe, cô
ngồi vào ghế trước, xe nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm kia.
“Mạo muội hỏi một chút, cô xác định mặc bộ đồ này đi sa mạc?”
Ivan chỉ chỉ một thân váy dài khoa trương của cô. Cô nhìn nhìn mình từ kính
sau, kéo kéo dây cột tóc, kéo xuống làn váy vướng bận kia.
“Đào hôn cũng không cần gấp như vậy chứ?” Anh quay sang cẩn
thận đánh giá cô một phen, nhẹ nhàng sờ sờ môi mình, cười như không cười.
“Anh xem tôi giống cái loại con gái ngốc đến gần lễ kết hôn
mới nhớ tới muốn chạy trốn sao?”
“Vậy cô vội vã chạy cái gì?”
Cô cúi đầu xoa xoa mắt cá chân đau nhức, thuận tay đem đôi
giày cao 7 phân ném ra đằng sau. “Nếu ba anh cho anh gặp mặt làm quen với một
người đàn ông anh chưa từng quen, không biết chừng anh chạy còn nhanh hơn tôi!”
“Cũng không nhất thiết phả vậy.”
“Nếu đối tượng làm quen khiến anh nhớ tới đã muốn ói thì sao?”
Anh nhíu mày, ý cười ở đuôi lông mày giơ lên. “Không phải
chưa từng gặp mặt sao?”
Cô dám xác định người này chưa tốt nghiệp đại học, đầu óc
anh ta quả thực làm từ tảng đá.
“Chưa thấy qua nhưng có nghe qua. Anh ta từng có bao nhiêu bạn
gái, chính mình còn không đếm hết.”
“Hả ? Thật không?” Ivan có điểm khó hiểu nhìn Tiểu Úc, “Cô
nói người kia là……”
“Anh ta tên là Âu Dương…… Âu Dương cái gì….”
“Âu Dương Y Phàm”. “Đúng! Anh cũng từng nghe qua về người
này?”
Anh vội ho một tiếng, mờ mịt đếm ngón tay ra vẻ còn chưa tốt
nghiệp tiểu học. Nhìn anh ta đếm thật chăm chú, Tiểu Úc nhịn không được ngắt lời:
“Được rồi, Ivan, anh có thể đưa tôi đi…”. Cô đang suy nghĩ muốn nói “Đại Học
T”, di động của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta sửng sốt vài giây mới mở điện
thoại ra, mang tai nghe vào.
“Anh… vừa mới ra ngoài, có việc gì sao?”
Tiểu Úc nhìn khu buôn bán nhộn nhịp xung quanh, không khỏi cảm
thán sự kỳ diệu của điện thoại di động. Anh chăm chú nghe điện thoại, trầm mặc
một lúc lâu, mới âm thầm thở dài một tiếng: “Anh còn có chút việc……”
“Không sao, tôi không gấp!” Cô nghĩ đến mình làm chậm trễ của
việc của Ivan, vội vàng giải thích.
Kỳ thật nếu không phải cô không có tiền, cô nhất định sẽ xuống
xe, bởi vì thái độ của anh thoạt nhìn không phải lo lắng bình thường.
Anh chần chừ một chút, nói vào điện thoại: “Được rồi, anh lập
tức đến!”
Chiếc xe chuyển hướng cầu vượt, chạy về trung tâm thành phố,
dọc theo đường đi anh không nói gì, thái độ thoạt nhìn cũng thật bình tĩnh, vẻn
vẹn chỉ mới vượt ba cái đèn đỏ thôi! Đây là lần đầu tiên Tiểu Úc ngồi xe
Porsche, cũng không biết loại xe này có hệ số an toàn thế nào. Cho nên cô liếc
một cái, không dám quấy rầy anh ta, chỉ vụng trộm nhanh chóng thắt dây an toàn
vào. Cô còn chưa kịp đi sa mạc Sahara đâu nha.
Xe Ivan rốt cuộc dừng lại ở một quán cà phê, lòng của Tiểu
Úc cũng thở phào theo. Cô đang định xuống xe, Ivan giành trước nói: “Xin lỗi,
cô xin vui lòng đợi tôi ba mươi phút!”
“Được rồi, lâu một chút cũng không sao!”
Cô vốn là khách khí, không nghĩ tới Ivan thật đúng là không
khách khí. Anh ta vội vàng đi vào, ngồi xuống chỗ cạnh cửa kính, không có lấy một
dấu hiệu đi ra. Cô chờ có chút không kiên nhẫn, nhìn qua cửa kính hướng vào bên
trong nhìn xung quanh, Ivan cùng một cô gái ngồi mặt đối mặt, chỉ nhìn một cách
đơn thuần cô gái bên cạnh kia là biết anh ta vì sao vượt đèn đỏ ba lần.
Thật sự là người đẹp khó gặp, cô ta căn bản không cần mặc âu
phục hàng hiệu gì, không cần yêu cầu bất kỳ trang phục nào cũng cao nhã thoát tục,
tựa như hoa phong lan trong thung lũng. Mà lúc người đẹp động lòng người nhất
chính là khi rơi lệ, từng giọt từng giọt rơi vào lòng người, siết chặt lại.
Aiz! Người đẹp chính là người đẹp, một giọt nước mắt là có
thể làm tan chảy một người đàn ông. Đối mặt một cô gái như vậy, không người đàn
ông nào có thể đi ra trong ba mươi phút. Cho nên, cô quyết định tha thứ cho anh
ta tội không giữ lời hứa!
Tuy rằng Tiểu Úc không nghe được cô ta nói cái gì, nhưng cô
có thể thấy được sự đau thương và thất vọng trong ánh mắt Ivan. Rõ ràng anh ta
yêu cô gái kia, bởi vì người đàn ông chỉ khi đối với người mình yêu mới có loại
ánh mắt này. Mà cô gái kia chắc chắn không phải bạn gái anh, bởi vì rất nhiều lần
anh ta lo lắng nắm bàn tay, muốn đưa tay chạm đến đôi tay mảnh khảnh kia nhưng
lại rút lui.
Tiểu Úc ngồi trở lại trong xe, thời gianlặng lẽ trôi đi
trong bọn họ nói chuyện, nhìn kim phút từng chút nhảy lên nửa vòng tròn.
Ngay tại lúc cô nghĩ cuộc nói chuyện của bọn họ sẽ kéo dài vạn
năm, người đẹp đột nhiên đứng dậy chạy ra quán cà phê, hé ra gương mặt lạnh như
băng.
“Nhĩ Tích, em khoan đã…” Ivan đuổi theo, kéo lại cánh tay
trong suốt trắng như ngọc của cô gái: “Anh không phải không giúp em, mà em so với
anh càng hiểu tính cách cậu ta, con người Ronald Reagan* của cậu ta vốn không
có sự thỏa hiệp.”
“Anh căn bản là không muốn giúp em……”
“Nếu anh không muốn giúp em, sao lại nói cho em biết cậu ta
đầu tư cổ phiếu gì, nói cho em biết cậu ta hối lộ Trương Hành Trường?”. Anh thất
bại lắc đầu, “Đến bây giờ em vẫn không hiểu được…Nhiều năm như vậy trong mắt em
ngoại trừ cậu ta, không có người khác sao?”
Cô gái tên Nhĩ Tích kia sững sờ một chút, nhìn lướt qua xe
anh, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Úc trên xe trong tích tắc, liền xoay người đi.
“Nhĩ Tích, rốt cuộc anh không bằng cậu ta ở chỗ?”
Đối thoại cũ rích! Tiểu Úc bí mật thì thầm. Cô ngáp một cái,
bất đắc dĩ dựa vào lưng ghế, thoải mái nhìn trời xanh trên cao.
Aiz! Dựa vào phương thức theo đuổi con gái này của anh, chỉ
sợ đến già cũng không theo đuổi bạn gái được, thật đáng tiếc cho xe thể thao
phong cách này.
“Vì sao em không thể cho anh một cơ hội?” Ivan lại mở miệng
lần nữa.
Trong lúc thổ lộ thâm tình này, Nhĩ Tích quay đầu, một cái
ngoái đầu cực đẹp nhìn lại, ánh mắt kia tràn ngập lý trí sáng rọi. “Bởi vì anh
không hiểu cái gì gọi là yêu!”
……
Có một loại con gái khi cự tuyệt người khác, sẽ có vẻ mặt áy
náy nói: “Chúng ta không thích hợp.” Người như vậy làm cho lòng người ta chua
xót.
Có một loại con gái khi cự tuyệt người khác, sẽ có vẻ mặt
hèn mọn nói: “Đừng có nằm mơ!”. Người như vậy làm cho trái tim người ta băng
giá.
Có một loại con gái khi cự tuyệt người khác, sẽ thật quan
tâm nói: “Nhất định sẽ có người thích hợp với anh hơn em”. Người như vậy làm
cho người ta đau lòng.
Mà so với người con gái trước mắt này, ba loại trước đều là
nhân từ .
Cô ta đi rồi, đi thật sự bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm
cho người ta mất đi cả cảm giác. Tiểu Úc tưởng Ivan sẽ đuổi theo, nhưng không.
Anh ta đứng thật lâu, nhìn bóng dáng không có một chút bối rối của cô ta, nhìn
bóng dáng không mang theo một chút cảm xúc do dự của cô ta.
Ánh mặt trời chói mắt ở sau lưng chiếu ra một cái bóng thật
dài, làm cho anh ta vốn đã rất cao lại càng thêm kiên cường. Tiểu Úc vô thức ngồi
thẳng người, nhìn bóng dáng anh. Thời gian lặng lẽ trôi qua theo hướng nhìn
chăm chú của bọn họ.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Úc bỗng nhiên cảm thấy máu nóng
bốc lên đầu, lớn tiếng nói với hắn: “Cô ta không đáng! Một người con gái không
nhìn thấy sự nỗ lực của anh, không đáng để anh giữ lại.” Ivan kinh ngạc quay
sang, anh như người trong mơ mới tỉnh, mờ mịt nhìn cô.
“Người không hiểu tình yêu là cô ấy, không phải anh!”
Anh nở nụ cười ngoài ý muốn, nụ cười nhẹ nhàng tiêu sái giống
như tất cả vừa rồi chỉ là nhất thời. “Vì sao?”
Vì sao? Cô cũng không biết vì sao, có lẽ là do thấy anh
ngóng nhìn lần cuối cùng, có lẽ là do một câu “Vì sao không thể cho anh một cơ
hội” của anh. Anh không muốn gì nhiều, chỉ là một cơ hội thôi! Cô đã cảm động,
cô nhìn ra được anh là một người đàn ông yêu chân thành và tha thiết.
“Nếu cô ta hiểu được cái gì là yêu, nhất định sẽ xoay người
nói với anh một câu: Xin lỗi anh, không yêu anh, là tiếc nuối lớn nhất của em!”
Đầu óc cô rối loạn không kịp suy nghĩ đột ngột phát ra một câu: “Nếu tôi là cô ấy,
tôi nhất định sẽ nói như vậy!”
“A?” Ivan xoay người đối mặt cô, vừa nhìn vừa cười. “Cám ơn
cô khen tặng! Nhưng tôi không hy vọng có một ngày cô nói với tôi như vậy.”
“Tôi càng không hi vọng!!!” Cô sau khi nói xong, mới phát hiện
câu nói này còn có ý nghĩa khác, hơn nữa càng nghe càng thấy nhiều nghĩa. Cô
xoa xoa hai má phiếm hồng, ngồi thẳng, mắt nhìn xuống lỗ mũi, giữ vững nguyên tắc
trầm mặc. Đến khi Ivan ngồi vào trong xe, áy náy nói. “Thật xin lỗi, tôi đã muộn
năm mươi phút.”
“Không sao.”
“Cô muốn đi đâu?”
“Tùy anh đâu cũng được.”
Anh khởi động xe, hướng đến đường cái. “Bờ biển thì sao?”.
Vừa mới bị người âu yếm vứt bỏ không đến một phút đồng hồ, lập
tức mang theo một người con gái khác đi bờ biển? Đây là tư duy lôgic gì?
Cô thật hoài nghi Ivan đau lòng đến tột cùng là thật hay giả,
lại thấy anh vượt một cái đèn đỏ cũng không hay, cô hoàn toàn hết chỗ nói.
Cài dây an toàn vào, Tiểu Úc quyết định hy sinh một lần,
cùng anh đến bờ biển giải sầu. Không có ý gì khác, chỉ là xuất phát từ lo lắng
cho an toàn của thân thể người khác.