Lăng Lăng che mặt xông ra ngoài, Dương Lam Hàng do dự một
chút rồi vẫn đuổi theo.
Để không quấy rầy bọn họ, tôi ngồi xuống một mình tiếp tục uống
cà phê. Ly cà phê còn chưa uống xong, chợt nghe Tiếu Tiếu cầm điện thoại hét
lên sợ hãi thảm thiết, “Đã xảy ra chuyện! Thầy Dương đã xảy ra chuyện!”.
Vẻ lo lắng về điều chẳng lành nhất thời bao phủ toàn bộ
phòng giải trí, tiếng nhạc cực kỳ chói tai, giống như thổi mạnh thần kinh.
……
Trong bệnh viện, người nào đi ngang qua cũng đều nhiễm mùi
nước khử trùng khiến người khác nôn mửa.
Thế nhưng tôi đã quên ghét cái mùi kia vì trong tâm trí tôi
đều là máu tươi vừa mới thấy ở bên đường, cùng với tấm kính chắn gió dính máu đỏ
bị vỡ vụn.
“Có một cô gái lúc qua đường không để ý thấy cái xe đang chạy
tới. Cũng may có một người trẻ tuổi đẩy cô ta ra……” Một đám người qua đường còn
vây quanh ở nơi đó giống như đang kể lại chuyện xưa, nói đến mức nước miếng bay
tứ tung, làm như sinh mạng và sự đau đớn của người khác đối với bọn họ mà nói
chỉ là một câu chuyện.
Trong khi nghe vào tai tôi, từng chữ cứ như mũi nhọn.
Tôi tìm thấy Lăng Lăng ở góc tường, cô ấy gục đầu lên đầu gối
khóc nức nở.
Tôi ngẩng đầu nhìn đèn ở phòng giải phẫu đã tắt…
“Thầy Dương…” Tôi ôm một tia hy vọng hỏi: “Thầy ấy không có
việc gì chứ?”
Cô ấy không trả lời, tiếng khóc càng thê thảm.
Khi tôi còn muốn hỏi tiếp thì tờ giấy nhàu nát từ trong tay
cô ấy rơi ra, tôi mở ra xem, chữ viết trên giấy đã mờ đi.
“Đối với tôi – mười bảy tuổi thi đậu đại học Yale còn được
nhận học bổng toàn phần mà nói suy sụp và thất bại chẳng qua là cái danh từ mà
thôi. Nhưng từ khi nghiên cứu Tiến Sĩ của tôi bắt đầu, tôi mới ý thức được như
thế nào là: một mình trên lầu cao, nhìn đường chân trời xa xăm…
Suốt năm năm trời, tôi cả ngày vật lộn trong đống tài liệu lịch
sử chồng chất như núi, thí nghiệm liên tục thất bại, đề tài không tìm thấy đột
phá nào. Suy sụp và thất bại làm tôi bắt đầu mệt mỏi, uể oải, mất ngủ, bệnh tự
kỷ, gần như suy sụp. Cuối cùng phải từ bỏ thí nghiệm nghiên cứu, suốt ngày nhốt
mình ở trong phòng.
Ngay lúc tôi bị những dữ liệu trên trang giấy dằn vặt đến
phát điên, trong lúc vô ý đang nói chuyện phiếm trong phòng chat thì thấy một
status thế này: 『Chúng ta vẫn còn trẻ, trong lúc thất bại đừng đi quên ước
mơ và nhiệt huyết lúc ban đầu!』
Ngày đó tôi cùng người nói những lời này trò chuyện thật
lâu, tôi không biết hình dáng cô ấy, nhưng tôi biết cô nhất định là một người
con gái rất lạc quan, bởi giữa những dòng chữ của cô ấy đều mang theo nụ cười.
Cô ấy hỏi tôi có OICQ hay không để cô ấy thêm tôi vào danh
sách bạn tốt, về sau có thể thường xuyên nói chuyện phiếm…Tôi ở trên mạng tìm
tòi nghiên cứu thật lâu, mới hiểu được ý nghĩa của OICQ, nhanh chóng down xuống
phần mềm OICQ rồi lập dãy số nhắn cho cô ấy.
Lập tức có một tin nhắn tới: 『Đừng hỏi
tuổi, nhất định tôi già hơn bạn; Đừng hỏi diện mạo, tôi xấu dọa chết người; Đừng
hỏi bằng cấp, từ lúc kỹ nữ cũng tốt nghiệp đại học, tôi là kẻ mù chữ; Đừng hỏi
tên, tên tôi không phải là Bạch Lăng Lăng! Gặp mặt cũng miễn bàn, vui lòng im
miệng lại! Thích tán gẫu, không tán gẫu thì quên đi!』
Chỉ vì những lời nói này mà tôi thích cô ấy, không hề có lý
do chỉ là thích cái cá tính thẳng thắn này!
Từ khi quen biết cô ấy, tôi học được sự lạc quan, học được
cách bình tĩnh. Tôi sắp xếp lại tất cả thí nghiệm thất bại, tìm tòi nghiên cứu
nguyên nhân, dần dần tôi phát hiện những kết quả không thành công còn có giá trị
hơn nhiều những yếu tố tác động đến SCI *
Khi bước ra khỏi vũng lầy, tôi mới phát hiện thật ra cô ấy
cũng không lạc quan như tôi nghĩ. Sự phóng khoáng đó là ngọn nguồn của nội tâm
cô đơn bên trong, ý cười giữa những hàng chữ là để che dấu nỗi đau của cô ấy.
Bên ngoài cô ấy giả vờ mạnh mẽ, giả vờ như nó không quan trọng.
Thật ra cô ấy còn yếu đuối hơn bất kỳ ai, luôn sợ hãi mất mát.
Cô ấy chưa bao giờ đối xử tử tế với mình bởi vì cô ấy hy vọng
sẽ có người có thể cẩn thận quan tâm, che chở và chăm sóc cô ấy.
Không bao giờ nói tâm trạng mình không tốt, nhưng lúc cô ấy
nói muốn nghe chuyện cười nhất định là cô ấy đang rất buồn.
Cho nên tôi muốn cố gắng làm cô ấy vui vẻ và mong mỗi lần cô
ấy không vui, tôi đều có thể ở bên cạnh, dỗ dành cô ấy vui vẻ…
Khi tất cả đã thành thói quen, khi tôi mong muốn có thể chăm
sóc cô ấy cả đời, đột nhiên cô ấy nói không muốn tiếp tục. Cô ấy nói: : 『Nhân
lúc chúng ta còn là bạn bè thì nên chấm dứt, vẫn tốt hơn lúc đang yêu phải chia
tay 』
Tôi hiểu được, cô ấy đang sợ hãi mất mát. Kỳ thật tôi cũng sợ,
sợ cảm giác hư ảo không đáng tin, sợ khi mặt đối mặt mới phát hiện cả hai đều
là người xa lạ. Điều gì xảy ra tôi đều có thể không để ý, nhưng cô ấy dễ bị tổn
thương như vậy, cô ấy không dám đánh cược, thua cũng sẽ không đứng dậy nổi…
Ngày đó cô ấy cho tên tôi vào blacklist, tôi nhờ người bạn
trong nước giúp tôi tra xét địa chỉ IP của cô ấy, người bạn cho biết IP từ
internet trong sân của một trường Đại Học. Tôi nhờ cậu ta tra xem có một sinh
viên nào tên Bạch Lăng Lăng hay không, hẳn là học bộ môn điện tử. Người bạn rất
nhanh ở hồ sơ lý lịch của khoa tra được tư liệu của cô ấy, gửi cho tôi, bên
trong còn kèm ảnh chụp. Dù đó chỉ là một tấm hình thẻ nhưng là hình ảnh đẹp nhất
tôi từng thấy. Nụ cười của cô ấy còn đẹp hơn, thuần khiết hơn những gì tôi tưởng
tượng.
Tôi đem hình của cô ấy rửa ra, đặt ở đầu giường. Mỗi ngày
nhìn nụ cười vui vẻ đó để thuyết phục bản thân không đi làm phiền cô ấy, để mặc
thời gian thay đổi tất cả.
Đó là những tháng ngày trầm lặng, tôi cứ viết hết bài báo
cáo này đến bài báo cáo nọ. Tôi khiến cho mình ngoài việc nghiên cứu khoa học
không còn thời gian suy nghĩ chuyện khác. Vấn đề nan giải của tôi rốt cục đã khắc
phục được, số liệu thực nghiệm cùng lý thuyết suy luận hoàn toàn ăn khớp. Tại
thời khắc thành công nhất, tôi chỉ muốn chia sẻ với cô ấy. Trở lại phòng, cô ấy
đang cười giống như đang chúc mừng tôi.
Trong nháy mắt đó, tôi quyết định, tôi muốn đi tìm cô ấy, mặc
kệ tương lai ra sao, mặc kệ cô ấy có bao nhiêu khuyết điểm không thể dễ dàng
tha thứ, mặc kệ sau này có bao nhiêu điều không thể đoán trước, tôi đều có thể
chấp…Không bao giờ từ bỏ!
Cho nên tôi đã trở về, mang theo quyết tâm vĩnh viễn không
lay được, vượt qua thời gian cùng khoảng cách trở về tìm cô ấy.
Nhưng làm sao cũng không đoán được, lần đầu tiên tôi gặp, cô
ấy đang ôm một người đàn ông khác đi lướt qua tôi.
Thì ra, tôi đối với cô ấy mà nói chẳng qua chỉ là một người
xa lạ…
Tôi không hối hận vì đã yêu cô ấy, cũng không hối hận vì cô ấy
mà về nước. Tôi nghĩ, cho dù không thể có được cô ấy, có thể gặp mặt nói chuyện
cũng tốt rồi, không cần phải đối mặt màn hình máy tính, không cần đối diện ảnh
chụp, có thể thấy nụ tươi cười của cô ấy…Là tốt rồi.
Ngày cô ấy bảo vệ luận án tốt nghiệp, tôi cố ý dùng tinh thần
hăng hái nhất đi tham gia, mỗi một câu cô ấy nói đều làm tôi hưng phấn không
thôi, hưng phấn đến nỗi không biết mình nói xằng nói xiên cái gì. Đến khi thấy
cô ấy khóc chạy đi, tôi mới đột nhiên ý thức được mình đã phạm sai lầm, rất
sai.
Tôi muốn đi qua an ủi, kể chuyện cười cho cô ấy nghe, nhưng
cô ấy ở trong lòng người đàn ông khác, miệng không ngừng mắng tôi là biến thái,
là điên…
Mùi vị bị người con gái mình yêu – người mà mình luôn hết mực
yêu thương quan tâm, thù ghét và nguyền rủa, thực sự … rất xấu hổ.
Thì ra, tôi chỉ xứng tránh ở mặt sau máy tính.
Cũng giống như một câu châm chọc nhất trên internet: “Ở trên
internet, không ai biết bạn là một chú chó.”
Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, nói rằng: “Thật ra ba trăm bốn
mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em…” Cô ấy nói tôi nhớ lầm. Kỳ thật tôi
nhớ không lầm, tôi thiếu một ngày vì ngày đó tôi ở trên máy bay mang theo bao
nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhớ nhung, cả đời cô ấy cũng không thể biết.
Một lần nữa tôi quay về làm người xa lạ quen thuộc nhất.
Khi tôi thật cẩn thận, che chở cô ấy, cô ấy mắng tôi đến
thương tích đầy mình;
Khi tôi vì cô ấy mà sửa lại đề bài kiểm tra chuyên ngành thạc
sĩ của nghiên cứu sinh, bên ngoài cửa sổ cô ấy cùng bạn trai kề vai đi qua, cười
đến xán lạn…
Tôi yêu cô ấy, ngay cả khi không thể chạm đến tôi vẫn nguyện
ý lặng lẽ yêu cô ấy.
Cô ấy từng hỏi tôi : “Vĩnh viễn có xa lắm không?” Kỳ thật, rất
gần, gần trong gang tấc…