Thời Đại Cấm

Chương 22: Chương 22: Hồng ngọc tiên vực




“Không không, không có gì!” Lưu Chính Minh vừa lắc đầu vừa đóng thần thông lại. Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn lại nghĩ:” Không biết cái đám gia tộc Hyuga này nhịn thế nào nhể, cái này có khác gì X quang đâu?”

Hệ thống một bên khinh bỉ:

“Không có nghị lực, mới thế mà đã thê thảm như vậy, ngươi còn làm ăn được cái gì?”

Lưu Chính Minh cãi cố:

“Này, dù sao ta cũng là xử nam. Đây là lần đầu xem hàng live đấy.”

Chỉ thấy lúc này Càn Minh Nguyệt dùng ánh mắt lo lắng nhìn về hắn:

“Ngươi lại tự dưng ngẩn người ra rồi, não có vấn đề không?”

Lưu Chính Minh cũng kiên quyết mặc kệ hệ thống, rất có phong phạm lắc đầu một cái, lên tiếng:

“Không, chỉ là ta nghĩ tới vài chuyện thôi. Thế còn ngươi, tìm được lý do tại sao Hoàng Thiên Lô lại phản ứng với viên hồng ngọc kia chưa?”

Mặc dù biết hắn đang đánh lạc hướng nhưng Càn Minh Nguyệt vẫn đưa bàn tay ra, hiển lộ nên một viên hồng ngọc đang loé lên ánh sáng lấp lánh, ẩn ẩn tản ra từng tia pháp lực, tuy thế nhưng chỉ bé bằng một phần mười so với cía viên hồng ngọc kia. Nàng nói:

“Đây là cái mà Hoàng Thiên Lô phản ứng. Lúc đầu nó nằm bên trong khối hồng ngọc kia, do cùng một màu và khí tức nó tản ra không phải đấu khí nên ta không phát hiện được. Do sợ nó phản ứng quá mạnh với Hoàng Thiên Lô nên ta đợi đưa ngươi xem trước xem nó là cái gì.”

Lưu Chính Minh cầm lấy khối hồng ngọc đấy, cấu thông với hệ thống:

“Tiện Tiện, đây là cái gì?”

Hệ thống hơi suy nghĩ một chút:

“Xem ra đây là một viên hồng ngọc đến từ tiên vực của nơi này, xem lượng pháp lực toả ra có vẻ cũng không thấp, có lẽ trên Tiên vực cũng là cấp bậc khá cao.”

“Đều nói nhân vật chính có vận may khủng bố, giờ ta mới đích thân chứng kiến. Chỉ ra ngoài chợ thường dân mua một món đồ trang sức là đã gặp ngay cơ duyên rồi, có còn thiên lý hay không?” Lưu Chính Minh trong nội tâm chịu đả kích.

“Đừng trẻ con thế, ngươi cũng có ta rồi còn gì. Mà thiên lý? Thiên lý tồn tại cũng là do duyên phận cả mà thôi.”

Sau một hồi phát tiết thì Lưu Chính Minh cũng bình tĩnh lại, hỏi:

“Thế tại sao Hoàng Thiên Lô lại phản ứng được với viên hồng ngọc này?”

“Ta đoán là do nó bị tổn hại, cần pháp lực đến bù đắp. Dù sao pháp lực so sánh với Đấu Khí hoàn toàn nằm ở cấp bậc cao hơn, có lẽ Hoàng thiên lô có thể hút pháp lực từ viên ngọc này để hồi phục.”

Cảm thấy hệ thống nói có vẻ đúng, Lưu Chính Minh quay lại nói với Càn Minh Nguyệt:

“Trong viên hồng ngọc này ẩn chứa pháp lực, ta đoàn là Hoàng Thiên Lô cần pháp lực để hồi phục.”

“Nói rồi đưa viên ngọc vào tay Càn Minh Nguyệt:” Thử đặt viên ngọc vào trong Hoàng thiên lô đi, xem nó phản ứng gì?”

Càn Minh Nguyệt gật đầu một cái, rồi cầm lại viên hồng ngọc, lập tức tế ra Hoàng Thiên lô, rồi đặt viên hồng ngọc vào bên trong.

Chỉ thấy Hoàng thiên lô hơi run lên một chút rồi đứng im, như không có gì. Thấy tình cảnh này cả Lưu Chính Minh và Càn Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau. Lưu Chính Minh thất vọng nói:

“Thất bại? Sao lại thế n....”

Chưa dứt câu, cả không gian xung quanh Lưu Chính Minh và Càn Minh Nguyệt rung lên, rồi hai người ngay lập tức biến mất, chỉ để lại Hoàng Thiên Lô đang nhấp nháy ánh sáng. Viên hồng ngọc phía trên đã nát thành từng mảnh vụn.

——————————————————-

Bên trong Hoàng Thiên lô, tầng một

——————————————————-

“Ai ui, cái gì vừa xảy ra?” Lưu Chính Minh lấy tay xoa trán nói.

“Ta không biết, nhưng ngươi có thể xuống khỏi người ta trước được không?” Càn Minh Nguyệt lên tiếng.

Thì ra lúc đi vào trong không gian này, do chưa có sự chuẩn bị nên hai người đều không đứng vững, khiến cho Lưu Chính Minh ngã lên người Càn Minh Nguyệt.

Lưu Chính Minh vội vàng đứng dậy, miệng nói xin lỗi, mắt vẫn nhìn khắp không gian xung quanh. Chỉ thấy bao quanh hắn bây giờ chỉ có một mảnh hắc ám, hoàn toàn không nhìn thấy gì. Tuy vậy nhưng Đấu Khí tại đây lại vô cùng súng túc, hơn xa ngoại giới. Cảm giác được vậy, hắn quay sang hỏi Càn Minh Nguyệt:

“Ngươi còn cảm giác được Hoàng Thiên Lô không?”

Nghe vậy, Càn Minh Nguyệt đáp:

“Còn, nhưng trạng thái của nó rất kì lạ, ta cảm giác vị trí của chúng ta như đang nằm trong bụng nó vậy.”

Nghe vậy, Lưu Chính Minh gật gù:

“Ta đoán là bây giờ chúng ta đang ở trong tiểu thế giới tại bên trong Hoàng thiên lô. Ngươi có cảm giác được thời gian khác biệt với ngoại giới không?”

“Có, trong này thời gian trôi nhanh gấp 2 lần.”

“Đúng, vậy đây rất có thể chính là tầng một của Hoàng Thiên lô. Hoàng thiên lô có 7 tầng, thời gian khác biệt, chia từ gấp 2 lần đến gấp 128 lần. Từ đây về sau chúng ta khi nào có thời gian cứ chui vào đây tu luyện.”

Nghe thấy thế Càn Minh Nguyệt cũng gật đầu đồng ý, nhưng chỉ thấy nàng hơi nhìn về phía vùng không gian hắc ám xung quanh, nói:

“Ngươi có biết cách nào để sửa cía vùng này không, ta cảm giác rất khó chịu.”

“Ta cũng không chắc lắm. Bây giờ ngươi là chủ nhân của nơi này mà, thử thay đổi bằng ý nghĩ xem.”

Nghe vậy, Càn Minh Nguyệt bèn nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra từng hình ảnh. Chỉ thấy nguyên bản vốn chỉ là bãi đất trống giờ đã mọc lên cỏ xanh sông núi. Vùng hắc ám bên trên bây giờ đã thay thế bằng một bầu trời sao lấp lánh. Không khí cũng tràn ngập một mùi hoa tươi mát, tuy thơm nhưng không nồng. Từng đợt gió phảng qua, mát nhẹ như gió thu. Xung quanh Càn Minh Nguyệt trong khuôn viên trăm mét giờ tất cả đều trở thành một vườn hoa rực rỡ, suối chảy khẽ qua. Dưới chân của nàng mọc lên một cái sàn đá, với hoa văn vô cùng đẹp đẽ, kết hợp với không khí mờ ảo xung quanh thì nới đây như một chốn Bồng lai tiên cảnh.

Lưu Chính Minh sửng sốt nhìn xung quanh, than rằng:

“Thẩm mỹ của ngươi tốt thật. Nguyên bản một vùng đtaas hoang sơ đã bị ngươi biến thành như này. Thật không thể không nói đây chính là một nơi vô cùng phù hợp để tu luyện, thanh tịnh mà không kém phần sống động, đa dạng nhưng không kém hài hoà. Khi nào ta có một thế giới chắc phải để ngươi thiết kế mới được, ta lại không có bản lĩnh này.”

Càn Minh Nguyệt nghe lời khen ngợi, không kìm được mỉm cười:”Quá khen rồi.”

Vậy là hai người nằm nghỉ ngơi một lúc, đến khi Lưu Chính Minh hỏi:

“Bây giờ nếu như ta muốn đi ra thì sẽ như nào?”

Nghe vậy Càn Minh Nguyệt vẫy tay một cái, trong hư không xuất hiện một cánh cửa, nói:

“Ta thì hoàn toàn có thể tự mình đi ra khỏi không gian này, nếu ta muốn thì ngươi cũng thế. Nhưng nếu ngươi muốn tự đi ra thì cứ bước qua cảnh của này.” Nói vậy xong nàng xoay đầu lại, hỏi: “ Ngươi định đi đâu à?”

Lưu Chính Minh cũng không dấu diếm:” Ngươi cứ ở trong này tu luyện, ta đi ra ngoài làm chút việc. Yên tâm ta sẽ mang Hoàng thiên lô đi cùng, nếu có gì ta sẽ thông qua Thân nô ấn gửi liên lạc với ngươi.”

Nghe thế Càn Minh Nguyệt hơi ngoài ý muốn:” Thân nô ấn còn có thể liên lạc?”

“Kì thực mới đây ta cũng mới biết. Ngươi có thể thông qua ý niệm của mình gửi thông tin qua Thân nô ấn, đồng thời cảm nhận được vị trí đối phương.”

“Ừm.” Càn Minh Nguyệt gật đầu.

“Yên tâm, ta sẽ mua chút đồ cho ngươi. An tâm tu luyện nhé.” Nói xong Lưu Chính Minh mở cửa bước ra ngoài. Nhét Hoàng Thiên lô vào trong giới chỉ, hắn suy nghĩ:

“Xem ra ta cần đi trước Dược Tông một chuyến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.