Thời Đại Cấm

Chương 104: Chương 104: Thực hư thần bí nhân cùng suối nước nóng




Một thời gian sau, tại sâu bên trong một sơn cốc ẩn, nhìn từ ngoài khó có thể phát hiện điều gì, nếu có cũng là sẽ tự động bỏ qua. Bất quá nếu như xuất hiện Trận Pháp Sư có đạo hạnh cao thâm đi qua thì cũng sẽ phải choáng ngợp. Bởi vì trong sơn cốc thế mà bố trí lấy mấy chục cái Mê Tung trận, Chướng Nhãn trận, Ảo Ảnh trận, Khai Quang trận, Dẫn Tử trận, Bát Môn trận,... cấm chế lại đầy rẫy.

Tuy rằng phẩm chất thấp nhưng người bố trí lại lấy số lượng ăn bù chất lượng. Vốn mỗi một trận pháp chỉ có thể vây khốn tầm từ Nhập Thần trung kỳ phía dưới, bất quá trận pháp này lại đan xen trận pháp nọ, lại tạo thành tuần hoàn rất khó phá huỷ, thành ra là coi như Nhập Thần đỉnh phong đến cũng không có trứng gì dùng, trừ khi là Trận Pháp Sư bản lĩnh cũng khá cao cường.

Đặc biệt nếu để ý kỹ là còn một toà Thiên Cấp Tụ Linh trận không ngừng cung cấp lấy linh khí, thành ra là trận pháp ấn theo lý thuyết là không lo bị tiêu hao hết.

Điểm mạnh của việc bố trận như này là nó có uy lực điệp gia, bởi vì đa số đều chỉ là Huyền Cấp, cao nhất cũng là Thượng phẩm, nên tương đối là dễ điệp gia, thành ra là uy lực cũng được tăng cường. Bất quá nó lại có một thiếu sót lớn so với trận pháp cấp bậc cao hơn chính là đối với cao thủ mà nói quá dễ đánh vỡ và phát hiện.

Trận pháp tại Phi Vũ Đại Lục cũng giống như Đấu Thiên đại lục đều chia làm Hoàng Huyền Địa Thiên cấp bậc. Trong đó Hoàng cấp là có thể đối phó võ giả từ Nhập Thánh phía dưới, Huyền cấp chính là từ Nhập Hoá cảnh phía dưới, Địa Cấp đỉnh phong là có thể chơi cả Quy Nhất, Thiên cấp?

Cho dù có điệp gia bao nhiều lần nữa nhưng về mặt bản chất cấp bậc vẫn không đổi, thành ra là đây chỉ có thể ảnh hưởng lên số lượng, một Nhập Hoá cấp bậc đến là tất cả đều sẽ phanh phui.

Bất quá điều này cũng không có ảnh hưởng đến Lưu Chính Minh. Hắn bước vào trong, xuyên qua hết trận pháp tựa như hậu hoa viên nhà mình.

Hắn nhanh chóng dừng lại ngay trước cửa, tay quẳng Lỗ trưởng lão xuống. Vừa mở cửa thì chính là như đột nhiên có cảm ứng, tay trái cách không chính là một chưởng. Một bóng ngươi nhanh chóng bị chặn lui, trên mặt hiện lên một dung nhan tuyệt mỹ.

“Được, đánh lén không tệ. Tu luyện chiêu này thêm mấy ức vạn năm nữa chắc là đủ để đè ta xuống mặt đất ma sát rồi.”

Lưu Chính Minh tặc lưỡi khen ngợi, bất quá giọng điệu thuần một chất trào phúng.

Hôm qua hắn cùng Càn Minh Nguyệt mới thiết lập một cái động phủ ở đây, do thời gian cũng không có nhiều, với lại trên đường đi cũng tiện thể lượm sát luôn hai con Nhập Thánh yêu thú, Lưu Chính Minh mới đủ tiền mua thêm được mấy bộ Huyền Cấp Trận Pháp, cũng có thêm được kha khá tài nguyên.

Vị trí này là ở đoạn nằm cách xa Lâm Vũ Trấn về hướng Tây Bắc, nằm ở một đoạn nằm tại dãy núi Phá Hiên, cách đều Quang Hợp Sâm Lâm cùng hồ Huyền Quang. Nơi đây địa thế cũng là bình thường không ít người lui tới, bới vì ngoại trừ phía Đông Nam có Lâm Vũ trấn ra còn lại thì đều chỉ có mỗi rừng núi, yêu thú nhiều vô cùng.

Bất quá từ sau khi Lưu Chính Minh ra tay liệp sát bớt đi thì đám còn lại đều đã lựa chọn thuần phục với tiểu Kim. Lý do đương nhiên khỏi cần nói, bởi vì Nhập Thánh cảnh cơ hồ đều đã bị Lưu Chính Minh diệt trừ, thành ra tiểu Kim chính là đệ nhất tu vi ở đây. Vốn là thế giới của yêu thú kẻ thắng vi vương, việc lập tiểu Kim làm đại vương đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Xử lý xong việc kiến tạo động phủ, việc này Càn Minh Nguyệt làm tốt hơn hắn nhiều, dù sao thì hắn tuy rằng đối hoạ tiết thì có thể có nhiều ý kiến, bất quá đối cấu trúc thời kỳ này thì hắn là mít đặc rồi, thì Lưu Chính Minh cũng bắt tay vào kiến tạo trận pháp. Với trình độ trận pháp của hắn thì chỉ trong thời gian rất ngắn thôi là đã hoàn thành mấy chục toà Huyền Cấp trận rồi.

Nơi đây cũng có thể xưng làm một khối bảo địa, quang cảnh xanh tốt, nếu như không phải do có yêu thú quá nhiều thì có lẽ đã có vô số người lên đây an cư lập nghiệp rồi. Lâm Vũ trấn cũng không có thành lập lên tận trên này, bởi vì chỗ này coi như tiêu diệt được Nhập Thánh yêu thú xong thì đối mặt ngoại trừ Lâm Vũ trấn ra còn lại giao thông cũng không có tiện lợi, lại còn thường xuyên bị yêu thú quấy nhiễu, đặc biệt còn có Ngũ Long trại đang nhìn chằm chằm, Lâm Vũ trấn cũng không có đủ nhân lực để chiếm lấy.

Do rằng Càn Minh Nguyệt ngủ suốt ba tuần lễ nên hắn đã yêu cầu nàng phải hoạt động một chút, đồng thời phải chưởng khống thuần thục tự thân lực lượng. Thế nên hắn mới nghĩ ra việc để nàng thử học cách đánh lén mình. Cách này có thể rèn luyện độ nhạy bén của hắn, cũng huấn luyện một chút kỹ năng chiến đấu ngoài lề cùng kỹ xảo cho nàng, một công đôi việc.

Càn Minh Nguyệt đương nhiên là đồng ý, nàng cũng hiểu là mình vẫn cần thời gian đến thích ứng lực lượng mới, cộng với nếu đánh lén thành công thì tương đương với việc đem được Lưu Chính Minh đè xuống sàn nhà ma sát, việc đại khoái nhân tâm thế sao có thể từ chối được.

Đừng có xem thường mấy cái tiểu xảo chiến đấu như kiểu này, bởi nó có thể khiến nàng kiểm soát khí tức, ẩn thân, đối linh lực chưởng khống càng thêm thuần thục, cùng nhận biết vị trí tiến hành tấn công tốt nhất, quan sát lấy nhược điểm trên người mục tiêu, vân vân và mây mây...

Bất quá đương nhiên nàng đây là chơi trội với dân gạo cội. Dù rằng Lưu Chính Minh không có sử dụng Thân Nô Ấn nhưng với thời gian sinh hoạt trong rừng mấy tháng, ngày nào cũng tập luyện với dã thú lúc Lưu Chính Minh còn là đấu giả, mấy trò của Càn Minh Nguyệt tuy đôi lúc mới lạ bất quá cũng không có phá vỡ được đề phòng của hắn.

Càn Minh Nguyệt nơi nào còn nghe không hiểu, bất quá nàng cũng không có sinh khí, mà là nhìn chằm chằm trên người hắn:

“Chủ nhân! Ngươi làm sao vậy?”

Lưu Chính Minh nhận ra nàng là để ý vết thương trên người mình, tiện tay khoát khoát cái:

“Không có gì đâu. Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi. Nghỉ một chút là khỏi ấy mà.”

Tuy rằng trên đường về hắn cũng đã khôi phục được phần nào, bất quá dù sao cũng đã rất lâu rồi từ khi mà hắn bị thương nghiêm trọng như này, hiện tại thì khí tức mới chỉ khôi phục được bảy thành.

Nói xong hắn định bước đi tiếp thì bỗng có một bàn tay nhanh chóng giữ vai hắn lại, chỉ thấy Càn Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn hắn nói:

“Chủ nhân! Ta thật sự là nói nghiêm túc! Ngươi thực sự cần phải nghỉ ngơi. Đừng có nói rằng đây chỉ là mấy vết thương ngoài da. Thứ nhất chưởng lực vừa nãy của ngươi mặc dù về lực lượng không có thay đổi, nhưng về độ tinh diệu so thường ngày là kém hơn hẳn. Thứ hai ta có thể thông qua Thân Nô Ấn cảm thấy mặc dù thể trạng của ngươi có vẻ vẫn còn bình thường, bất quá tinh thần lại phi thường suy yếu, ngươi tốt nhất là nên đi nghỉ đi.”

Lưu Chính Minh nghe thế mới hơi giật mình một chút, dạo gần đây hắn đúng là suy tính và tu luyện hơi quá nhiều rồi, thiết lập trận pháp, dò xét, tổng hợp thông tin, suy đoán, chiến đấu,... rất nhiều chuyện đã khiến cho tâm trí của hắn trở nên yếu đi, tinh lực cũng có chút không đủ. Nếu không phải Càn Minh Nguyệt nhắc thì hắn cũng không có để ý.

“Thôi được rồi, có lẽ ngươi nói đúng. Ta đúng là cần nghỉ ngơi một chút. Trận chiến quan trọng nhất cũng sắp tới rồi, kẻ thù lần này kì thực gọi là không phải quá nguy hiểm bất quá lại vô cùng quỷ dị và nhiều bài tẩy. Đối đầu hắn đúng là cần tinh thần toàn phần mới có chắc ăn.” Nói đến đây Lưu Chính Minh nhớ lại trong ký ức, cái thứ mà Hắc Long trại chủ đã đưa tay ra bóp nát.

Tuy rằng nhìn qua thì rất giống một cái ngọc giản, kết hợp với Không gian truyền tống trận pháp, cả hai cái ở Sàng Hải Châu tuy hiếm bất quá không phải là không có. Nhưng Lưu Chính Minh là cỡ nào nhãn lực? Hắn nhìn cẩn trọng thì lại phát hiện ra, đó căn bản không phải là ngọc giản mà chính là một loại phù lục, cùng thể loại với Không Gian truyền tống phù hắn ( tất nhiên của hắn đương nhiên là cao cấp hơn).

Lưu Chính Minh nhờ vào thông tin chiếm được từ hai trấn mới biết rằng Sàng Hải Châu phù lục sư là không có tồn tại, không biết rằng tam quốc vương triều có tồn tại hay không nhưng tại mặt ngoài là khẳng định không có. Điều này càng làm dấy lên nghi hoặc của hắn về thân phận của kẻ này.

Đã có mấy lần Lưu Chính Minh định mãng một lần xông thẳng vào trại doanh địch, để rồi phát hiện ra là chuyện này nguy hiểm hơn hắn tưởng. Ẩn sâu dưới núi Kiển Nhai chính là một khu mật thất mà ngay cả Bạch Nhãn cũng nhìn không thấu. Thành ra hắn đến bây giờ vẫn chưa có biết kẻ chủ mưu là ai, bất quá thực lực của hắn khẳng định cao nhất cũng chỉ là Nhập Hoá cấp bậc, còn trong diện Lưu Chính Minh có thể đối phó.

Làm sao hắn biết? Nhờ vào một số suy luận cùng thông tin dạng mồi nhử. Nói thật là để đối phó thần bí nhân kia Lưu Chính Minh cơ hồ là lục tung cả núi Kiển Nhai lên rồi. Càng hiểu nhiều thì hắn lại càng thấy kẻ này nguy hiểm.

Thấy Lưu Chính Minh loay hoay định hướng phòng ngủ mà đi, Càn Minh Nguyệt lại chạy lại kéo vai hắn. Lưu Chính Minh quay đầu lại, thanh âm cố chút mệt mỏi:

“Gì hả? Sẽ không phải ngươi muốn làm gối ngủ cho ta chứ. Hắc hắc, ta cũng không có ngại khi có mỹ nữ nha.”

“Bớt giỡn đi.” Càn Minh Nguyệt mặt không biểu tình nhìn hắn:” Đi theo ta.”

Nói xong liền kéo tay Lưu Chính Minh đi.

Lưu Chính Minh lúc này cũng không có vận dụng thần niệm, cũng không có dùng Bạch Nhãn, những thế đầy trên căn bản đều hao tổn tinh lực, và hắn thì đang tiết kiệm hết sức có thể. Hơn thế nữa, hắn cũng có chút hiếu kỳ rằng Càn Minh Nguyệt định dắt tay hắn đi đâu.

Đi được thời gian tầm năm phút, thì Lưu Chính Minh đã thấy nàng dẫn hắn đến một cái hang đá. Ngay tại lúc mà hắn còn đang có chút mộng bức, chỉ thấy Càn Minh Nguyệt lấy chân đạp đạp một cái, một cái cửa sập xuất hiện ngay tại bên dưới bọn họ, và thế là cả hai đều rơi xuống.

“Ta không biết là ngươi cũng biết Thiên Công Thuật đấy?” Thanh âm tò mò của Lưu Chính Minh vang lên, hắn nhớ rõ lần trước nàng đâu có biết Thiên Công Thuật đâu?

“Cái này thuộc về tiểu đạo lúc trước sư phụ truyền lại cho ta, cũng chỉ là tiện tây mà chỉ dạy thôi, ta cũng chỉ biết một số loại cơ quan đơn giản chứ cũng không có gì nhiều.”

“Không sao! Nếu cứ luyện tập thêm một chút thì khả năng cao là ngươi có thể chơi được với đám chế tác lăng mộ cổ Ai Cập rồi đấy.”

“Họ là ai vậy?”

“... Quên đi. Mấy gia hoả từ thế giới của ta ấy mà.”

Trò chuyện bất quá ba giây, và hai người cuối cùng đã tới nơi. Nhìn lấy trên đầu một cái hố sâu hơn sáu chục mét, Lưu Chính Minh có chút lắc đầu:

“Cũng may chúng ta là tu sĩ, người thường mà rơi thế này chắc đã thập tử vô sinh. Sau này chú ý chút mới được. Tới nơi rồi, ngươi định cho ta xem cái gì vậy?”

Xung quanh toàn bộ chính là một cái hang đá lớn, được che phủ đầy bởi rêu, không khí cũng lộ ra có chút ẩm thấp.

“Ở ngay đây.”

Nói xong Càn Minh Nguyệt hướng bên cạnh một đám đi tới, tay gạt đi toàn bộ. Thì ra ẩn phía sau đám đá cùng rêu đấy còn tồn tại một hang động nữa.

Lưu Chính Minh bước theo đi vào, cũng có chút choáng ngợp bởi khung cảnh xung quanh, và đặc biệt nhất chính là...

“Suối nước nóng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.