Đoàn người Thương Khuyết tới dẫn đến sự chấn động không nhỏ ở đại sảnh.
Hầu hết quỷ hồn chưa từng được thấy boss của La Phong trong truyền thuyết lại thêm quỷ vương tận lực thu liễm khí tức nên thoạt nhìn cũng chỉ là quỷ bình thường khá đẹp trai.
Mà bọn họ ngạc nhiên là bởi vì họ nhận ra được đám quỷ đi phía sau họ là tập thể bỏ trốn không thành, ai ngờ nhanh như vậy đã bị túm về.
“Sang bên kia ngồi xuống ôm đầu cho tôi.” Chân Di chỉ vào góc tường, vẻ mặt hung thần ác sát đi theo đám quỷ kia.
Đám quỷ mặt mày xám xịt, đàng hoàng xếp hàng ngồi xuống, tình cảnh thoạt nhìn khá là tiêu điều.
Dụ Tranh Độ mơ hồ có thể nghe thấy đại sảnh bên kia có tiếng quỷ thảo luận:
“Cái đờ mờ, may là sáng nay tui không bị úng não cùng chạy, nếu không là hiện giờ cũng phải ngồi xổm rồi.”
“Mọi người đều là quỷ chớ có thảo mai, ông không chạy là do ông được tốt số đầu thai thôi...”
“Khà khà, bị ông nhìn thấy rồi. Tui dùng nửa đời để trả tiền góp mua nhà, cuối cùng đời sau cũng có thể đầu thai tới gia đình được kế thừa một căn nhà. Thật không dễ dàng mà.”
“Hầy dà, tôi thì không được thế. Gia đình kiếp sau của tui nhiều lắm chỉ trả cho tui được một nửa tiền mua nhà...”
“Hai thím bớt bớt được không? Đời sau của tui phải bốc gạch đây nè, móa!”
...
Dụ Tranh Độ nghe xong càng mờ mịt, Chân Di đã kéo hai chiếc ghế lại, nói với cậu với Thương Khuyết: “Hai vị mời ngồi.”
Dụ Tranh Độ đang muốn đặt mông xuống thì tự nhiên bị Thương Khuyết kéo tay lại.
Dụ Tranh Độ ngu ngơ nhìn hắn: “...?”
Thương Khuyết hất mắt nhìn xuống, ra hiệu cậu nhìn ghế đi.
Chỉ thấy cái mông của Dụ Tranh Độ trực tiếp xuyên qua cái ghế.
Dụ Tranh Độ cảm thấy thật cạn lời: “...Ghế này là ghế gì vậy trời?”
Chân Di thấy thế vỗ ót một cái: “Ầy, xem tôi ngu chưa này. Hẳn cậu là đồng nghiệp người sống của tổng bộ phải không. Ghế này là do tổng bộ thống nhất mua ghế giấy rồi đốt nên người sống không ngồi được.”
Dụ Tranh Độ không phải là lần đầu tiên bị dọa nữa, bình tĩnh đứng thẳng người, vỗ cánh tay: “Không có chuyện gì, tôi đứng là được.”
Thương Khuyết cười cười, tay sờ trán cậu một chút rồi nói: “Có thể.”
Dụ Tranh Độ cảm giác trán mình hơi lạnh, không hiểu liếc nhìn Thương Khuyết, hắn chỉ ghế: “Ngồi xuống thử xem.”
Dụ Tranh Độ nửa tin nửa ngờ sờ sờ cái ghế phát hiện thực sự có thể sờ được, không khỏi hưng phấn “oa” một tiếng, nói: “Cuối cùng tôi cũng có thể trải nghiệm cảm giác làm quỷ.”
Chân Di: = = Này thì có gì hay ho chứ.
Thương Khuyết cười nói: “Phúc lợi nhân viên.”
Hai người ngồi xuống, Chân Di bắt đầu thẩm tra, đầu tiên cậu ta gọi tên cầm đầu trước: “Hồng Căn Đầu, đứng ra.”
Một nam nhân trung niên hơi mập mạp đứng lên, Dụ Tranh Độ nhìn qua hơi bất ngờ vì nam nhân này đầu vuông tai to, khuôn mặt thành thật, trong ánh mắt còn có sợ hãi, thuộc về loại người ở trong đám đông liếc mắt một cái sẽ nhanh quên, hoàn toàn không nghĩ là tù nhân trốn trại.
Chân Di nghiêm mặt hỏi: “Tại sao ông lại chạy trốn?”
Hồng Căn Đầu rụt vai, run run mở miệng: “Tôi.. tôi không muốn đầu thai.”
Chân Di: “Tại sao không muốn đầu thai?”
Ánh mắt Hồng Căn Đầu lấp lóe, trong thanh âm có chút bất mãn: “Tôi đã là.. là ba đời làm súc sinh rồi.. không có lần nào được chết tử tế. Đầu tiên là.. là làm heo bị mổ bụng sống, lúc hắn dùng nước nước sôi để cạo lông heo.. tôi.. lúc đó còn ý thức..”
Dụ Tranh Độ vừa nghe vừa não bộ hình ảnh kia một chút, cả người không khỏi run lên.
Hồng Căn Đầu tiếp tục nói: “Tiếp.. tiếp theo là.. làm chó. Mỗi ngày đều phải ăn cơm thừa.. vất vả mới lớn được một chút thì bị trộm rồi bị cho ăn bả mà tôi lại không chết.. tôi vẫn sống một ngày một đêm rồi bị mổ bụng làm món lẩu...”
Lần này Dụ Tranh Độ để ý tới đám quỷ ngồi xổm ở góc tường cũng run rẩy.
Chuyện bi kịch của Hồng Căn Đầu vẫn tiếp tục: “Lần thứ ba, tôi làm một con chuột cống, ăn rác thải, không được thấy ánh mặt trời. Qua hai năm, vì lỡ ăn đậu phộng mà bị sập bẫy keo dính chuột, bị người ta dùng nước sôi tạt cho tới chết...”
Hồng Căn Đầu mặt mũi thành thật, lúc nói chuyện hay co vai lại, cuối cùng còn hít mũi mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi nhận được tin nhắn thông báo kiếp sau vẫn làm súc sinh. Lần này là một con bò, tôi đọc tin tức thấy có người tiêm thuốc cho bò nên tôi sợ.. không dám đầu thai...”
Hắn ta khóc rất oan ức khiến “người” nghe không đành lòng, Dụ Tranh Độ cũng không nhịn được mà thấp giọng thổn thức: “Quá thảm.”
Thương Khuyết ngồi ở bên cạnh vắt chéo chân, nghiêng đầu, một tay nâng gò má, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, khi Hồng Căn Đầu nói xong thì nhàn nhạt mở miệng nói: “Lúc ông giết người cũng đâu nương tay.”
Chân Dị vỗ lên tay vịn: “”Không sai, đây chính là có tội thì phải chịu phạt.”
Dụ Tranh Độ tò mò nhìn Thương Khuyết, hắn tiện tay lấy điện thoại của mình ra rồi mở ra một tab cho cậu coi.
Dụ Tranh Độ nhận lấy, thì ra là ghi chép liên quan tới Hồng Căn Đầu trong sổ Sinh Tử, cậu không đọc còn đỡ, vừa đọc là sợ hết hồn.
Thì ra trước khi Hồng Căn Đầu đầu thai làm súc sinh thì đã từng là sát nhân giết người liên hoàn, khi còn sống đã giết năm mạng người, nam nữ già trẻ đều có, hơn nữa cách thức giết người cực kỳ tàn nhẫn.
Trong sổ Sinh Tử ghi chép tương đối đơn giản, chỉ để danh sách tên người chết. Dụ Tranh Độ càng đọc càng thấy mấy cái tên này khá quen, trong lòng cậu hơi động, lấy điện thoại ra tìm kiếm tên Hồng Căn Đầu, chỉ giây sau đã có mười mấy trang tin tức nhảy ra.
Toàn bộ đều là tin tức từ báo chí, ngay cả tiêu đề đã thấy sởn tóc gáy:
“Sát nhân liên hoàn vụ án Di Nam, Hồng Căn Đầu sa lưới..”
“7 năm 5 mạng người, người lớn nhất là cụ già 76 tuổi, nhỏ nhất chỉ mới 7 tuổi. Ác nhân giết người man rợ Hồng Căn Đầu...”
“Bóng tối bao phủ toàn thành phố Di Nam sau 7 năm cuối cùng cũng được xua tan, sát nhân Hồng Căn Đầu bị phán tử hình...”
...
Dụ Tranh Độ cuối cùng cũng hiểu tại sao ba từ Hồng Căn Đầu nghe tới lại quen tai.
Người này mười mấy năm trước ở thành phố Di Nam liên tục phạm tôi, 7 năm giết 5 người, thủ đoạn gây án cực kỳ tàn ác. Bởi vì có ý thức phản điều tra mạnh, bình thường đều giả trang là người thành thật nên nhiều năm không bị bắt khiến người dân Di Nam cùng các vùng lân cận rất lo lắng. Sau đó khi trình độ trinh sát được nâng cao, khi người này phạm tội lần cuối thì bị sa lưới.
Mà nạn nhân cuối cùng chỉ là một đứa bé mới 7 tuổi. Tin tức vừa truyền ra đã gây bão trên mọi phương tiện truyền thông. Tuy cuối cùng Hồng Căn Đầu bị phán xử tử hình nhưng trong lòng mỗi người dân Di Nam đều bị khắc sâu nỗi sợ không thể xóa nhòa, đến nỗi nhiều năm sau vẫn có người còn nhớ tới vụ án này.
Khi Hồng Căn Đầu phạm tội thì Dụ Tranh Độ vẫn còn nhỏ nên không có ấn tượng gì. Cậu cảm thấy quen tai là bởi vì khi Internet phát triển, bạn trên mạng thỉnh thoảng thống kê trọng án. Mỗi lần như thế đều nhắc vụ án này, mà mỗi lần nói tới đều khiến không ít người Di Nam phẫn nộ, cho rằng tử hình thật sự quá tiện nghi cho Hồng Căn Đầu.
Dụ Tranh Độ từng đọc thủ đoạn gây án của Hồng Căn Đầu, cũng sinh ra tức giận giống vậy: Chỉ tử hình thật sự quá hời cho một hung thủ cực ác này rồi.
Mà bên kia, quỷ hồn Hồng Căn Đầu vẫn đang biện giải cho mình: “Tôi biết sai rồi. Van xin các người cho tôi một lần nữa có cơ hội làm người..”
Chân Di không hề lay động bởi lời cầu xin của hắn ta, nói: “Chúng tôi là pháp trị cõi âm. Mỗi một quỷ nên đầu thai thế nào đã có sổ Sinh Tử tính toán. Không phải chỉ một câu nói là quyết định được.”
Hồng Căn Đầu ôm mặt run rẩy: “Tôi thật sự biết sai rồi.. Cầu xin các người tha thứ cho tôi..”
Hắn ta ra vẻ đáng thương thu hút những con quỷ xung quanh, những con quỷ kia đa số là sống thọ, tâm địa mềm lòng, thấy thế có chút không đành nên nhỏ giọng phụ họa: “Quá đáng thương rồi. Đã làm mấy đời súc sinh, đời đời chết thảm, ít nhất thì kiếp sau cũng nên nương tay cho hắn một chút chứ..”
“Không phải ăn bả thì bị mổ bụng, còn bị tạt nước sôi, đủ khổ rồi..”
“Tôi thấy làm súc sinh cũng được nhưng đâu cần chết thảm như thế.”
...
Âm thanh càng lớn càng khiến Hồng Căn Đầu trấn định, tay lau lau khóe mắt, thoạt nhìn rất oan ức.
Chân Di thấy thế phất tay nói với xung quanh: “Mấy người có thời gian chõ mỏm vào nói thì mau đầu thai đi.”
Mấy lão quỷ đó khi còn sống ra cửa đều được nhường nhịn, không nghĩ tới sau khi chết thì đãi ngộ cũng mất, nghe vậy thì phẫn nộ. Bọn họ không dám xung đột với nhân viên địa phủ nên quay lưng lại nói thầm vài câu.
Chân Di tuy không để ý tới đám kia nhưng bị người nói xấu sau lưng cũng buồn bực, đang định mắng thì Dụ Tranh Độ đột nhiên lạnh lùng mở miệng chất vấn: “Mấy người không phải người bị hại thì có tư cách gì thay nạn nhân mở miệng cầu xin cho ác quỷ này?”
Mấy lão quỷ lên tiếng phụ họa nghe thấy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người trẻ tuổi thanh tú đứng lên, mặt không thay đổi nhìn bọn họ: “Người bị hắn ta hại chết đều không có cơ hội được làm lại, dựa vào cái gì mà chỉ một câu biết sai rồi thì vọng tưởng muốn giảm nhẹ hình phạt?”
Mấy lão quỷ kia ỷ vào mình lớn tuổi mà nói không ngừng, bị Dụ Tranh Độ nói như thế thì đều không biết nói sao, mà cũng có người không chịu thua, lại thấy Dụ Tranh Độ là người trẻ tuổi nên cậy già lên mặt nói: “Thằng nhãi như mày làm sao dám nói như thế? Có hiểu thế nào là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng không?”
Dụ Tranh Độ lườm một cái, đang định nói lại thì Thương Khuyết đứng lên, cao cao tại thượng nhìn bốn phía, nói: “Ở địa phủ, không có tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
Hắn vừa mở miệng, bốn phía đã cảm thấy cỗ uy thế được phóng thích, trong nháy mắt tất cả quỷ không dám mở miệng nói chuyện nữa, toàn đại sảnh là một mảnh lặng im.
“Khi còn sống phạm tội thì khi chết phải chịu phạt. Nhận sai không có tác dụng, xưng tội cũng vô dụng, nghiệp tự gây ra thì phải nhận, cõi âm không có tha thứ.” Đôi mắt Thương Khuyết đen mà sâu thẳm, hoàn toàn không chứa được vật gì, cứ như vậy mà tỏa ra khí thế bễ nghễ, “Đây chính là nhân quả báo ứng.”
Xung quanh đều yên tĩnh, cả tiếng gió cũng không có. Thương Khuyết nói xong khiến quỷ rùng mình, bởi vì sự nghiêm minh không gì lay động được của địa phủ mà có cảm giác ngột ngạt.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay phá vỡ sự lặng im nghẹt thở, Dụ Tranh Độ khen anh sếp: “Sếp nói quá chuẩn!”
Đám quỷ khác phục hồi tinh thần lại, vội vàng vỗ tay theo: “Đúng đúng đúng.”
Hồng Căn Đầu thấy bán thảm vô dụng, vốn vai đang co rúm lại lập tức buông lỏng, cả người đứng thẳng lên, trên mặt lộ vẻ hung ác, ánh mắt trở nên nham hiểm, cắn răng nghiến lợi mà nói: “Tao giết người nhưng cũng đã làm ba đời súc sinh. Mỗi một lần đều chết thảm, coi như trả nợ cũng nên đủ rồi.”
Hắn ta đột nhiên hung dữ khiến xung quanh kinh hãi, Dụ Tranh Độ thở dài một hơi, hừ lạnh nói: “Tôi biết ngay là mấy gã nhân cách phản xã hội sẽ không biết sai mà.”
Mấy lão quỷ giúp Hồng Căn Đầu nói chuyện thấy thế thì mặt đỏ lên, quay đầu không dám nhìn Dụ Tranh Độ.
Hồng Căn Đầu thấy mấy người ban đầu nói giúp hắn ta nhưng giờ lại bỏ mặc thì phẫn hận, mắt thấy cầu xin vô dụng nên giờ muốn cá chết lưới rách, nổi giận gầm lên một tiếng, rồi nhảy lên bay tới chỗ Dụ Tranh Độ, khuôn mặt vặn vẹo hô to: “Đằng nào cũng phải làm súc sinh, giết thêm một người cũng không nhiều.”
Khuôn mặt xám trắng của hắn ta bỗng nhiên biến đổi, trong nháy mắt tóc đột nhiên dài ra, miệng há to lộ ra răng nanh đẩy sắc nhọn.
Chân Di thấy thế thì hô to: “Mẹ nó, hắn ta biến thành ác quỷ rồi.”
Dụ Tranh Độ sợ tới nỗi túm vai trốn ra sau lưng Thương Khuyết, sợ hãi kêu lên: “Ôi đền đệt – Quỷ gì mà xấu thế!”
Bộ dạng dữ tợn của Hồng Căn Đầu khiến quỷ chung quanh sợ tán loạn, gào to lên:
“Aaaa, ác quỷ! Là ác quỷ!!!”
“Cứu mạng, tôi sợ nhất là ác quỷ đó!”
“Đến phiên tôi đầu thai rồi, tránh ra cho tôi đi!”
“Tóc dài, chòi má tóc dài kìa. Tôi chết ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy tóc dài như vậy!”
“Tiên sư tổ tông ông bà nội ngoại của con cho con chết thêm lần nữa đi!!”
...
Dụ Tranh Độ: =.=
Cậu là người còn chưa sợ mà mấy con quỷ này có thể lụm tiết tháo lên không?
...
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ: QAQ chúng iêm chỉ là những con quỷ bình thường sợ ác quỷ thui mà.