Sao cậu có thể mời được quỷ tới?
Dụ Tranh Độ còn muốn hỏi sếp là nói mượn lực đuổi quỷ mà sao giờ lại mời quỷ tới đây rồi?
Nhưng bây giờ không phải lúc xoắn xuýt vấn đề này, con quỷ mập kia nhìn là biết không phải quỷ đứng đắn rồi, Dụ Tranh Độ nhanh chóng hỏi: [Hiện giờ làm sao để đuổi con quỷ kia đi?]
Thương Khuyết: [Nếu là quỷ do cậu triệu hồi thì nó sẽ nghe lời cậu. Cậu có yêu cầu gì cứ nói cho nó là được.]
Dụ Tranh Độ ngẩn ngơ, sau đó lập tức lên tinh thần: [Còn có chuyện tốt thế sao?]
Thương Khuyết không biết nghĩ gì mà nửa ngày sau mới trả lời: [Đó là pháp ấn của tôi triệu tới...]
Không biết có phải ảo giác của cậu không mà Dụ Tranh Độ có thể từ sự im lặng của hắn đọc được cảm xúc không cam lòng...
Mà lúc này, Chu Ngạn đã bắt đầu sợ hãi, nói: “Bói toán hôm nay tới đây thôi, chúng ta tiễn bút tiên đi đi.”
Bạn học còn chưa thấy đã nhưng Chu Ngạn không dám lớn lối nữa, cậu ta thì thầm: “Bút tiên bút tiên, chúng ta đã hỏi xong, mời người đi.”
Đợi cậu ta niệm xong thì ba người cùng thả cây bút ra nhưng lại không ai gỡ tay ra được.
Không chỉ vậy, bút kia còn từ từ bắt đầu viết chữ: Ta vừa tới đây, không đi.
Sắc mặt Chu Ngạn thoáng chốc trắng bệch, nói: “Này, hai người các cậu đừng đùa nữa. Mau đưa bút tiên đi.”
Hai người khác cũng phát hiện có chuyện, sắc mặt không hề tốt hơn cậu ta chút nào, lắc đầu liên tục: “Không phải tớ.”
Bút kia chuyển động, lần này viết: Là ta.
Chu Ngạn nuốt nước miếng, kiên cường chống đỡ không để thanh âm phát run: “Các cậu thật sự đừng nháo loạn nữa.”
Hai người khác cũng một bộ muốn khóc: “Thật, thật không phải tớ.”
Bút viết: Không có nháo loạn nha.
Bạn học vây xem lúc này la lên: “Này, các cậu đừng có diễn nữa.”
“Giả vờ chứ gì nữa, làm gì mà sợ sệt đến vậy.”
Chu Ngạn muốn khóc tới nơi rồi: “Tớ không có hù mà, là hai người kia. Tớ không chơi nữa, các cậu mau chóng buông tay!”
Cậu ta vừa nói xong, bút kia chẳng những không buông ra mà lại bắt đầu chậm rãi chuyển động...
Ba người Chu Ngạn cùng trợn mắt nhìn đối phương, lần này bọn họ nhìn được trong mắt đối phương là sự sợ hãi.
Chu Ngạn không kìm được mà run lên: “Bút, bút tiên thật sự tới sao...”
Cảm giác lạnh người bỗng chốc dâng lên trong nội tâm mỗi người.
“Làm gì có quỷ, là do các cậu bị chuột rút thôi.” Thanh âm của Dụ Tranh Độ đột nhiên chen vào, rồi cùng nắm tay ba người.
Chu Ngạn lúc này mới để ý không biết từ khi nào mà Dụ Tranh Độ đã xuống giường đứng bên cạnh bọn họ.
“Chờ một chút là được.” Dụ Tranh Độ đưa tay nắm chặt tay ba người, ở trong lòng niệm khẩu quyết chồng thêm một tầng tâm ấn.
Chu Ngạn giờ đâu còn tâm trạng đùa giỡn nữa, vẻ mặt như đưa đám nói: “Không phải, tụi tớ không có chuột rút, giống như là thật sự có bút tiên...”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì sắc mặt biến đổi: “...Ồ?”
Ba người Chu Ngạn nhẹ nhàng buông lỏng tay cầm bút ra, trên mặt đều là:?????
Chu Ngạn không tin nổi, lắc lắc bàn tay, kinh ngạc nói: “Đờ mờ, không phải chứ? Thật sự là chuột rút à?”
Bạn học bên cạnh trên mặt cũng là cạn lời, nhịn không được mà đánh đầu bọn họ: “Các cậu hay lắm, dọa ông đây suýt đứng tim rồi.”
Có bạn học khác khinh bỉ: “Đúng vậy, toàn là giả dối!”
Dụ Tranh Độ lắc đầu, ngữ khí thâm sâu: “Mọi việc đều phải có chừng mực.”
Trong lòng Chu Ngạn vẫn còn sợ hãi, luôn miệng nói: “Đừng nói cái gì mà có chừng mực, sau này tớ sẽ không chơi cái này nữa.”
Các nam sinh đều là thanh thiếu niên không tim không phổi, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu ồn ào, nói muốn chơi ma sói. Dụ Tranh Độ hết muốn nói, lách người đi ra khỏi phòng.
Dụ Tranh Độ tập trung tinh thần dẫn quỷ kia ra ngoài, tìm nơi không ai chú ý mới thả lỏng tinh thần, vẻ mặt mệt mỏi: “A, mệt chết tui rồi.”
Đừng thấy sử dụng tâm ấn này rất dễ chỉ cần im lặng niệm khẩu quyết là xong, thực tế là cần phải tiêu hao tinh thần lực rất nhiều.
Quỷ mập kia bị kiềm chế dẫn đi ra mới vừa khôi phục tự do lập tức lộ ra thần sắc dữ tợn: “Thì ra là mi gọi ta ra?”
“Là tôi!” Dụ Tranh Độ miệng cọp gan thỏ ưỡn thẳng lưng, tuy Thương Khuyết nói cậu triệu tới thì quỷ sẽ nghe lời cậu nhưng dù sao cậu vẫn là người mới, một mình đối mặt với quỷ vẫn còn chút sợ hãi.
Đúng như dự đoán, quỷ mập kia không phải là con quỷ biết điều, cả người gã màu trắng xanh, tóc mái rất dài để lộ nửa đôi mắt, thoạt nhìn rất âm trầm, nghe vậy phát ra tiếng cười quái dị: “Há, mi tìm ta có chuyện gì?”
Dụ Tranh Độ: “Cũng không có việc gì, chỉ là luyện tay nghề một chút.”
Cậu trầm ngâm một chút, hỏi: “Có phải là ông sẽ nghe lời của tôi?”
“Ai nói?” Quỷ mập đảo mắt, “Muốn ta nghe lời, mi phải có đủ bản lĩnh mới được.”
Mặt gã hơi mập, ngũ quan bị mỡ đè híp lại: “Trên người mi nửa điểm đạo hạnh cũng không có, có phải là học được phép triệu quỷ ở nơi nào đó rồi đọc bậy đọc bạ không? Chẳng lẽ không có ai nói cho mi biết là muốn điều khiển được quỷ thì người triệu hồi đều phải là thiên tài à?”
Trong lòng Dụ Tranh Độ hét lên: Móa nó, thật sự không có!
Quỷ mập thấy cậu trầm mặc thì xác nhận suy đoán của mình, nụ cười trên mặt càng ngày càng khủng bố.
“Mi không biết triệu quỷ tới mà không thể điều khiển quỷ sẽ có hậu quả gì sao?”
“Không biết.” Dụ Tranh Độ không biết nên hỏi, “Sẽ có hậu quả gì vậy?”
Quỷ mập không nghĩ tới cậu sẽ hỏi ngược lại, chần chờ một chút mới giả vờ nghiêm túc: “Sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.”
Dụ Tranh Độ: “...” Trả lời cũng như không.
Quỷ mập thấy cậu không nói lời nào còn tưởng cậu sợ mới lộ ra nụ cười đắc ý: “Nhưng chỉ cần mi nghe lời ta thì ta sẽ cân nhắc tha cho mi.”
Dụ Tranh Độ: “Ví dụ?”
Quỷ mập tựa hồ đã chuẩn bị sẵn, Dụ Tranh Độ vừa hỏi xong thì gã bấm ngón tay bắt đầu nói yêu cầu: “Chuẩn bị cho ta bộ game Nhật Bản mới nhất, tạp chí mẫu nữ chân dài, còn phải bỏ phiếu cho idol của ta. Mỗi ngày ta sẽ giám sát mi...”
Lúc gã nói chuyện, Dụ Tranh Độ cũng nhanh chóng nhắn tin cho anh sếp.
Dụ Tranh Độ: [Anh gạt tôi! Con quỷ kia không nghe lời tôi, còn muốn tôi nghe lời nó!]
Dụ Tranh Độ: [Tôi cần quỷ này làm gì?]
Dụ Tranh Độ: [Tâm ấn của anh có độc, thật sự có độc!]
Sếp nghèo của tôi: [...]
Thương Khuyết bên kia vẫn duy trì tư thế nhắn tin rất lâu nhưng không biết là đang xoắn xuýt cái gì.
Quỷ mập nói xong yêu cầu của mình, híp mắt nhìn Dụ Tranh Độ, lời nói mang theo uy hiếp: “Nhớ hết chưa?”
Dụ Tranh Độ lui một bước, bình tĩnh nói: “Sếp của tôi muốn nói chuyện với ông.”
Quỷ mập không hiểu: “Sếp mi?”
Cùng lúc đó, Dụ Tranh Độ quyết đoán mở video call của Wechat lên, Thương Khuyết coi như nể tình nên nhận cuộc gọi: “Chuyện gì?”
Dụ Tranh Độ đưa màn hình hướng về phía quỷ mập: “Sếp, anh mau quản quỷ này đi!”
Thương Khuyết: “...”
Quỷ mập nhìn nam nhân anh tuấn trên màn hình, dấu hỏi trên đầu càng lớn: “Mi là ai?”
Thương Khuyết cách màn hình không biểu hiện rõ vẻ mặt, âm thanh cũng nhàn nhạt nhưng khi nói lại mang theo uy thế chấn động khiến trong lòng quỷ mập bỗng nhiên run lên.
Hắn nói: “Tôi là CEO của La Phong.”
Mắt quỷ mập đột nhiên trừng lớn, trong giọng nói lộ ra sự khó tin: “Sếp, sếp Thương?”
Gã biết là không thể nhưng uy thế muốn che kín cả bầu trời kia của đối phương đã nói lên thân phận bất phàm của hắn, đây là khí thế chỉ có của quỷ vương.
Ngay lúc đó, điện thoại của gã rung lên.
Quỷ mập run run lấy điện thoại ra đọc:
[Tôn Quốc Phong, công ty của chúng tôi nhận được báo cáo của người dân nói ông đã làm trái với luật lệ làm quỷ, tìm người gây chuyện, đe dọa nhân viên chúng tôi. Mong ông lập tức dừng hành vi sai trái này, tuân thủ chuẩn mực đạo đức của quỷ, nếu không chúng tôi sẽ phái nhân viên bắt ông về quy án, tiến hành xử phạt.
Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý nhân sinh La Phong.]
Tôn Quốc Phong:??????
Trong mắt từ sợ hãi biến thành mờ mịt: “Là ai báo cáo tôi? Tôi khi nào đe dọa nhân viên La Phong?”
Dụ Tranh Độ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Là tôi, là tôi báo cáo!”
Trên màn hình điện thoại, Thương Khuyết mặt lạnh nhạt nói: “Cậu ấy chính là nhân viên công ty tôi.”
Tôn Quốc Phong lắp bắp: “Mi mi mi.. mi không phải là người sống à!”
Dụ Tranh Độ: “Quá ưu tú, được tuyển dụng đặc biệt.”
Thương Khuyết: “Ông có biết đe dọa nhân viên công ty tôi sẽ có kết quả gì không?”
Tôn Quốc Phong ôm đầu run rẩy nói: “Tôi.. tôi sai rồi. Đừng ăn tôi mà!”
Thanh âm của gã tràn ngập sự hối hận: “Tự nhiên tôi bị gọi tới nên không nhịn được muốn dọa người một chút. Chứ lá gan tôi nhỏ lắm, không dám hại người.”
Dụ Tranh Độ nhìn gã: “Còn muốn bộ game mới nhất sao?”
“Không muốn.” Tôn Quốc Phong điên cuồng lắc đầu, “Tạp chí cũng không cần, toàn bộ đều không cần.”
Tôn Quốc Phong chảy nước mắt ròng ròng: “Cầu cậu đừng báo cáo tôi.”
Dụ Tranh Độ chống hông: “Vậy phải xem biểu hiện của ông.”
Tôn Quốc Phong vồ tới ôm bắp đùi cậu: “Sau này tôi sẽ là osin quỷ của cậu. Tôi sẽ làm theo tất cả những yêu cầu của cậu, toàn bộ đều nghe theo cậu!”
Dụ Tranh Độ: “...Được rồi.”
Cố gắng đem chân kéo ra trước đã.
Dụ Tranh Độ không có yêu cầu gì, chỉ dặn dò Tôn Quốc Phong đừng hại người rồi đuổi gã đi.
Nhìn Tôn Quốc Phong biến mất, Dụ Tranh Độ mới chậm rãi xoay người, lắc đầu thở dài: “Sếp thật sự là không đáng tin cậy!”
Trên tay truyền tới thanh âm của anh sếp: “Phải không?”
Dụ Tranh Độ cầm điện thoại lên nhìn chỉ thấy sếp cách màn hình nhìn cậu, đôi mắt đen như mực rõ ràng đang không vui.
Dụ Tranh Độ: “...Sao anh còn chưa cúp điện thoại?”
Thương Khuyết lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
Dụ Tranh Độ: “...” Lại tới nữa rồi, tới thời gian phiên dịch ánh mắt của sếp.
Sao sếp vẫn không hiểu bọn họ vẫn chưa tới cấp độ tâm ý tương thông....
Tuy vậy nhưng Dụ Tranh Độ có thể nhìn thấy hắn đang không vui, nếu như cậu dám nói thẳng mình không hiểu ý sếp nói gì thì chắc kiếp sau cậu sẽ đầu thai thành gà mất.
Dụ Tranh Độ không dám nói nên không thể làm gì khác hơn là coi như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn sếp, hai người cứ vậy mà cách màn hình nhìn nhau “đắm đuối“.
Một lát sau, Thương Khuyết đã không nhẫn nại nổi mà nhíu mày, bất mãn nói: “Sao cậu vẫn chưa xin lỗi?”
Dụ Tranh Độ: “A?”
Thương Khuyết chỉ trích: “Tôi chưa cúp điện thoại là vì để tên quỷ kia không bắt nạt cậu. Vậy mà cậu còn nói tôi không đáng tin!”
Dụ Tranh Độ: “...”
Nói như vậy thì có vẻ là đáng tin thật, nhưng cảm giác sai sai nhỉ.
Dụ Tranh Độ gãi đầu, nói: “Thật xin lỗi, anh đừng nóng giận...”
Thương Khuyết miễn cường hừ một tiếng.
Đúng lúc có bạn học đi ngang qua nghe thấy câu cuối cùng mới trêu chọc nói: “Yo, Tranh Độ, đang “quỳ bàn phím”* với bạn gái à?”
(Vì trong tiếng Trung chỉ có wo và ni, giống tiếng Anh chỉ có I và you nên người bạn này mới không biết người đang nói điện thoại với anh Độ là nam.)
(*quỳ bàn phím là chỉ vợ/bạn gái trừng phạt chồng/bạn trai. Ngày xưa có quỳ bàn giặt thì nay hiện đại có quỳ bàn phím.)
“Chó độc thân thì lấy đâu ra có bạn gái.” Dụ Tranh Độ quay đầu lại đáp, “Đang nói chuyện video với sếp.”
Biểu tình bạn học kia nháy mắt trở thành vẻ khó nói, khóe miệng giật giật: “Cậu với sếp quan hệ thật tốt, buổi tối còn gọi video xin lỗi...”
Dụ Tranh Độ: “...”
Trong video, Thương Khuyết hỏi: “Quỳ bàn phím là cái gì?”
...
Chuyện buôn bán ngọc được tiến hành đâu vào đấy, tài vụ của công ty được tăng lên không ít. Dù sếp có lén lút nạp tiền game thì mọi người vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dụ Tranh Độ vừa tiếp tục thiết kế chương trình sổ Sinh Tử, vừa hoàn thiện máy đo âm khí, thử nghiệm trên người Lý Điềm Điềm và bạn bè của cô mấy lần mới có được kết quả khá tốt.
Sau khi nắm chắc tính ổn định và tính chuẩn xác của ứng dụng xong, Dụ Tranh Độ kiến nghị với Thương Khuyết là bán kiểm tra âm khí đi đôi với bán ngọc, căn cứ vào kết quả kiểm tra mà bán sản phẩm ngọc thích hợp.
Nhóm khách hàng đầu tiên đương nhiên là bạn bè của Ngụy Tiêu giới thiệu.
Nhưng sản phẩm mở rộng lần này không được thuận lợi như vậy, bởi vì ứng dụng đo âm khí nghe rất lừa đảo, bạn bè của Ngụy Tiêu tuy có tiền nhưng không muốn vung tiền như rác nên phản hồi không mấy tích cực. Cuối cùng chỉ có Ngụy Tiêu và hai người nhàn rỗi mua thử một lần.
Đối với sản phẩm này, Dụ Tranh Độ không mấy cưỡng cầu, tiền bán ngọc đã đủ trả lương cho cậu tới khi hợp đồng kết thúc rồi. Còn chuyện về sau có lợi nhuận hay không đã không còn có liên quan gì tới cậu nên sau khi làm xong ứng dụng, cậu liền chuyển sức lực lên sổ Sinh Tử.
Qua mấy ngày, Dụ Tranh Độ phát hiện thấy bầu không khí trong công ty tựa hồ nhẹ nhàng hơn nhiều, đồng nghiệp lúc nào cũng trong tình trạng vui sướng.
Chờ Khang Tấn hát lẩm nhẩm đi ngang cậu, cậu mới không nhịn được hỏi: “Hai ngày nay có chuyện gì mà các cậu vui vậy?”
“Vì được nghỉ.” Khang Tấn chỉnh lại tóc giả, khóe miệng mang theo ý cười, “Tiết Thanh Minh tới rồi, chúng ta có ba ngày nghỉ có thể trở về nhà. Lúc đó có thể lấy được đồ cúng nữa.”
Toàn bộ quỷ đều vui vẻ: “Nói không chừng người trong nhà sẽ đốt cho tôi quần áo mới.”
Dụ Tranh Độ hiểu ra, tuy cậu cũng có ngày nghỉ nhưng ngày lễ mà quỷ nói tới hiển nhiên không giống nhau.
Tiết Thanh Minh cõi âm chính là Tết Trung Thu nhân gian, là ngày mà quỷ hồn chưa đầu thai đoàn tụ với người thân.
Dụ Tranh Độ gật đầu, dừng một chút rồi lại hỏi: “Vậy sếp thì sao? Tiết thanh minh thì sếp làm gì?”
Khang Tấn sửng sốt, suy nghĩ một hồi mới lắc đầu: “Không biết, chúng tôi chưa từng đón Tiết Thanh Minh với sếp.”
Dụ Tranh Độ: “Sếp cũng giống với các cậu có người thờ cúng sao?”
Khang Tấn mờ mịt: “Hẳn là không. Sếp không có người nhà, nghe nói ngàn năm trước nhân gian có thờ cúng hắn nhưng hiện giờ ở nhân gian làm gì có ai thờ quỷ vương nữa?”
Dụ Tranh Độ “ồ” một tiếng, chờ Khang Tấn đi mới xoa tóc rồi cầm lấy laptop gõ phòng làm việc Thương Khuyết.
Quả nhiên Thương Khuyết đang chơi game, vừa nhìn thấy Dụ Tranh Độ tiến vào, tay múa trên bàn phím tắt hết game, làm bộ không có gì xảy ra, nghiêm mặt hỏi: “Có chuyện gì?”
Dụ Tranh Độ đặt laptop xuống: “Báo cáo cho anh về tiến độ phát triển sổ Sinh Tử.”
Dụ Tranh Độ từ trước tới giờ đều báo cáo lời ít ý nhiều, nói xong thì chuyển đề tài như chỉ là thuận miệng hỏi: “Đúng rồi sếp, Thanh Minh được nghỉ mấy ngày anh có sắp xếp gì không?”
Thương Khuyết không nghĩ cậu sẽ hỏi cái này, ngạc nhiên một hồi mới đáp: “Chắc là ngủ...”
Hắn nhíu mày, “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
“Không có gì.” Dụ Tranh Độ do dự một hồi mới thử thăm dò nói: “Thanh Minh tôi phải về nhà tảo mộ...”
Thương Khuyết hừ một tiếng: “Biết rồi, đâu phải là không cho cậu nghỉ đâu.”
Dụ Tranh Độ chậm rãi nói: “...Ý tôi là ngọn núi ở quê tôi khá nổi tiếng, anh có muốn cùng đi đạp thanh không?”
Thương Khuyết đầu tiên là sửng sốt, rồi ngẩng đầu nhìn cậu, thần sắc có chút xoắn xuýt giống như đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Dụ Tranh Độ nghĩ là hắn không muốn, trong lòng cảm thấy bản thân lại thích lo chuyện không đâu, đang muốn nói là không đi cũng được thì Thương Khuyết ho nhẹ, hỏi: “Đi với cậu thì cậu định giới thiệu tôi thế nào với cha mẹ cậu?”
Dụ Tranh Độ: “Hả?”
Thương Khuyết nâng cằm, rất nghiêm túc hỏi: “Hình như nhân gian không có đưa sếp về nhà chơi Thanh Minh thì phải.”
Dụ Tranh Độ mỉm cười: “Không không không, nhân gian có rất nhiều người đều muốn mời sếp chơi Thanh Minh.”