Mới ban đầu Dụ Mãn Giang còn kiên cường xác định Thương Khuyết đang ăn vạ, sau đó người nhà Dụ lão tiên sinh mang công cụ giám định tới, một nhà vây quanh đống mảnh vụn rồi quan sát mấy ly trà than thở nửa ngày khiến ông ta mới thật sự hoảng hồn.
Cuối cùng vì để chắc chắn giá trị của ly trà này, Dụ lão tiên sinh kiến nghị bọn họ tới cơ quan có thẩm quyền giám định.
Không ngờ chờ bên kia truyền tin tới thì giá cả so với cái giá mà Thương Khuyết nói ban đầu còn cao hơn không ít, bởi vì hiện giờ đồ cổ từ thời Tống đã rất ít ỏi mà đồ Thương Khuyết tặng cho Dụ Tranh Độ lại có chất lượng tốt tới lạ kỳ, cuối cùng bên cơ quan đưa ra giá tham khảo đã đạt tới con số sáu triệu trở lên.
Lúc Dụ Mãn Giang nhận được tin suýt nữa đã ngất xỉu, vậy mà ông ta còn nói muốn bồi thường gấp mười lần nữa.
Thật sự không thể trách ông ta khoe mẽ, lúc đó ông ta nào có thể ngờ tới người trẻ tuổi này thật sự giả vờ nghèo, có đồ cổ từ thời Tống mà còn phải tiết kiệm tiền để nạp game?
Làm sao có thể ngờ tới người này lại có thể thản nhiên tặng món đồ có giá trị như thế cho Dụ Tranh Độ chỉ để làm dụng cụ uống trà bình thường?
Đây chính là đồ cổ mang ý nghĩa bảo vật quốc gia đó!
Mới đầu Dụ Mãn Giang còn muốn quỵt nợ, dù sao đồ cổ vô giá, cái giá sáu triệu kia cũng chỉ là giá tham khảo, không phải là giá thị trường chân chính.
Nhưng ông ta không thể chống đỡ được bao lâu. Vì từ đêm hôm ông ta quyết định quỵt nợ, không tối nào không thấy ác mộng, trong mộng ông ta bị lệ quỷ quấn người, mỗi con quỷ đều máu đầy mặt nhìn ông ta, trên tay cầm theo tờ giấy cùng mấy dòng chữ màu đỏ tươi như máu được phóng to lên: Thiếu nợ phải trả.
Ngay cả khi ông ta tỉnh cũng không ngừng có ảo giác nghe thấy âm thanh ghé vào lỗ tai ông ta nói không ngừng: “Trả tiền đây... Trả tiền đây... Trả tiền đây...” giọng nói đó thật sự rất kinh khủng!
Dụ Mãn Giang lúc này mới nhớ tới công ty của Dụ Tranh Độ nắm giữ công nghệ truyền tin cõi âm. Ông ta hoài nghi có phải bọn Dụ Tranh Độ mời đám quỷ tới dọa ông ta hay không...
Mấy lần tới khám bệnh nhưng bác sĩ không tra ra được căn bệnh, lúc đó ông ta mới ngậm ngùi nhận mệnh, dù sao thì có nhiều tiền hay không thì cũng phải có mạng mới hưởng được.
Cũng may một nhà Dụ Tranh Độ không phải là loại người cháy nhà hôi của, không cần ông ta bồi thường gấp mười mà chỉ cần lấy giá cơ bản giám định là được.
Kỳ thực đối với tài sản lâu nay của ông ta, mấy triệu tiền bồi thường không đáng kể chút nào. Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu cho chuỗi ngày gian nan của ông ta.
Đầu tiên là trên phương diện làm ăn không được thuận lợi, các hạng mục đang tiến hành thì gặp chuyện, tiền tài như sông đổ ra ngoài, mà địa vị của ông ta trong Dụ thị ngày càng xuống dốc không phanh, dù sao những người khác không phải kẻ ngu, dù không nói rõ nhưng chỉ cần suy ngẫm một hồi thì tất cả mọi người đều đoán được người đã đánh cắp số mệnh của Dụ thị là ai.
Dụ Mãn Giang thuận buồm xuôi gió suốt hai mươi năm, rốt cục đã dùng hết vận may cả đời ông ta, phảng phất chỉ trong một đêm, cuộc đời của ông ta đã đi tới đỉnh của chiếc parabol.
(Hình parabol giống như ẩn dụ của cuộc đời Dụ Mãn Giang, đi lên mãi rồi sẽ tới đỉnh, lên không nổi nữa thì đi xuống.)
...
Chuyện Dụ Mãn Giang nói sau, ngược lại một nhà Dụ Tranh Độ lại có không ít phiền não.
Từ khi ba Dụ biết ly trà kia là hàng thật giá thật, nào dám lấy ra xài nữa, nhất định muốn trả lại Thương Khuyết nhưng Thương Khuyết hoàn toàn khác người, hắn không quan tâm ba Dụ nói gì, an tĩnh làm mỹ nam chơi game.
Chờ ba Dụ nói mệt, hắn mới ung dung nói: “Nếu nhà bác không muốn dùng thì cứ ném đi.”
Ba Dụ: “...”
Người này tặng quà sao lại bá đạo như vậy!
Dụ Tranh Độ vốn cảm thấy nhận lễ vật quý trọng như vậy là không tốt nhưng hiện giờ cậu đã hiểu sơ sơ tính khí của anh sếp, biết hắn nói được làm được, nghe vậy thì vội vã bảo vệ ly trà: “Tôi muốn!”
Thương Khuyết lúc này mới hài lòng, đắc ý giương cằm, nói: “...Vậy tôi muốn mua hai cái rương báu!”
Dụ Tranh Độ: “...” Sếp dù có đồ cổ nhưng vẫn tiết kiệm như cũ, thật khiến người ta cảm thấy thật chua xót.
Kỳ thật khoản bồi thường của Dụ Mãn Giang được sung vào công quỹ nhưng so với khoản tiền mà công ty cần dùng để duy trì lâu dài thì hiển nhiên vẫn chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng người khổ hơn chắc chắn thuộc về ba Dụ, là một người đàn ông trung niên không dính dáng gì tới hai từ phong nhã, ông không hề biết chút gì về đồ cổ cả, đột nhiên có một ngày nhận được một bộ sứ cổ, tâm thần luôn ăn không ngon ngủ không yên.
Cuối cùng là mẹ Dụ khuyên ông thả lỏng tâm tư, chính ông cũng tự điều hòa mấy ngày mới tốt hơn.
Mà sau một khoảng thời gian ngắn, khách tới nhà ông bắt đầu tăng lên, trong đó có không ít nhân vật quyền quý rất ít khi lui tới nhà ông, chẳng cần nhiều lời cũng biết là vì bộ trà cụ kia. Bởi vì món đồ cổ này mà địa vị của ba Dụ không chỉ ở trong tộc Dụ thị mà cả trấn Cẩm Đàn cũng như thuyền thuận nước mà trôi.
...
Chuyện ở trấn Cẩm Đàm có náo nhiệt tới thế nào thì Thương Khuyết cũng không để ý, Dụ Tranh Độ càng không để ý. Đối với bọ họ thì chính sự cần giải quyết là một chuyện khác.
Trong lúc họ xử lý chuyện Dụ Mãn Giang thì có nhiều người trên trấn thông qua ba Dụ tìm bọn họ, muốn trả tiền để mời họ giúp những người này liên hệ với người đã mất. Thì ra hai ngày nay, chuyện đã xảy ra trước từ đường Dụ thị đã truyền ra khắp trấn Cẩm Đàm.
Chuyện Tam Thần ngã xuống khiến lòng người rất thổn thức nhưng đối với người ngoài Dụ thị mà nói thì cũng chỉ là chuyện để ngồi bàn tám, trong sự kiện này, thứ chân chính khiến mọi người để ý chính là dịch vụ truyền tin cõi âm của công ty Dụ Tranh Độ.
Việc này mới truyền ra, người không biết còn tưởng nói bậy, không ít lời châm chọc trào phúng nói ra, nhưng rất nhanh càng ngày có nhiều người làm chứng. Mãi tới khi Dụ lão tiên sinh và Khấu đạo trưởng cũng làm chứng thì mọi người mới bừng tỉnh ngộ chuyện này hóa ra lại là thật.
Không chỉ như vậy, theo lời đồn đại thì Tam Thần của Dụ thị chính là do họ giải quyết.
Trong một đêm, toàn bộ cư dân trấn Cẩm Đàm đều bị sự hoang mang bao trùm: Thật sự có chuyện này sao??????
Có Dụ lão tiên sinh và Khấu đạo trưởng tuyên truyền trá hình thì kỹ thuật này của La Phong lập tức nổi tiếng, dù nhiều người vẫn cảm thấy đây chỉ là mánh khóe lừa bịp nhưng cũng có chút nửa tin nửa ngờ, ôm tâm tình thử một lần tìm tới cửa, trong những người này không thiếu người nhiều tiền, lấy cái giá vô cùng hấp dẫn để mời.
Dụ Tranh Độ thương lượng với Thương Khuyết, cảm thấy việc này có thể phát triển được, kỳ thật truyền tin giữa hai giới âm dương bản chất giống như xem bói vậy, chỉ là tin tức của họ truyền nhanh và chuẩn xác hơn thôi.
Nói thí dụ như xem bói giống như phương thức truyền tin thời cổ đại vậy, phải viết thư rồi nhờ người đi đưa, đường xá thì gồ ghề, mà cuối cùng cũng chưa chắc có thể đưa tới nơi, mà sau đó cũng chưa chắc có thể nhận được hồi âm, khả năng xảy ra chuyện bất trắc lúc đưa tin là rất cao.
Mà kỹ thuật truyền tin của La Phong chính là phương pháp của hiện đại, hơn nữa còn nhảy qua giai đoạn dùng điện thoại bàn mà trực tiếp tiến vào thời đại công nghệ thông tin tiên tiến, có thể nói là một bước tiến rất lớn.
Mà điểm giống nhau chính là xem bói có kiêng thì truyền tin âm dương cũng có. Mỗi người ở dương gian sẽ bị giới hạn số lần liên hệ với người cõi âm, nội dung truyền tin cũng hạn chế rất nhiều, dính tới cơ mật của hai giới hay liên quan tới sự cân bằng âm dương đều không thể đề cập tới.
Bởi vì phải kiêng kỵ nhiều nên Dụ Tranh Độ không vội đồng ý, chỉ để lại cho ba Dụ số điện thoại tư vấn, chờ họ trở về công ty hoàn thiện dịch vụ mới chính thức mở ra nghiệp vụ này.
Sau khi xử lý mấy việc này xong thì kỳ nghỉ thanh minh cũng qua. Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết chuẩn bị khởi hành trở về Phù Thành.
Trước khi đi, ba Dụ kéo tay Dụ Tranh Độ không buông: “Tranh Độ à, nếu không thì con đừng lấy tiền lương của Thương Khuyết nữa.”
Hiện giờ ba Dụ và mẹ Dụ đã biết Thương Khuyết không phải là đồng nghiệp bình thường mà chính là sếp của Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ rất oan ức: “...Ba, con muốn ăn cơm.” Cái ly trà kia đâu thể ăn được!
Ba Dụ ngẫm nghĩ: “Thì con ăn ít lại?”
Mẹ Dụ đánh đầu ông một cái: “Có người nào làm ba giống ông sao?”
Thương Khuyết đút tay vào túi quần, ưu nhã nói: “Cháu sẽ không bỏ đói cậu ấy.”
...
Vì phải bắt đầu nghiệp vụ mới, sau khi Dụ Tranh Độ trở về Phù Thành thì tràn đầy ý chí chiến đấu, đương nhiên có một phần nguyên nhân là món lễ vật kia, còn nguyên nhân còn lại là trước đây đối mặt với một ty nghèo nàn thì cậu còn có thể giữ tâm thái tới đâu hay tới đó nhưng sau lần này, cậu đã bắt đầu vì sự phát triển công ty mà suy tính.
Thật là khiến người ta không thể không hoài nghi tất cả những điều này đều là âm mưu của anh sếp!
Buổi tối ở ký túc xá, Dụ Tranh Độ vừa phải thiết kế sản phẩm vừa phải xem tài liệu về phương diện thương mại hóa, rồi tìm Thương Khuyết để hỏi kỹ về các vấn cần chú ý của hai giới âm dương để chuẩn bị trước một số phương án.
Bên Thương Khuyết không có văn bản giấy nên chỉ có thể tự nói cho cậu nghe. Vì vậy Dụ Tranh Độ vừa xử lý trên máy tính vừa nói chuyện với sếp, ba người bạn cùng phòng nhìn thấy thế thì cạn lời.
Chu Ngạn rốt cục nhịn không được, lén lút hỏi cậu: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
Dụ Tranh Độ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thuận miệng đáp: “Sếp tớ.”
Chu Ngạn giật mình: “Sếp cậu còn là người sao? Trong thời gian nghỉ hè mà vẫn bắt cậu làm việc?”
“Ừ. Anh ta thật sự không phải là người.” Dụ Tranh Độ đáp.
Chu Ngạn thốt lên: “Vãi lúa, loại sếp như thế nên mời anh ta đi thanh (giải) minh (nghiệp).”
Dụ Tranh Độ cười thần bí: “Đã mời.”
Chu Ngạn không hiểu được ẩn ý đằng sau lời nói của cậu nhưng lại lo lắng hỏi: “Tranh Độ, gần đây không thấy cậu tìm việc làm mới. Đừng nói là cậu định ở đó làm luôn nhé?”
Dụ Tranh Độ có nỗi khổ tâm không nói được, chỉ có thể rưng rưng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Không được, cậu có năng lực mạnh như thế, thật sự là không nên...” Chu Ngạn cảm thấy rất đáng tiếc rồi nói, “Đúng rồi, không phải tháng sau chúng ta tốt nghiệp rồi sao? Tôi nghe nói là Tiêu Sơn Lam cũng sẽ tới, hình như còn diễn thuyết nữa...”
Dụ Tranh Độ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “À đúng, anh ấy sẽ trở về nước sớm thôi.”
Chu Ngạn ngẩn người: “Sao tin tức của cậu lại nhanh hơn của tớ vậy?”
Đúng lúc sếp của Dụ Tranh Độ nhắn tin tới, Dụ Tranh Độ đọc tin nhắn rồi quát lên: “Không được, anh quả nhiên không phải là người. Chúng tôi là người bình thường nên không có nghĩ thế...”
Chu Ngạn: “...”
“Má nó, thật dũng cảm!” Chu Ngạn thán phục dựng thẳng ngón cái, “Cậu cư nhiên có thể nói ra lời đó với sếp??”
Hai người bạn khác cũng không kìm lòng được mà xoay đầu lại khen cậu: “Chửi hay lắm!”
Dụ Tranh Độ ho khan, đáp qua loa: “Chỉ là ăn ngay nói thật thôi...”
“Quả nhiên năng lực mạnh thì muốn làm gì cũng được.” Chu Ngan ước ao cảm khái một phen rồi trở lại đề tài cũ, “Đúng rồi, đang nói dở về Tiêu Sơn Lam. Không phải anh ta bây giờ trở thành boss của công ty Tân Tinh rồi sao? Tớ vẫn cảm thấy hồi offer của cậu bị từ chối rất khó hiểu. Tớ nghĩ chờ tới lễ tốt nghiệp, đại diện sinh viên lên đọc diễn văn chắc chắn là cậu, nếu không thì cậu nhân cơ hội này hỏi Tiêu Sơn Lam một chút, nói không chừng có thể biết được chút gì đó?”
Chu Ngạn càng nói càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, mà Dụ Tranh Độ thoạt nhìn có vẻ không hứng thú lắm, vẫn cứ chăm chú nhìn máy tính: “Ừm.”
“Cậu có nghe những gì tớ nói không đấy!” Chu Ngạn vò đầu rồi vồ tới trên lưng cậu muốn vò tóc cậu.
Đúng lúc này, Wechat của Dụ Tranh Độ vang lên tiếng tin nhắn rồi có một khung chat mở ra.
Ngụy Tiêu: [Bạn học Tiểu Dụ, xin hỏi ngày mai cậu có ở công ty không? Tôi hy vọng có thể tự mình tới công ty của cậu một chuyến. Thương Khuyết tiên sinh nói tôi tìm cậu để thương lượng.]
Chu Ngạn:?????????
Chu Ngạn dụi mắt mấy cái, nhìn giao diện Wechat rồi hỏi Dụ Tranh Độ: “Ngụy Tiêu? Ngụy Tiêu nào? Là Ngụy Tiêu của Song Giác sao?”
Dụ Tranh Độ cầm điện thoại lên trả lời, gật đầu: “Đúng vậy.”
Dụ Tranh Độ: [Ngày mai tôi có tới công ty, không biết Ngụy tổng tới có chuyện gì?]
Chu Ngạn chấn kinh: “...Bây giở cậu đã có thể tiếp xúc với cấp cao thế rồi à?”
Mới vừa nói xong thì Ngụy Tiêu đã nhắn tin lại.
Ngụy Tiêu: [Là chuyện sản phẩm.]
Ngụy Tiêu: [Ngoại trừ tôi thì còn có hai người bạn của tôi, là lão tổng của công ty Thừa Phong và tập đoàn Ưu Phỉ. Họ cũng hy vọng được tới thăm quý công ty, mong cậu đồng ý.]
Chu Ngạn: “...”
Công ty Thừa Phong, tập đoàn Ưu Phỉ, hai công ty này chính là công ty trong mơ của sinh viên đó, có thể được nhận lời mời của họ tới làm thực tập sinh chính là nỗi niềm mong ước của đám sinh viên họ.
Chu Ngạn ôm quyền: “Tớ cảm thấy công việc hiện tại của cậu rất tốt, không cần đổi đâu.”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Ngạn: Bạn tui thật trâu bò, dám trực tiếp mắng sếp không phải là người. Bái phục.