Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 27: Chương 27




Kỳ thực Dụ Tranh Độ không hề nghĩ sẽ để Trịnh Diễn bị kinh sợ nhanh như thế, nếu chức vị khác thì còn dễ gạt chứ Trịnh Diễn sau này sẽ phụ trách công tác thiết kế sổ Sinh Tử nên không thể nào giấu được.

Chỉ là không ngờ tới phản ứng của y lại kịch liệt như thế... Còn đâu hình tượng của đời sau đạo sĩ thế gia kiến thức rộng rãi uyên bác đâu?

Sắc mặt Trịnh Diễn trở nên trắng bệch, đứng tại chỗ rít gào như gà bị chọc tiết, đồng thời luống cuống tay chân lấy hoàng phù hướng ra bên ngoài, trong miệng bắt đầu niệm quyết: “Ma, Ma Vương buộc thủ, thị vệ ta, ta hiên.... Aaaa quên nửa câu sau mất tiêu rồi...”

Y ném hoàng phù đi rồi dốc túi của mình ra lấy một chiếc kiếm gỗ đào cùng chiếc gương bát quái, hét lớn: “Mi đừng tới đây, ta chính là hậu nhân chân truyền của Trịnh thị đạo nhân, chỉ cần ta xuất chiêu thì mi chắc chắn sẽ đổ máu!”

Dụ Tranh Độ, lục Linh Tê: “...”

Hai người bọn họ cứ như vậy yên lặng nhìn Trịnh Diễn thề thốt bản thân không mê tín lấy ra đạo cụ trừ ma, Dụ Tranh Độ suýt chút nữa đã thốt lên câu thoại kinh điển: Thường Uy, vậy mà ngươi còn dám nói mình không biết võ công!

Chờ Trịnh Diễn móc hết đồ trong ba lô ra rồi, Dụ Tranh Độ mới mở miệng nói: “Không hổ là đạo sĩ thế gia, ra ngoài xin việc thôi mà cũng trang bị rất đầy đủ.”

Trịnh Diễn tay cầm kiếm gỗ, tay cầm gương bát quái, trên tay còn đeo một chuỗi tràng hạt... trong lúc nhất thời, không khí trong phòng bỗng lúng túng tới lạ kỳ.

Trịnh Diễn tựa hồ cũng ý thức được bản thân tự làm mình mất mặt nhưng bây giờ có một con quỷ sống sờ sờ trước mặt y, tầm này sĩ diện cái gì nữa, y mạnh miệng nói: “Ta ta ta, ta mới vừa lừa bọn mi thôi... Kỳ thực ta ta, ta là truyền nhân có thiên phú nhất trong Trịnh thị, đã từng giết ba trăm con quỷ chỉ trong một buổi tối. Bọn mi như thế này, ta dễ dàng... một kiếm là xong. Ta nhắc nhở mi mi mi, bọn mi thức thời đừng chạy trốn...”

Dụ Tranh Độ:...Chú em à, chú có biết là giờ chú còn run hơn tôi không?

Cậu chậm rãi đáp: “Trịnh tiên sinh, trước tiên anh bình tĩnh một chút, tôi là người.”

Trịnh Diễn bối rối, cầm lấy gương bát quái quơ quơ trước mặt cậu rồi để sát vào nhìn cho kỹ rồi nghi hoặc “Ồ” một tiếng: “Đúng là vậy. Sao cậu là ở cùng với quỷ?”

Dụ Tranh Độ đau lòng chua xót: “Bởi vì tôi đi làm ở đây...”

Vẻ mặt Trịnh Diễn khiếp sợ: “Sao lá gan của cậu lại lớn như vậy?”

Y giơ kiếm gỗ đào đâm đâm trên người Dụ Tranh Độ nhưng vẫn không hiểu: “Cũng không dính âm khí...”

Đương nhiên Dụ Tranh Độ sẽ không nói chuyện mình ham ngũ hiểm nhất kim nên dẫn tới tự mình đi vào ổ quỷ, chỉ nói lời Thương Khuyết nói với cậu hồi trước: “Anh yên tâm, chúng tôi là công ty chính quy đã đăng ký ở Cục Công Thương. Làm việc vào giờ hành chính, sáng 9h làm chiều 5h về, cuối tuần được nghỉ, ngũ hiểm nhất kim đầy đủ...”

“Nhân viên chính thức được hưởng nhiều phúc lợi, không chỉ tai họa bất xâm, không cẩn thận đụng quỷ sẽ được công ty đứng ra bảo vệ... Là một công ty rất đáng tin cậy.”

Lục Linh Tê không nhịn được mà liếc nhìn cậu:...Không thể không nói năng lực thích ứng của bạn học Tiểu Dụ thật đúng là mạnh mẽ.

Trịnh Diễn ngu người: “...Cái gì?” Còn có chuyện tốt thế sao?

Dưới sự khuyên nhủ của Dụ Tranh Độ, cuối cùng Trịnh Diễn cũng coi như bình tĩnh lại, đương nhiên chủ yếu là vì Dụ Tranh Độ đúng là người nên Trịnh Diễn ôm thái độ tin tưởng đồng bào.

Sau khi Dụ Tranh Độ giải thích cho y về tình huống của công ty, sắc mặt của Trịnh Diễn càng ngày càng nứt ra, vất vả nghe xong thì y có cảm giác tam quan của mình đã được tái tạo lại chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi.

Trịnh Diễn và Dụ Tranh Độ hai người anh nhìn tui, tui nhìn anh thật lâu rồi y mới lên tiếng: “Tất cả những điều cậu nói đều là thật?”

Dụ Tranh Độ gật đầu rồi lấy ra hình ảnh chụp chung với Ngụy Tiêu, giới thiệu cho y biết về sự hợp tác thành công của công ty với doanh nghiệp khác: “Anh xem, đây đều là đối tượng mà chúng tôi đã và đang hợp tác...”

Trịnh Diễn một lòng tiến vào ngành nghề Internet nên đã biết rõ mười mươi về doanh nhân nổi tiếng, liếc qua đã nhận ra được Ngụy Tiêu nên “A” lên: “Đây là Ngụy Tiêu sao?”

Dụ Tranh Độ không hiểu tại sao y lại đột nhiên kích động như thế, nói: “Đúng vậy, hắn là khách hàng lớn của chúng tôi, một tháng tới công ty một lần!”

“Hắn là thần tượng của tôi!” Trịnh Diễn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, “Tôi đã từng mua “tư duy sản phẩm Song Giác”, viết rất hay! Hắn tuyệt đối là người đi đầu trong phương diện lý luận sản phẩm trong nước!”

Dụ Tranh Độ: “...”

Không nghĩ tới một truyền nhân của đạo sĩ thế gia lại thần tượng một ông chủ của công ty game...

Chẳng trách học mãi mà không ngộ được đạo.

Dụ Tranh Độ hỏi: “Vậy anh có muốn gia nhập công ty chúng tôi không?”

Trịnh Diễn không chút do dự đáp: “Có!”

Công ty mà Ngụy Tiêu hợp tác cùng chắc chắn là một công ty tốt!

...

Trịnh Diễn nhận công việc xong thì vấn đề nan giải của La Phong rốt cục đã được giải quyết được một chút. Nhưng dù Trịnh Diễn có cơ sở lý luận tốt nhưng cũng chỉ là người mới, vừa bắt đầu vẫn không thể hoàn toàn tiến vào trạng thái làm việc.

Nhưng vấn đề này rất nhanh cũng được giải quyết, bởi vì Trịnh Diễn nhờ Dụ Tranh Độ giúp y xin chữ ký Ngụy Tiêu nên khi Ngụy Tiêu thuận miệng hỏi liền biết được công ty họ mới nhận một người mới.

Bây giờ Ngụy Tiêu không chỉ muốn làm khách hàng La Phong vì hắn biết rõ thực lực của công ty này hơn bất cứ người nào, đặc biệt là vì con gái của hắn ta nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội củng cố quan hệ với La Phong, do vậy đã chủ động đề xuất có thể giúp chỉ điểm Trịnh Diễn, đương nhiên là không liên quan tới cơ mật của công ty mà chỉ là giúp đỡ trên mặt tư duy và phương pháp làm việc.

Có thể được Ngụy Tiêu tự mình dạy dỗ chính là ước mơ của nhiều quản lý sản phẩm, lần này đã khiến Trịnh Diễn triệt để quên mất sự sợ hãi khi làm việc với quỷ, tỏa ra sự nhiệt tình với công việc vô cùng mãnh liệt.

Cùng lúc đó, công ty cũng mới tuyển được một số nhân viên quỷ nhưng vì bên phòng làm việc này không lớn lắm nên chỉ có thể đem việc huấn luyện sang địa điểm giếng cổ, bên đó toàn bộ là địa điểm du lịch nên có thể sử dụng.

Chỉ là không lâu sau trên truyền thông đưa tin: (Nhiệt độ ở Hội Tam Thương đột nhiên giảm xuống, nghi ngờ dòng sông ngầm ở sâu trong lòng đất dưới giếng cổ có thay đổi.)

(Nhiệt độ không khí ở Hội Tam Thương trở nên vô cùng mát mẻ, là địa điểm thích hợp du chơi hè của năm nay.)

Nhìn xa hơn thì e rằng sau này còn có nhiều nhân viên gia nhập hơn nữa, cứ chiếm dụng khu đất du lịch cũng không phải là cách, Dụ Tranh Độ không khỏi cân nhắc: “Công ty chúng ta có nên đổi phòng làm việc lớn hơn không?”

...

Dụ Tranh Độ gần đây lại công tác khá thuận lợi nhưng chẳng biết vì sao mà cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cậu nghiêm túc suy nghĩ một phen mới bừng tỉnh phát hiện tựa hồ là bởi vì dạo gần đây Thương Khuyết ít khi tới quấy rầy cậu.

Lại tỉ mỉ nhớ lại thời gian... Thật giống như chính là vào hôm hắn nghe được cậu nói chỉ định làm ở đây hai tháng rồi đi.

Dụ Tranh Độ thật không nghĩ tới chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà Thương Khuyết lại tức giận... Thiết lập tính cách hẹp hòi của anh sếp thật đúng là vững vàng!

Dụ Tranh Độ cũng không biết tại sao lại thấy không thoải mái nhưng nếu đi giải thích cho anh sếp thì lại hơi kỳ kỳ.

Cậu ưu sầu hai ngày, sau đó trong lớp đột nhiên nổ tung:

Trương Thanh Thanh: [Mấy ông xem thông báo chưa? Đại diện sinh viên phát biểu trong lễ tốt nghiệp chính là Quang Tông?]

Bạn học giáp: [Thấy rồi, Quang Tông thật lợi hại! *ôm quyền*]

Bạn học ất: [Ngoài ra, không phải nói là Tiêu Sơn Lam sẽ trở về trường quyên góp sao? Đại diện sinh viên có thể ở sau hậu trường gặp mặt anh ấy?]

Bạn học bính: [Chời má ơi!!! Tiêu Sơn Lam là thần tượng của tui! @Hầu Quang Tông có thể xin cho tui chữ ký không?]

Hầu Quang Tông: [À, cũng được thôi. Landry là CTO của Tân Tinh, tôi cũng làm việc ở Tân Tinh nên sau này có thể thường xuyên gặp mặt, có cơ hội sẽ xin cho ông.]

Bạn học giáp: [Suýt nữa là quên Quang Tông là người thực tập bên bển.]

Hầu Quang Tông: [Haha, thật ra có một chuyện tôi chưa nói với người khác, các cậu cũng đừng truyền ra ngoài đấy.]

Hầu Quang Tông: [Kỳ thực lần này Landry từ nước ngoài trở về sẽ không đảm nhận chức CTO nữa, anh ấy chuẩn bị thành lập một phòng thực nghiệm độc lập, chuyên phụ trách nghiên cứu, phát minh sản phẩm mới, xem như là bước chuẩn bị trước khi ra một sản phẩm mới.]

Bạn học giáp: [Oa, không hổ là nhân viên nội bộ biết được nhiều tin tức hơn chúng ta nhiều.]

Bạn học ất: [Người chân chính sinh ra đã là người thắng cuộc, quỳ.]

Chu Ngạn: [Khà khà, Quang Tông thật sự quá tin tưởng bạn học mà. Lần nào có được tin tức không thể nói ra cũng đều nói cho đám chúng ta biết. *ôm quyền*]

Hầu Quang Tông: [...]

Trong nhóm chat cả đám trò chuyện khí thế ngất trời, cũng có vài người bạn học thân với Dụ Tranh Độ, trong đó Chu Ngạn là người kích động nhất.

Chu Ngạn: [Tranh Độ, có chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao đại diện sinh viên lại là tên Hầu Quang Tông kia?]

Chu Ngạn: [Cậu ta làm sao có đủ trình so với cậu? Nếu chuyện này không phải là có ẩn tình thì tớ chắc chắn sẽ biểu diễn màn ăn dây giày!]

Chu Ngạn: [Coi như không phải cậu thì cũng đâu tới phiên cậu ta? Học viên chúng ta có nhiều người xuất ngoại như thế, có người nào không mạnh hơn cậu ta đâu!!]

Dụ Tranh Độ: [Bình tĩnh!]

Dụ Tranh Độ: [Chỉ là đại diện sinh viên thôi mà, đâu phải chuyện lớn gì, cũng đâu phải là trộm cướp trứng gà gì đâu.]

Chu Ngạn: [Chỉ là chuyện đại diện sinh viên thôi à!!! Đó chính là vinh dự của bốn năm học đó!]

Chu Ngạn: [Hơn nữa còn có cơ hội được tiếp xúc gần với Tiêu Sơn Lam!]

Chu Ngạn: [Đây là cơ hội hiếm có ngàn năm có một đấy, cậu có biết không?]

Dụ Tranh Độ: [...Cũng bình thường.]

Chu Ngạn: [*nín họng*]

...

(Edit: Mều)

Dụ Tranh Độ không quan tâm Chu Ngạn gào khóc thảm thiết mà đứng dậy đi vào phòng làm việc của Thương Khuyết.

Thương Khuyết đang ngồi trước máy vi tính, một tay nâng gò má, ánh mắt ngây ngốc nhìn màn hình không biết đang làm gì.

“Sếp.” Dụ Tranh Độ đưa tay trước mặt hắn quơ quơ.

Thương Khuyết phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu rồi đem tầm mắt trở lại màn hình, lông mày cau lại, cả giận nói: “Là ai! Dám to gan lớn mật giết tôi!”

Dụ Tranh Độ: “...” Không nghĩ tới bệnh tình của anh sếp đã nghiêm trọng tới mức này, bị người ta giết mà cũng không phát hiện...

Thương Khuyết phẫn nộ thoát game rồi hỏi cậu: “Chuyện gì?”

Dụ Tranh Độ: “Học viện tôi có tổ chức lễ tốt nghiệp nên tôi muốn xin phép nghỉ một ngày.”

Thương Khuyết đáp: “Được.”

Dụ Tranh Độ dừng một chút, thấy hắn không nói chuyện nên xoay người phải đi: “Vậy tôi đi ra ngoài.”

Thương Khuyết gọi cậu lại: “Chờ một chút.”

Dụ Tranh Độ dừng lại, thấy Thương Khuyết nghiêm mặt nhìn cậu, hai người đối diện nhìn nhau một phen, nửa ngày không nói, Dụ Tranh Độ không nhịn được mà hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Thương Khuyết nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi ngược lại: “Cậu không có chuyện gì khác sao?”

Dụ Tranh Độ không hiểu, ở trong đầu suy tư một hồi mới mờ mịt lắc đầu: “Không có.”

Thương Khuyết tiếp tục nhìn cậu: “Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút.”

Dụ Tranh Độ trầm mặc một lúc rồi thành khẩn nói: “Nếu không thì anh nhắc tôi một chút?”

Thương Khuyết khoanh tay trước ngực, trên mặt hiện vẻ không vui: “...Cậu đi đi.”

Dụ Tranh Độ ra ngoài, đứng tại chỗ ngẫm nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tìm được manh mối.

...

Đại học Phù Thành là trường học nổi tiếng ở đây, nhân tài đông đúc, đặc biệt là ngành công nghệ thông tin của bọn Dụ Tranh Độ chính là khoa có thực lực toàn diện nhất. Hằng năm vào ngày lễ tốt nghiệp của trường, bãi đậu xe của trường sẽ bị một hàng siêu xe lấp đầy, thỉnh thoảng còn có thể một số người có địa vị xuất hiện.

Mà năm nay lễ tốt nghiệp của học viện* bọn họ lại đặc biệt bất đồng bởi vì nhân vật huyền thoại của trường bọn họ hiện giờ là bá chủ của mạng Internet trong nước, bị người trên phố gọi vui là thủ tịch kỹ thuật của Tân Tinh – Tiêu Sơn Lam cũng trở về trường.

(học viện: là tổ chức giáo dục chuyên nghiệp hơn và ít môn học mang tính chuyên ngành, có nhiều trường đại học có học viện riêng giống như là khoa hoặc là học viện độc lập.)

Tiêu Sơn Lam có rất nhiều fan ở trường nên ngày này náo nhiệt chưa từng thấy, không ít những người học viện khác cũng tới đây muốn nhìn thấy phong thái của học trưởng truyền kỳ.

Ngược lại là sinh viên của học viện lại vội vàng xếp hàng chụp hình tốt nghiệp nên không có nhiều tinh lực đi để ý chuyện Tiêu Sơn Lam, chỉ cảm thấy làn người đông đúc này khiến họ cảm thấy rất bất tiện.

Dụ Tranh Độ bởi vì ngoại hình xuất sắc cùng năng lực siêu mạnh nên cũng có chút danh tiếng, cậu bị đám đàn em vây quanh, nhét một mớ hoa, càng không thiếu quà chất đống ở bên cạnh, ba mẹ cậu cũng chạy tới tham gia lễ tốt nghiệp của cậu xung phong đứng giữ đồ cho.

“Đến em đến em.” Một tiểu sư muội mặt con nít vất vả chen vào bên cạnh Dụ Tranh Độ, thừa dịp loạn kéo tay cậu, “Sư huynh, chúng ta chụp chung một bức đi.”

Dụ Tranh Độ mệt muốn ngất ngư nhưng biết các sư đệ sư muội đều là có ý tốt nên không từ chối, không thể làm gì khác hơn là cười khổ tùy ý bọn họ giày vò.

Tuy sớm biết Dụ Tranh Độ ở trong trường rất được hoan nghênh nhưng mọi người không ngờ là được hoan nghênh đến mức này, bạn học cùng lớp cậu vốn là sinh viên được đối đãi bình thường nhưng dưới sự tỏa sáng của cậu càng khiến họ trở nên quạnh quẽ.

Mọi người cảm thấy chua xót ở trong lòng, có người hô: “Tranh Độ, cậu đứng xa xa chụp hình đi. Cậu mà còn đứng ở đây, cha tôi còn tưởng rằng tôi bị trường cô lập đó.”

Những người khác cùng chung mối thù: “Đúng vậy đúng vậy!”

Quả nhiên, cha bạn học nọ ngồi bên cạnh ba Dụ và mẹ Dụ, nhìn một đống quà bên cạnh hai người, trong lòng dâng lên sự xót xa: “Rốt cuộc là do con của anh chị được yêu mến hay là do con tui bị bắt nạt thế?”

“Nào có nào có, đều là bạn cùng lớp mà.” Ba Dụ vội vã đưa cho người ta bình nước ấm để giảm bớt sự lúng túng.

Dụ Tranh Độ cũng cười vang, cố ý tới cọ cọ những người kia đùa giỡn, thực ra tình cảm lớp họ rất tốt, chỉ chốc lát sau đã nháo loạn lên, đám đàn em vây quanh Dụ Tranh Độ cũng tham gia càng khiến mọi người thêm vui vẻ.

Bên này nhốn nháo ầm ĩ nhưng chỉ có sắc mặt Hầu Quang Tông lại không được tốt.

Hôm nay cậu ta mặc một thân hàng hiệu được đặt riêng, là đại diện sinh viên của lễ tốt nghiệp năm nay vốn là được mọi người chú ý nhất nhưng lại dễ dàng bị Dụ Tranh Độ đoạt đi ánh hào quang nên tự nhiên là cậu ta cười không nổi.

Cha mẹ cậu ta đi theo cậu ta cũng hơi nhíu lại lông mày, cha Hầu có chút không vui hỏi: “Quang Tông, người kia là ai? Sao tất cả mọi người ai cũng vây quanh cậu ta?”

Hầu Quang Tông khẽ hừ một tiếng: “Cậu ta chính là Dụ Tranh Độ.”

Sắc mặt cha Hầu khẽ đổi: “Cậu ta chính là.. người kia?”

Hầu Quang Tông ra hiệu ông nói nhỏ thôi rồi gật gật đầu.

Trên mặt cha Hầu hiện ra vẻ xem thường: “Chỉ là nhân vật nhỏ bé không quyền không thế thôi, không thành được đại sự.”

Mẹ Hầu đứng cạnh tiếp lời: “Không có chuyện gì, đợi lát nữa dì con tới ủng hộ con. Con vẫn là đại diện sinh viên, không cần phải chấp nhặt những người vô danh tiểu tốt.”

Nói tới chuyện này mới khiến sắc mặt Hầu Quang Tông tốt lên, chỉ là vẫn không nhịn được mà nhìn về hướng Dụ Tranh Độ, sự ồn ào sôi nổi ấy khiến cậu ta cảm thấy thật chói mắt.

Cũng may chỉ chốc lát sau cục diện khiến cậu ta khó chịu rốt cuộc cũng thay đổi. Đám người bên cạnh cậu ta bị người đẩy ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy sang trọng dưới sự hộ tống của tài xế ưu nhã đi tới trước mặt Hầu Quang Tông, tư thái ung dung tự phụ và cách ra mắt nổi bật lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

Trên mặt Hầu Quang Tông hiện lên sự vui vẻ, hô: “Dì.”

“Quang Tông, tốt nghiệp vui vẻ, làm được chuyện lớn.” Dì cậu ta híp mắt cười lấy một chiếc túi lớn từ tay tài xế đưa tới, “Đây là quà tốt nghiệp dì tặng con.”

Chiếc túi được trang trí rất đẹp, trên mặt còn có logo rất bự.

Sinh viên đại học Phù Thành có không ít người đã bước ra đời, thấy thế đã có người hô lên tên hàng hiệu.

Hầu Quang Tông mừng rỡ nhận lấy chiếc túi, từ bên trong lấy ra chiếc hộp, thì ra là một chiếc đồng hồ đeo tay.

Có bạn học biết được kêu lên: “Trời ạ, đồng hồ đeo tay có giá rẻ nhất cũng là hai mươi vạn đấy!”

“Mẹ ơi, bình thường không nhìn ra. Thì ra gia đình Quang Tông trâu bò tới vậy?”

“Làm gì phải, đây không phải là dì cậu ta sao? Có thể là người dì có tiếng đi?”

“Vậy cũng được, tui cũng muốn có người dì tặng tui chiếc đồng hồ mấy trăm ngàn.”

Dì Hầu Quang Tông nói: “Sáng dì đã nghe con đã được vào danh sách tuyển chọn dự bị của phòng thực nghiệm Tiêu Sơn Lam. Sau này được làm việc với tinh anh của xã hội, cũng không thể không để ý mặt mũi, quà này là cho con được nở mày nở mặt.”

Hầu Quang Tông nhất thời càng vui hơn, lập tức ôm dì: “Cảm ơn dì.”

Vừa nói xong thì các bạn học đồng thời bùng nổ.

“Cái gì? Quang Tông được vào phòng thực nghiệp của Tiêu Sơn Lam?”

“Không phải là nói danh sách tuyển chọn dự bị sao? Còn chưa xác định mà?”

“Cho dù chỉ là dự bị cũng đã rất lợi hại rồi, tui nghe nói trong phòng thực nghiệp của Tiêu Sơn Lam đều là nhân tài đứng đầu.”

“Quang Tông thật sự là chân nhân bất lộ tướng mà, trước đây không nhìn ra gia đình cậu ta lợi hại tới thế, năng lực cũng mạnh nữa.”

“Mẹ nó, tui muốn thành quả chanh tinh!”

Hầu Quang Tông lúc nói chuyện với dì của mình, dư quang vẫn luôn quan sát phản ứng của bạn học, thấy sự chú ý của mọi người rốt cuộc tập trung toàn bộ lên người mình, đặc biệt là trên mặt từng người đều là sự hâm mộ cùng đố kỵ mới khiến cậu ta cảm thấy thỏa mãn.

Cho dù năng lực Dụ Tranh Độ có mạnh hơn, được người khác yêu mến hơn thì thế nào, chẳng phải là chuyện gì cũng không bằng cậu ta sao?

Cậu ta không nhịn được mà đưa mắt chuyển tới trên người Dụ Tranh Độ, tưởng được thưởng thức biểu tình kinh ngạc của đối phương nhưng không ngờ khi liếc mắt nhìn sang thì suýt nữa đã bị tức chết.

Dụ Tranh Độ vốn phải cùng ước ao đố kỵ cậu ta giống mọi người thì cư nhiên đang thờ ơ chơi điện thoại!!!

Dụ Tranh Độ không phải đang chơi điện thoại mà chỉ là khi mọi người để ý Hầu Quang Tông, cậu mới vất vả có không gian riêng thì nhận được tin nhắn Wechat của anh sếp.

Thương Khuyết: [.]

Dụ Tranh Độ nghiên cứu một hồi nhưng không phá giải được thâm ý của anh sếp, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà ma xui quỷ khiến cậu mời video call Thương Khuyết.

Dụ Tranh Độ đưa ống kính quét một vòng, cười nói: “Hôm nay rất náo nhiệt đó.”

Thương Khuyết ở đầu bên kia “Ừ” một tiếng, sắc mặt không có thay đổi gì, ngược lại là liên tục nhìn chằm chằm cậu.

Dụ Tranh Độ: “...” Lại tới nữa rồi, ánh mắt của sếp thật sự rất khó phiên dịch.

Đúng lúc này, Thương Khuyết đột nhiên mở miệng: “Tại sao người kia luôn nhìn cậu?”

Dụ Tranh Độ ngạc nhiên, thuận theo hình ảnh trên màn hình mới phát hiện thì ra là Hầu Quang Tông thỉnh thoảng nhìn trộm cậu.

Khóe miệng Dụ Tranh Độ khẽ giật: “Cậu ta gato với tôi.”

Thương Khuyết “Ồ” một tiếng, đang định nói thêm gì nữa thì đột nhiên xung quanh “Oanh” một tiếng, giống như giọt nước lạnh rơi xuống chảo dầu nóng, tất cả mọi người dường như nổ tung.

“Tiêu Sơn Lam đến!”

“Là Tiêu Sơn Lam, anh ấy đang đi về phía này..”

“AAAAA, idol Landry của tui!!!”

“Ở đâu? Ở đâu?”

“Xem bãi đậu xe kia kìa, đang đi cùng hiệu trưởng đó!”

Chen giữa tiếng ồn ào thì đám người bị bảo vệ tách ra một con đường, xuyên qua khe hở giữa đám đông mơ hồ có thể thấy được người đàn ông có ngũ quan đoan chính được lãnh đạo trường vây quanh đi tới, đó chính là Tiêu Sơn Lam thường xuất hiện trên truyền thông.

Tiêu Sơn Lam vừa đi vừa cùng lãnh đạo trường nói chuyện, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu vẫy tay với bạn học.

Trong chớp mắt, Tiêu Sơn Lam dừng một chút, ánh mắt quét qua hướng lớp Dụ Tranh Độ. Sau một khắc, anh ta cúi đầu nói với các lãnh đạo gì đó rồi vướt qua bức tường bảo vệ đi tới hướng bên này.

Các bạn học tự động tách ra, mọi người kích động nhìn Tiêu Sơn Lam.

Trong đó, lớp Dụ Tranh Độ là hưng phấn nhất. Ai cũng nhìn ra được Tiêu Sơn Lam là hướng phía họ đi tới.

“Chời má ơi, Landry đi tới đây??”

“Aaa, anh ấy đi tới đây làm gì?”

Vào lúc này, có bạn học đã đem ánh mắt hướng về phía Hầu Quang Tông, ngữ khí chua xót: “Còn có thể làm gì nữa? Không phải trong chúng ta có người chuẩn bị được vào phòng thực nghiệm của anh ấy sao?”

“Đúng nha, Quang Tông!”

Cuối cùng mọi người cũng nhớ ra chuyện vừa mới hóng hớt được, không hẹn mà cùng đem ánh mắt tập trung lên người Hầu Quang Tông.

Hầu Quang Tông theo bản năng sửa lại cổ áo, đứng thẳng người, tuy trên mặt hắn biểu hiện vân đạm phong khinh nhưng ngón tay hơi run đã để lộ sự kích động của cậu ta.

Dì cậu ta là người đã va chạm với xã hội, chỉ kiêu căng nói: “Tiêu Sơn Lam vẫn còn khá thức thời.”

Tiêu Sơn Lam chậm rãi tới gần, cuối cùng tới trước lớp họ rồi bước chân tới trước mặt Dụ Tranh Độ, đưa tay ra với cậu, cười nói: “Cậu chính là Tranh Độ phải không? Anh là Lan.”

Dụ Tranh Độ vội vã khách khí nắm tay anh: “Haha, chào anh, Lan.”

“Người thật so với ảnh chụp đúng là nhìn có sức sống hơn nhiều.” Tiêu Sơn Lam nói, “Anh vừa mới gửi tin cho cậu nhưng cậu không trả lời, anh còn lo không tìm được cậu.”

Dụ Tranh Độ: “Phải không? Lúc nãy tôi vừa mới chụp ảnh nên không có thời gian xem điện thoại.”

Tiêu Sơn Lam thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Sao rồi? Lúc trước anh có mời cậu tới phòng thực nghiệm của anh, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Dụ Tranh Độ lộ vẻ xin lỗi: “Thật sự năm nay không được, tôi đã nhận việc khác.”

Tiêu Sơn Lam lộ vẻ tiếc nuối: “Ài, anh đã mời cậu sớm hơn một năm thì sao cậu có thể nhận việc khác nữa chứ...”

Theo đối thoại của hai người, miệng của bạn học dần biến thành chữ O.

Tiêu Sơn Lam và Dụ Tranh Độ quen nhau?

Tiêu Sơn Lam đã sớm mời Dụ Tranh Độ gia nhập phòng thực nghiệm của anh ta?

Dụ Tranh Độ còn cự tuyệt!!!!!!!!!

Một tin lại một tin ập tới khiến bạn học không cách nào lên tiếng, toàn bộ đều yên tĩnh.

Có bạn học lên tiếng: “Đệch, là cái công ty nào trâu bò như thế mà khiến Tranh Độ từ chối lời mời của Tiêu Sơn Lam???”

Chu Ngạn cảm thấy hãnh diện, thay lời Dụ Tranh Độ nói: “Là một nơi mà khiến các lão tổng của Song Giác, tập đoàn Ưu Phỉ và Thừa Phong phải xin Tranh Độ được tới công ty gặp mặt.”

...

Tác giả có lời muốn nói:

CTO = thủ tịch quan kỹ thuật.

Thường Uy, ngươi còn nói ngươi không biết võ công – này thì không cần phải giải thích....

Cùng với cướp trứng gà chỉ có thể đến muộn, sẽ không vắng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.