Edit: Mều
Chương 31: Máy lọc âm khí
Sau lễ tốt nghiệp, Dụ Tranh Độ lại trở về công việc thường ngày. Hết cách rồi, nhiệm vụ phát triển đã cháy tới lông mày rồi, còn phải bỏ ra thời gian để chú ý nghiệp vụ khác nữa, bận rộn tới mức đi vệ sinh cũng phải lên lịch.
Mà viên thiết hoàn kia của Thương Khuyết lại làm dấy lên một hồi chấn động cho toàn bộ Phù Thành, thậm chí là toàn quốc.
Quá trình phát biểu của Hầu Quang Tông trong lễ tốt nghiệp đã bị các bạn học quay lại và tung lên mạng. Chỉ trong thời gian ngắn, chú Hầu Quang Tông, Tân Tinh cùng đại học Phù Thành đều bị đẩy lên đầu ngọn gió.
Tuy rằng Hầu Quang Tông sau đó thề thốt phủ nhận, kiên quyết không thừa nhận bản thân đã nói những điều đó nhưng người trên mạng làm sao có thể vì cậu ta mà dừng lại việc truy tìm chân tướng chứ.
Sau khi chuyện này bị khui ra thì rất nhiều người liên quan cũng bị lật lên điều tra.
Trước khi lễ tốt nghiệp bắt đầu, dì Hầu Quang Tông có tặng cậu ta một chiếc đồng hồ đeo tay cũng bị đăng lên mạng rồi bị dân mạng vây xem.
Có thể nói, lúc nhận quà Hầu Quang Tông có bao nhiêu hãnh diện thì hiện giờ phần lễ vật này lại có kết cục khốc liệt bấy nhiêu.
Hơi một tí là tặng đồng hồ mấy trăm ngàn, một phu nhân bí thư thị ủy lại có thể dễ dàng đem ra tặng người khác?
Thị ủy Phù Thành muốn xóa đi để khống chế nhưng ở điển lễ có nhiều người như thế, video lại càng nhiều, làm sao có thể xóa hết được. Huống chi, hôm đó còn có sự xuất hiện của Tiêu Sơn Lam, một người có sức ảnh hưởng cao trên Internet.
Sau khi chuyện này xảy ra, anh ta đã post status, lời ít ý nhiều.
@Tiêu Sơn Lam Landry: Tôi rất đau lòng.
Tiêu Sơn Lam là người có kỹ thuật đỉnh số một số hai của Song Giác, nổi tiếng khắp toàn quốc, tài khoản weibo cũng có mấy trăm ngàn fan, follow anh ta toàn là người trong nghề, trong đó lập trình viên chiếm vị trí đa số.
Weibo vừa mới cập nhật thì lập tức có kha khá lập trình viên gia nhập vào hàng ngũ đi tìm sự thật, những người này đều là nhân tài điều tra thông tin, không tới một ngày, bối cảnh của chú Hầu Quang Tông, phụ tá, các chuyện có liên quan tới ông ta đều bị đào lên sạch sành sanh.
Cho dù Hầu Quang Tông cật lực phủ nhận nhưng mọi người vẫn nhanh chóng xác định chú của cậu ta chính là bí thư thị ủy Phù Thành. Mấy năm nay Thái Kiến Hào ở Phù Thành vẫn luôn biểu hiện cần cù, còn nhiều lần diễn thuyết trước toàn dân nên rất được lòng dân.
Thêm vào bản thân Thái Kiến Hào chỉ có một cô con gái mới đang học trung học, chưa tới lúc phải an bài nên bình thường không có người đặc biệt chú ý tới ông ta.
Không nghĩ tới vừa tra cứu thì phát hiện người này chỉ là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, con gái ông ta tuy chưa đủ tuổi ra trận nhưng bạn bè, thân thích mà ông ta sắp xếp bên trong đã có không ít, hơn nữa còn là những người giữ chức trong thị chính và không ít người ở trong các doanh nghiệp lớn.
Như chuyện đem Hầu Quang Tông tiến vào Tân Tinh đã sớm không phải là lần đầu tiên.
Lúc này những người khác bị Thái Kiến Hào sắp xếp trong các doanh nghiệp đều bị lộ ra là người thường hay có yêu sách, thì ra Thái Kiến Hào đã lên kế hoạch hết rồi. Những người tiến vào đều thuộc kiểu vênh mặt hất hàm, chỉ tay năm ngón, không làm việc mà quan trọng hơn là những người này làm tay trong của Thái Kiến Hào, không chỉ lấy lương không mà còn giúp Thái Kiến Hào thu thập tư liệu công ty, chỉ cần công ty có vấn đề gì thì đều bị đem ra để uy hiếp, không cho Thái Kiến Hào chỗ tốt thì đừng mơ ông ta bỏ qua.
Rất nhiều người bởi vậy cũng nghĩ tới tại sao Thái Kiến Hào muốn cho Hầu Quang Tông vào Tân Tinh còn chưa đủ mà còn muốn cậu ta vào được phòng thực nghiệm của Tiêu Sơn Lam, loại doanh nghiệp đi đầu bộ ngành như thế này có rất nhiều bí mật, cũng dễ có chuyện nhất, chỉ cần Hầu Quang Tông có thể lấy được ít thông tin thì Tân Tinh còn không bị lột da thay máu sao?
Sự tình càng đào càng sâu, Thái Kiến Hào trước đây nhúng tay vào hạng mục nào ở Phù Thành cũng bị gỡ ra từng cái, các đơn vị liên quan cũng bị xới lên.
Cuối cùng cấp trên phát tờ văn kiện xuống mới miễn cưỡng kiềm chế được tình trạng này, mà những người liên quan với Thái Kiến Hào đều không thể tự bảo vệ nổi bản thân, toàn bộ đều bị mang đi điều tra.
Thị ủy Phù Thành trong một đêm thay máu, những doanh nghiệp bị Thái Kiến Hào giày vò suốt tới giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, cả đêm đóng gói đồ đuổi hết những thân thích dây dưa với Thái Kiến Hào ra khỏi công ty.
Tân Tinh cũng không ngoại lệ, dù Thái Kiến Hào không bị mang đi thì chỉ với việc Hầu Quang Tông tự nói mình ăn cắp hạng mục của Dụ Tranh Độ để vào công ty cũng khiến Tân Tinh không thể không cho dân chúng một câu trả lời thuyết phục.
Huống chi, Hầu Quang Tông còn có ý đồ dùng Tân Tinh để làm bàn đạp tiến vào phòng thực nghiệm nữa.
Cùng ngày với video bị tung lên mạng, phòng nhân sự Tân Tinh gọi một cú điện thoại hủy đi offer của Hầu Quang Tông, nhân viên có liên quan tới việc giúp Thái Kiến Hào đi cửa sau nhận Hầu Quang Tông vào cũng bị xử lý.
Có thể nói, sau chuyện này Tân Tinh cũng được lọc lại một lần, chuyện này khiến Tiêu Sơn Lam cũng bất ngờ vô cùng.
Một bên khác cũng bị điều tra chính là lãnh đạo ban ngành đại học Phù Thành, viện trưởng mà sinh viên đều rất ghét trực tiếp bị cách chức, trong lúc nhất thời toàn bộ học viện đều vui mừng khôn xiết, liên tục mở topic cảm ơn Hầu Quang Tông.
Mà chuyện của Thái Kiến Hào sau khi bị đưa lên thì quá nổi khiến chuyện đại học Phù Thành thoạt nhìn không đáng để nhắc tới, chỉ là một chuyện bị xé ra to rồi bị liên lụy thôi.
Nhưng điều này không trở ngại việc sinh viên đại học Phù Thành dùng đủ cách để add Wechat của Hầu Quang Tông. Tuy cậu ta không đồng ý nhưng vòng bạn bè trước đây của cậu ta cùng đoạn chat trong group đều bị chụp màn hình lại và truyền đi khắp nơi.
...
Ảnh hưởng của sự kiện ở đại học Phù Thành còn diễn ra khá dài nữa nhưng đối với Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết mà nói thì đó chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ.
Trước mắt, bọn họ đang bận giúp Dương Tín di xem mảnh đất mà tập đoàn Ưu Phỉ có vấn đề gì không.
Tập đoàn Ưu Phỉ là tập đoàn giải trí tổng hợp lớn nhất nước. Trong những năm đầu, tập đoàn bắt đầu với bất động sản giải trí. Công viên giải trí được mở sớm nhất ở Trung Quốc, khu vui chơi Phi Vũ chính là thuộc sản nghiệp của họ.
Trước mắt, tập đoàn Ưu Phỉ đã có hai công viên trò chơi, theo sự phát triển của đất nước, tỉ lệ người nước ngoài tới du lịch ngày càng đông thì tập đoàn cần một mảnh đất phía Đông Tứ Xuyên, chuẩn bị kiến tạo khu vui chơi thứ ba.
Đông Xuyên mười mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, mạng lưới giao thông đã xuyên suốt khu vực phía Nam Hoa Hạ, bởi vậy nên cao tầng tập đoàn Ưu Phỉ ký thác rất lớn ở khu vui chơi thứ ba này. Theo kế hoạch là muốn đem khu vui chơi này thành nơi giải trí tổng hợp lớn nhất nước, mục đích là dùng hạng mục này trở thành địa điểm nổi tiếng trong lĩnh vực du lịch phía Đông.
Cũng bởi như thế nên Dương Tín không dám sơ suất, cho dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng không tiếc bỏ ra nhiều tiền để mời Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới xem một chút.
Mảnh đất kia nằm ở ngoại thành Đông Xuyên, xung quanh không có một khách sạn nào. Lúc Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tới thì được an bài ở nội thành, hôm sau mới được Ưu Phỉ chở tới công trường.
Công trường khu vui chơi chiếm diện tích rất lớn, xung quanh có cả nhà ở đang được dỡ bỏ, khắp nơi đều là đất cát, bụi bay đầy trời.
Khi Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới nơi thì đại sư mà Dương Tín mời tới cũng đã ở đó, bọn họ vừa xuống xe, Dương Tín đã vội vàng nghênh đón: “Thương tổng, Tiểu Dụ tiên sinh, mọi người tới rồi.”
Dụ Tranh Độ cười hỏi thăm hắn ta, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy ở giữa bãi đất trống đã bày xong hương án tế đàn, giấy vàng cao hương đều đã đầy đủ, khoa trương nhất là ở giữa còn bày một con lợn sữa ngậm quả táo bóng loáng không dính chút nước, vô cùng long trọng.
Có thể thấy được Dương Tín tương đối coi trọng việc thờ cúng này.
Trước hương án có hai người mặc đồ đạo sĩ đang chuẩn bị, hai người một lớn một trẻ, tay áo phiêu phiêu, thoạt nhìn có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Cũng không biết tại sao, bóng lưng hai người đó trông có vẻ khá quen mắt.
“Hai vị mời đi phía này, tôi giới thiệu cho hai người đại sư phụ trách việc làm pháp hôm nay...” Dương Tín dẫn Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết đi, mà nội tâm hắn thật ra có chút thấp thỏm.
Đại sư hắn mời là cao nhân thuộc top đầu cả nước, trước đây Dương Tín có việc gì đó đều tìm tới vị đại sư này, có thể tính là tín đồ trung thành, bây giờ đột nhiên lại tìm hai người khác tới đây, khó tránh khỏi đại sư phật lòng.
Mà khổ hơn là trước đây hắn cũng đã nói chuyện với cao nhân, căn cứ theo lý giải của hắn thì những đại sư này không ưa nhất chính là loại công ty như bọn Dụ Tranh Độ.
Cái gì mà dùng công nghệ cao đổi vận... Trong mắt đại sư thì chẳng khác nào tên lừa đảo cả.
Mà hạng mục này không thể nào khinh thường, Dương Tín không thể nào quản hết được tâm tình của đại sư được.
Mấy người đi tới trước hương án, Dương Tín nói: “Tôi giới thiệu cho mọi người, hai vị này chính là đại sư tôi đặc biệt mời từ Đế Dương, quan chủ chùa Thanh Liên – Mục đạo trưởng và đồ đệ của ông ấy. Có thể hai người không biết nhưng Mục đạo trưởng có thanh danh hiển hách trong nước, là hội trưởng hội đạo thuật, người bình thường rất ít khi có thể nhìn thấy ông ấy...”
Theo lời hắn giới thiệu, hai vị đạo sĩ cũng xoay đầu lại, đang muốn thi lễ với bọn Dụ Tranh Độ, kết quả hai bên nhìn nhau, nhất thời: “...”
Dụ Tranh Độ thầm nghĩ, khó trách cậu cảm thấy thật quen, này chẳng phải là Mục đạo trưởng và đồ đệ Nguyên Thanh ở nhà Trần Tư Dư sao. Cậu với Nguyên Thanh còn add Wechat nhau nữa, mà Nguyên Thanh nói hơi nhiều, mỗi ngày đều thấy cậu ta đăng lên những câu nói tâm đắc về tu đạo trong vòng bạn bè khiến cậu phải ẩn đi.
Dụ Tranh Độ cười “haha”, nói: “Mục đạo trưởng, Nguyên đạo trưởng, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”
Trong mắt Mục đạo trưởng lộ ra kính ý, hướng bọn họ cúi chào, nói: “Hai vị cư sĩ, đã lâu không gặp.”
Đồ đệ Nguyên Thanh không hề cảm thấy mất tự nhiên, trên mặt còn không giấu được vui vẻ, nói: “Không ngờ ở đây lại có thể gặp hai người. Quá tốt rồi, khoảng thời gian gần đây tôi đã kết hợp khoa học hiện đại để tu đạo, lĩnh hội được rất nhiều điều nên đang muốn cùng các cậu thảo luận đây!”
Nụ cười Dụ Tranh Độ cứng đờ, mỗi lần cậu thấy vòng bạn bè của Nguyên Thanh là cảm thấy sợ, cũng không muốn cùng cậu ta thảo luận.
Cậu nghiêm túc nói: “Kỳ thực công ty chúng tôi làm về mảng Internet, không có nghiên cứu gì về tu đạo...”
Nguyên Thanh cảm thấy mất mát: “A, là vậy sao?”
Dương Tín ở cạnh nhìn tới bối rối, trừng mắt nhìn, không nhịn được chen vào hỏi: “Ồ, mọi người quen nhau sao?”
“Đúng, hai vị cư sĩ này tuy không người trong đạo nhưng tư duy của họ rất nhanh nhạy, là người đầu tiên phát minh kỹ thuật trừ tà kết hợp với khoa học khiến bần đạo thập phần bội phục.” Mục đạo trưởng thấm thía nói.
Dương Tín: “...???”
Chờ chút, tình huống này là sao?
Đại sư, không phải là ngài nên tức giận rồi mắng bọn họ là công ty lừa đảo, khuyên tôi không nên tin vào mấy người này mới đúng chứ?
Sao ngài còn khen bọn họ?
Sử dụng khoa học, phát minh kỹ thuật trừ tà... Đại sư các ngài lúc thường nói chuyện chẳng phải hận không thể đem đống cổ văn nhét vào đầu người ta sao? Sao đột nhiên trở nên hợp mốt dữ vậy?
Dương Tín không biết những gì hắn tưởng tượng đều đã thành sự thực cả nhưng cuối cùng là phe đạo sĩ thua trận trước sức mạnh tuyệt đối của khoa học nên tự giác nhận thua thôi.
Dương Tín đứng trong gió đìu hiu mà lòng đầy tâm sự, ánh mắt ngây ngốc nhìn hai người Dụ Tranh Độ nói chuyện hòa thuận với bên Mục đạo trưởng, thậm chí Mục đạo trưởng còn khách khí hỏi: “Nếu hôm nay hai vị cư sĩ cũng ở đây thì không bằng hai người tới chủ trì chuyện nghi thức này đi?”
Dụ Tranh Độ vội vã xua tay: “Không không không, tôi là lập trình viên nên sẽ không làm pháp.”
Mục đạo trưởng nghe vậy lại lộ ra thần sắc tiếc nuối, nói: “Vậy là để bần đạo tới.”
Dương Tín: “...”
Đường đường là quan chủ của chùa Thanh Liên, hội trưởng danh dự của hội đạo thuật – Mục đạo trưởng lại mời một lập trình viên chỉ đạo nghi thức hành lễ...
...
Nghi thức thanh trừ ô uế chẳng hề quá khó khăn, mảnh đất này vốn chẳng có tai họa gì, chỉ là âm khí còn sót từ quá khứ thôi. Mục đạo trưởng chẳng cần tốn nhiều công sức đã hoàn thành nghi thức xong.
Cuối cùng, tay trái chưởng lệnh, tay phải cầm kiếm, uống một ngụm nước rồi phun ra ngoài, cất giọng đọc: “Phục dĩ hành tam quang chi pháp thủy, thiên đích vô trần, phần bách hợp chi chân hương, tường vân kết triện, phàm cảnh hóa vi tiên cảnh, thành tâm khả cách thiên tâm, dục đạt thầm khổn, mặc vận nhất thành, tiên ngâm tam lễ, xưng dương thánh hào.”
Sau đó hóa giấy đốt nhang, toàn bộ nghi thức hoàn thành.
Dụ Tranh Độ theo bản năng vỗ tay, nhìn người chuyên nghiệp ra tay đúng là khác biệt, toàn bộ nghi thức thoạt nhìn rất có uy thế, rất chính quy!
Dương Tín thấy Mục đạo trưởng làm xong liền muốn mời bọn Thương Khuyết tới nhìn một chút rồi lại cảm thấy làm như thế là biểu hiện không tin tưởng Mục đạo trưởng, đang do dự định chờ Mục đạo trưởng đi rồi mới nói.
Thì thấy Mục đạo trưởng đi tới trước mặt Dụ Tranh Độ, thành khẩn nói: “Tiểu Dụ cư sĩ, còn xin nhóm các cậu dùng dụng cụ kiểm tra âm khí xem xét lại, bần đạo e là chỉ làm phép thì không trừ hết được âm khí.”
Dương Tín: “...”
Dụ Tranh Độ đương nhiên sẵn lòng, dù sao họ đã nhận tiền rồi nên cậu quét lại toàn bộ công trường từ trong ra ngoài một lần, cuối cùng dựng thẳng ngón tay cái với Mục đạo trưởng, tán dương: “Pháp lực của đại sư thật đáng kinh ngạc, đã thanh lọc sạch sẽ rồi!”
Thương Khuyết hiếm khi gật đầu đồng tình: “Tu vi lão đạo sĩ cũng không tệ lắm.”
Dương Tín nhìn hai bên cứ tán dương, thổi phồng nhau lên, lại lần nữa: “...”
...
Xong nghi thức, xác định công trường này vô cùng an toàn, không có bất kỳ mần họa nào khiến tâm tình Dương Tín rất tốt, nói dẫn họ vào nhà hàng nổi tiếng trong nội thành ăn cơm.
Trên bàn cơm, Nguyên Thanh vẫn còn chưa hết hy vọng, kéo Dụ Tranh Độ để chia sẻ tâm đắc của mình trong tu đạo, Dụ Tranh Độ nghe vậy hoàn toàn bó tay, vừa vặn mẹ Dụ gọi điện thoại tới đây nên vội vã tránh đi nghe điện thoại tránh đi.
Mẹ Dụ gọi tới cũng không có chuyện gì, chỉ là trong nhà muốn mua máy lọc sạch không khí nên muốn cậu chọn hãng nào tốt tốt một chút.
Dụ Tranh Độ nói chuyện điện thoại xong, trở lại chỗ ngồi, Nguyên Thanh vẫn còn chưa nói xong.
Dụ Tranh Độ: “...” Mẹ ơi,... mau mau spam điện thoại con đi!
Chỉ thấy mặt Nguyên Thanh thâm trầm lại, nói rằng: “Trong khoảng thời gian này, tôi rất nghiêm túc học tập về sự phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại cho nên đã nhận thức được tu đạo hiện giờ quá lạc hậu và bảo thủ.”
“Đặc biệt là lịch sử của hai cuộc cách mạng công nghệ đã khiến tôi rất xúc động, lúc đó các xưởng lao động bằng tay đã phải đóng cửa dưới sự tác động khi cơ khí được sinh ra khiến tôi rất lo lắng về con đường tu đạo hiện nay. Tu vi của sư phụ tôi cao như thế nhưng chỉ có một mình, ví dụ như việc thanh trừ ô uế như hôm nay, nếu những nơi khác cũng cần thì cũng chỉ có thể xếp hàng chờ...”
“Do đó tôi vẫn luôn suy nghĩ phải làm cách nào mới có thúc đẩy sự phá cách trong giới tu đạo, giống như cách mạng công nghệ đã làm. Lúc đó những người tu đạo như chúng tôi sẽ có thể tu hành theo cách đơn giản mà hiệu quả hơn và có thể giúp được nhiều người hơn nữa.”
Dụ Tranh Độ: “...”
Dương Tín: “...”
Dương Tín mờ mịt nhìn về phía Mục đạo trưởng, đôi môi mấp máy, rất muốn nói Mục đạo trưởng à, ngài mau chóng bịt miệng đồ đệ mình lại đi!
Chỉ thấy Mục đạo trưởng gật gật đầu, nói: “Suy nghĩ của Nguyên Thanh rất tốt, mà khoa học chính là kết quả tích lũy của bao nhiêu đời người, muốn vận dụng vào tu đạo thì vẫn là con đường rất dài.”
Dương Tín: “...” Thôi, Mục đạo trưởng, ngài cũng đừng nói nữa.
Lại nghe Thương Khuyết một tay nâng cằm, chậm rãi mở miệng: “Ý của ông chẳng phải là muốn copy lại sao?”
Nguyên Thanh nghe vậy thì bừng tỉnh: “Sao Thương cư sĩ lại nói chúng tôi muốn copy?”
Mục đạo trưởng đáp: “Không sai, giống như nghi thức hôm nay thì làm sao mà phục chế? Không thể nào mà làm giống như cách mạng công nghiệp dùng cơ khí đi?”
Dụ Tranh Độ nghe được vốn đang mím chặt môi nhưng không biết làm sao mà theo bản năng dẫn dắt câu chuyện tiếp: “Tại sao không thể? Nói tới nói lui cũng chỉ là trừ âm khí thôi, có thể phát minh một cái máy làm sạch âm khí mà.”
Những người khác nhìn lại: “...”
Dương Tín: “...”
Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì ở đây vậy?
...
Tác giả có lời muốn nói:...Đây là phần khoa học nhất trong bản văn!
Sau đó chúng ta sẽ rút chân khỏi khoa học, tạm thời quay về với phân đoạn truyền thống.
Ngày hôm nay tác giả lại điên cuồng nhảy vượt bậc...