Edit: Mều
Chương 40: Chấp niệm
Tuy Thương Khuyết rất muốn được chơi trò chạy trên nước kia nhưng dù sao bản thân chỉ là đi bán nghệ, không thể chuyện gì cũng theo ý mình nên vẫn phải phối hợp theo đúng quy trình của kim chủ.
Bởi vì hoạt động trên nước sẽ ảnh hưởng tới màn make up và kiểu tóc của khách nên bị sắp xếp cuối cùng. Thương Khuyết chỉ có thể cùng tham gia thi chạy và thi lò cò,... để bắt đầu trước.
Do đó trên kênh livestream được nghênh đón một hồi “cảnh đẹp“.
Lúc bắt đầu vận động, cơ hồ biểu tình của tất cả khách tham dự đều đặc biệt dữ tợn, từng người vừa chạy vừa gào “aaaaaaaaa” không ngừng, có streamer theo phong cách năng nổ, nhiệt tình thì ngũ quan càng vặn vẹo hơn khiến khán giả tựa như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, ở trên phần bình luận đều la lên “aaaaaaaaa” không ngừng.
Không ngờ khi ống kính chuyển tới khuôn mặt Thương Khuyết thì hiện lên bốn từ: Không có linh hồn (vô cảm).
Đương nhiên chỉ có Dụ Tranh Độ.... không phải hắn không có linh hồn mà hắn rõ ràng chỉ là một linh hồn.
Hai mắt Thương Khuyết phóng ra xa, mặt lạnh lùng chạy xong, sau đó quay đầu nhìn những đội viên khác: “Nhanh lên, không có thời gian đâu.”
Đội viên: “...” Đại ca à, anh cho tụi tui tí biểu cảm được không, anh thế này khiến tụi tui khó giải thích với khán giả lắm.
Quả nhiên, trong phòng live là một mảnh im lặng tuyệt đối:
[...]
[?????????????????????]
[Là những người khác đang diễn hay là CEO diễn?]
[CEO không có cảm giác mệt sao?]
[Cái này chẳng lẽ chính là tổng tài bá đạo cùng với... ý chí sắt đá?]
Đợi đến khi chơi banh đụng, lần thứ hai Thương Khuyết khiến phòng live: [...]
Quy tắc chơi banh đụng rất đơn giản, ở giữa là một tấm bảng bọt biển lớn làm sân, toàn bộ đội viên hai đội cùng tiến lên, mỗi người mặt bộ quần áo được bơm hơi, toàn bộ hóa thân thành những quả cầu rồi dùng thân thể đi đụng người ta, ai bị ngã xuống đấy hoặc bị xô ra khỏi tấm bọt biển thì bị loại cho tới khi một đội bị loại hết thành viên.
Thay quần áo xong, Dụ Tranh Độ nhô đầu ra xem anh sếp thuộc trường phái ưu nhã trong bộ dạng tròn như trái banh có phải rất buồn cười không, kết quả vừa nhìn thì trong lòng cảm thấy ức chế không chịu nổi, tức giận nói với đồng đội: “Mọi người mau nhìn sếp tôi đi, mặc thành như vậy rồi mà vẫn còn đẹp trai là thế nào!!!”
Đồng đội: “...” Đây là đang oán giận hay là khoe khoang?
Trò banh đụng hình thức đơn giản nhưng thi đấu rất kịch liệt, trong đội ngũ của Tần Việt Kiến có một người xuất thân là vận động viên có thể hình khá to con, rất vững vàng, đụng ai là người đó gãy, cơ hồ là không có đối thủ, mắt thấy cậu ta như xe ủi dễ dàng đụng văng đội kia ngã lăn trên đất, đội viên đội Tần Việt Kiến đã bắt đầu vỗ tay hoan hô: “Hay lắm.”
Chỉ có Dụ Tranh Độ vẫn giữ bình tĩnh, nhắc nhở mọi người đem tầm mắt hướng về Thương Khuyết, chỉ thấy Thương Khuyết từ đầu trận tới giờ đều đứng ở góc, hai mắt phóng ra xa, trên mặt là câu nghi vấn – Đến khi nào mới được chơi đi bộ trên nước đây giời?
Tần Việt Kiến cùng các đội viên khác chỉ cảm thấy Dụ Tranh Độ quá lo lắng, Tần Việt Kiến vỗ vai Dụ Tranh Độ: “Chớ lo, với trạng thái này của CEO thì chút nữa là lăn rồi...”
Dụ Tranh Độ không dám nói thẳng, một linh hồn thì làm sao mà bị đụng lăn đây...
Quả nhiên không lâu ra, anh bự con dùng sức một người đem đội ngũ của Tăng Dung loại khỏi trận đấu, bắt đầu chuẩn bị giành lấy thắng lợi thì quay đầu liếc mắt đội đối thủ còn một mình Thương Khuyết nên muốn thừa dịp hắn chưa sẵn sàng để hành động trước.
Anh bự như một ngọn núi nhỏ di động, vừa vững vừa nhanh vọt tới bên người Thương Khuyết, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý rồi đụng vào.
Màn đạn:
[CEO mau tỉnh lại!!!]
[Anh là toàn bộ xóm... Nhầm, toàn bộ hy vọng cuối cùng của công ty!!!]
Các đội viên khác cũng rất hồi hộp, Tăng Dung gấp tới mức nhảy bật lên: “CEO, cẩn thận phía sau bạn!!!”
“Mau tránh ra, nhanh lên!!!”
Mà đã không còn kịp rồi, Thương Khuyết nghe thấy tiếng đồng đội la hét thì quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi: “Mấy người kích động như vậy làm gì?”
Mọi người: “...”
Màn đạn: [CEO thật ra là nằm vùng đúng không?...]
Cùng lúc đó, “xe ủi” đạt được mục đích, dùng tư thế vạn cân đụng vào người Thương Khuyết.
Màn đạn: [Thảm... CEO chuẩn bị sờ mờ lờ rồi.]
Đạo diễn cũng đặc biệt đổi ống kính đặc tả màn cuối của trận quyết đấu này, hình ảnh dần được phóng to lên.
Xa xa, Tần Việt Kiến cùng các đội viên khác reo hò: “Chúng ta thắng...”
Theo tiếng hoan hô của bọn họ thì chỉ nghe thấy tiếng “ầm”, anh giai xe ủi cùng Thương Khuyết va vào nhau rồi đột nhiên bị bắn ra sau tới một mét, lăn lăn lăn...
Thương Khuyết đứng vững như núi Thái Sơn, quay đầu lại liếc mắt nhìn bạn bự ngã trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng: “Làm gì?”
Anh bự: “...”
Trong lòng anh bự không chịu được loại chênh lệch này, anh bự nằm lăn điên cuồng, gào khóc kêu to: “Tôi không tin! Tôi không tin!”
Tập thể mọi người dại ra: “...”
Màn đạn:
[...???]
[Chờ đã, có phải tui vừa mới bỏ lỡ cảnh nào không?]
[CEO này không chỉ là ý chí sắt đá mà anh ta chính là một mảnh sắt thép phải không?]
[Bên trong quả cầu của anh ấy có phải lén lút giấu sắt phải không?]
Đội ngũ Tăng Dung như “tuyệt xử phùng sinh” (tìm được đường sống trong chỗ chết), không hề chuẩn bị tâm lý đạt được thắng lợi, trong lúc nhất thời đều sửng sốt, hồi lâu sau mới phản ứng được, một đám người vỗ tay hoan hô, bao quanh Thương Khuyết rồi ăn mừng.
Thương Khuyết thở dài, rất phối hợp mà hoàn thành động tác chúc mừng chiến thắng.
Bên Tần Việt Kiến thì lại mê man, Tần Việt Kiến không hiểu mô tê gì nhìn Dụ Tranh Độ: “Sao anh ta làm được?”
Dụ Tranh Độ nghiêm túc nói: “Anh ấy không hề làm gì cả...”
Tần Việt Kiến: “...” Này chẳng lẽ là lớp kính chống đạn trong truyền thuyết?
Sau trò banh đụng thì tới một trò khá nguy hiểm – ván nhảy trên không. Hai đội cùng leo lên bục cao mười mét, mỗi người sẽ được cột dây an toàn rồi nhảy qua hai tấm ván.
Độ khó của trò này không lớn, chủ yếu là thử thách tố chất tâm lý, vị khách nào chỉ cần hơi sợ độ cao là đã đi không nổi rồi chứ đừng nói là bước qua tấm ván trên không.
Vì làm tấm gương cho đội viên mà hoạt động này sẽ do hai đội trưởng đi đầu.
Lúc nhân viên cột dây an toàn cho đội trưởng thì các đội viên đứng ở dưới vừa xem vừa tán gẫu. Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đứng xáp lại gần, thấp giọng nói: “Tiểu Thương, cố gắng nhẫn nại, tỏ vẻ giống người chút đi nào. Sắp tới là được đi bộ trên nước rồi...”
Thương Khuyết nhìn cậu, “ừ” nhẹ bẫng, nói: “Được, tôi sẽ tận lực làm người.”
Dụ Tranh Độ: “...” Anh nói câu này cũng tự nhiên quá đây, sếp “quỷ” à.
Đang trầm mặc suy tư thì bỗng nhiên bốn phía vang lên tiếng “soạt”, rồi truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Tần Việt Kiến: “Aaaaaaaaaaaaaaaa!”
Cậu ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Tần Việt Kiến nhảy thất bại, vốn anh ta đã nhảy tới rồi nhưng lúc xoay người lại không chú ý nên trượt chân, cả người ngửa ra sau, hai tay chới với, theo bản năng mà gào lên tiếng bầu không khí trường quay đột nhiên căng thẳng lên.
Mắt thấy anh ta đang lắc lư trên mép tấm ván, tình cảnh đang vô cùng khẩn trương thì đột nhiên có người sợ hãi thốt lên: “Không hay rồi – dây an toàn của anh ấy đang bị lỏng ra!”
Vừa nói xong thì mọi người vội vã nhìn sang, quả nhiên dây an toàn của Tần Việt Kiến không biết có chuyện gì xảy ra mà bị nới lỏng ra, đây chính là sự cố nguy hiểm tới tính mạng người.
Tất cả mọi người nhất thời kêu to: “Mau mau nhanh – kéo anh ấy lên!”
Sắc mặt nhân viên công tác bỗng chốc trắng bệch rồi đi tới kéo nhưng đâu kịp nữa, Tần Việt Kiến vốn đang chao đảo lại nghe thấy dây an toàn của mình bị lỏng ra khiến trong lòng nhất thời hoảng hốt, cuối cùng không thể bảo trì cân bằng nên ngã về sau.
Cả trường quay cùng kênh livestream đều hoảng loạn: “A!!!”
Ngay trong nháy mắt này, bỗng nhiên có một sợi dây an toàn lướt qua mọi người rồi trong thế ngàn cân treo sợi tóc bay tới chỗ Tần Việt Kiến, cùng lúc đó Tần Việt Kiến vốn phải rơi xuống nhưng bỗng nhiên rơi chậm lại, thời gian ngưng lại rất ngắn, ngắn tới mức không có ai ở trường quay nhận ra sự kỳ lạ này, nhưng chỉ trong tích tắc đó lại vừa đủ để Tần Việt Kiến duỗi tay nắm lấy đầu dây.
Cuối cùng anh ta không có ngã xuống mà nắm lấy sợi dây ở giữa không trung, sự thay đổi đột ngột này khiến mọi người sững sờ, may là Dụ Tranh Độ vẫn duy trì bình tĩnh, vội lên tiếng: “Mau đỡ anh ấy.”
Nhân viên bỗng phục hồi tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy tới kéo Tần Việt Kiến lên.
Sắc mặt Tần Việt Kiến hiện giờ đã trắng bệch, hai tay run rẩy không ngừng, nhưng anh ta vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao rồi.”
Mặc dù anh ta nói không có chuyện gì nhưng nhân viên biết sự tình không đơn giản như vậy, sau đó nhân viên vội vàng trấn an khán giả rồi trực tiếp cắt livestream, sau đó đứng ra lớn tiếng hỏi: “Là người nào phụ trách dây an toàn?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhóm khách quý sợ hãi không thôi lùi ra sau, chừa lại một khoảng trống, mấy người nhân viên cúi đầu không dám nói lời nào.
Không khí căng thẳng như giương cung bạt kiến, ban đầu đang thoải mái nhưng bị phá hỏng hoàn toàn.
Kỳ thực không cần hỏi, mọi người cũng đều biết người cột dây an toàn là ai, nhân viên làm vậy chỉ là vì muốn cấp cho Tần Việt Kiến một trả lời, mong đối phương sẽ tự mình đứng ra nhận lỗi sai.
Chỉ là sai lầm này thực sự quá lớn, người kia cũng bối rối, toàn thân run không ngừng, trong lúc nhất thời không dám nói lời nào.
Tần Việt Kiến thấy mọi người trở nên như vậy vì mình thì trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, muốn nói gì đó để bình ổn mọi người rồi lại thấy đám người vang lên tiếng sợ hãi, sau đó là một nhân viên kêu gào: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Mọi người vội vã tản ra nhìn thì thấy một nhân viên không hiểu sao mà lại đứng ở gần ván nhảy, may nhờ cậu ta nhanh tay mà nắm được lan can mới không có trực tiếp ngã xuống nhưng cũng là treo ở giữa không trung, tình huống vô cùng nguy hiểm.
Trong lúc hỗn loạn bỗng có người hỏi: “Cậu ta không phải là người phụ trách dây an toàn sao?”
Biểu cảm của Tần Việt Kiến biến đổi, nhân viên không ngờ cùng một chuyện mà xảy ra liên tiếp hai lần, nhất thời cũng ngu người rồi vội vã đi kéo người nhân viên kia.
Nhưng kỳ lạ chính là tuy cậu ta nắm chặt lan can nhưng cả người lại đổ về sau, mấy người kéo lại cũng không thể khiến thân thể cậu ta chuyển động.
Trên mặt người kia đã mặt cắt không còn giọt máu, kêu gào “aaaa” không ngừng: “Tôi sắp không chịu nổi rồi!”
Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn Thương Khuyết, hắn không nói gì, trầm mặc tiến lên: “Tôi tới.”
Nhân viên gấp đến độ nói năng lộn xộn: “Ấy, không được, cậu ta quá nặng....”
Mới vừa nói xong thì thấy Thương Khuyết dùng một tay đưa ra nắm lấy cổ tay người kia kéo lên, thành công cứu được người.
Mọi người: “...???????”
Vị CEO này có phải mỗi ngày đều dùng sắt thép để tập luyện không?
Tuy mọi người có chút nghi ngờ nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi vấn đề này, ai ai cũng vây quanh Tần Việt Kiến cùng nhân viên kia an ủi, vốn muốn mắng nhân viên kia một trận nhưng xảy ra việc này thì không phải là lúc mắng, chỉ có thể giận dữ sắp xếp công việc khắc phục hậu quả.
Xảy ra sự cố lớn như vậy, tuy cuối cùng không có gây ra hậu quả không thể cứu vãn nào nhưng không thể tiếp tục tiến hành trò chơi nữa, nhân viên sắp xếp sơ tán nhóm khách quý, nhiều người hộ tống Tần Việt Kiến cùng các đội viên khác lên xe nghỉ ngơi.
Trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi, tình cảnh hỗn loạn không thôi, ngược lại là Tần Việt Kiến còn nhớ dò hỏi ai vừa mới cứu mình. Anh ta vừa hỏi thì nhân viên mới nhớ tới chuyện này, nhưng chuyện xảy ra quá nhanh nên lúc đó vẫn chưa cắt phát sóng trực tiếp, hỏi thăm mấy nhân viên ở trường quay mới có người nhớ mang máng hình như là Thương Khuyết ném dây thừng qua.
Tần Việt Kiến muốn tự mình đi tìm Thương Khuyết nói cảm ơn, vừa vặn Thương Khuyết cùng Dụ Tranh Độ cũng đến tìm anh ta, trợ lý để hai người ngồi vào xe, Tần Việt Kiến vội vàng tiến lên, cảm kích nói: “Mới nãy cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Thương Khuyết lại không có cảm kích mà trái lại còn nhìn anh ta với ánh mắt đầy thâm ý: “Cho dù tôi không có cứu cậu thì cũng có “thứ” khác cứu anh phải không?”
Sắc mặt Tần Việt Kiến khẽ đổi, liếc mắt nhìn trợ lý để cô và những nhân viên khác đi ra, xác định không có người khác ở đây mới chậm rãi nói: “Tôi không hiểu ý của anh lắm.”
Logic của Dụ Tranh Độ lập tức login: “Không hiểu thì anh kêu mọi người đi ra làm gì?”
Tần Việt Kiến nghẹn một hồi, thấy hai người trước mắt đều không có ý muốn giải thích, suy tư một lát mới giận dữ hỏi: “Sao các anh phát hiện được?”
Dụ Tranh Độ cau mày: “Anh thật sự nuôi “vật”?”
Tuy ban nãy những người khác và cậu đều không thấy được nhưng trong khoảng thời gian này cậu đã thấy không ít sự tình linh dị, lập tức nhìn ra chuyện này không đúng bất kể là lúc mấu chốt Tần Việt Kiến được cứu hay là nhân viên phụ trách dây an toàn kia đột nhiên rơi thì hiển nhiên đây không còn là hiện tượng tự nhiên nữa.
Thương Khuyết cũng đồng ý với ý nghĩ của cậu nhưng kỳ lạ chính là ngay cả Thương Khuyết cũng không có cách nào nói đúng nguyên nhân cụ thể.
Có thể khẳng định là vấn đề xuất hiện ở trên người Tần Việt Kiến mà trên người anh ta không có âm vật, lại không có âm hồn quấn thân, cũng không nuôi tiểu quỷ.
Tần Việt Kiến nghe vậy vội vã xua tay “Không có, tôi không có”, anh ta thần thần bí bí thấp giọng nói: “Thật ra tôi cũng không biết chuyện gì nữa...”
Căn cứ theo lời giải thích của Tần Việt Kiến thì mấy năm gần đây anh ta thường sẽ đụng chuyện tương tự, dù là ra ngoài hay đi công việc cũng khó trách khỏi gặp ít chuyện nguy hiểm nhưng anh ta luôn có thể gặp dữ hóa lành, ngay cả khi nấu ăn cũng chưa từng bị cắt trúng tay bao giờ nhưng đều là chuyện rất nhỏ nên anh ta vẫn cho là trùng hợp hoặc là số may.
Như chuyện nghiêm trọng hôm nay thì đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải, chính anh ta cũng tới hôm nay mới chân chính xác nhận trên người anh ta quả thật có chuyện không bình thường phát sinh.
Tần Việt Kiến hơi sốt sắng, lén lén lút lút nhỏ giọng hỏi: “Mấy người nói có phải tôi là... cái gì mà... trong truyền thuyết... con của thần không?”
Dụ Tranh Độ lộ vẻ mặt thâm ý: “Anh đừng quá atsm.”
Tần Việt Kiến buồn bực: “Vậy chuyện này là do đâu chứ?”
Dụ Tranh Độ sờ sờ cằm: “Theo suy đoán chủ quan thì rất có thể anh đã đụng phải quỷ.”
Khóe miệng Tần Việt Kiến giật giật: “Cậu đùa tôi đúng không?”
Dụ Tranh Độ đúng lúc lấy danh thiếp đưa tới: “Lúc trước vẫn chưa có cơ hội giới thiệu, công ty chúng tôi là dùng công nghệ hiện đại trừ tà tránh hung, tin khoa học, đảm bảo bình an.”
Mặc dù Big Eye Live không có cậu trước màn ảnh đánh quảng cáo nhưng nếu có thể kiếm mối trong vòng giải trí cũng tốt, dù sao giới giải trí nhiều tiền mà mê tiền mà.
Tần Việt Kiến: “...”
Dụ Tranh Độ thấy anh ta hoài nghi, lại lấy ra hình chụp chung với Ngụy Tiêu: “Đây là các vị khách mà công ty chúng tôi đã hợp tác thành công, chúng tôi còn cùng chùa Đế Dương Thanh Liên hợp tác qua...”
Tần Việt Kiến nhìn ảnh chụp chung, phản ứng đầu tiên là: “Đệch, P* vãi.”
(*Đại khái chắc là từ để chửi.)
Dụ Tranh Độ khinh bỉ: “Chúng tôi không phải ngôi sao nên chẳng cẩn phải P**, khuôn mặt tự nhiên không chỉnh sửa** đấy.”
(**P này lại là p trong photoshop, ý nói là anh Độ nghĩ anh Kiến nói mình ghép ảnh để lừa.
Trong bản raw là câu thành ngữ thiên sinh lệ chất, nghĩa là vẻ đẹp tự nhiên trời ban =)))) anh Độ nay cũng tự tin phết ha.)
Tần Việt Kiến: “...” Anh ta nói P chứ không phải P kia.
Lúc này, Thương Khuyết vẫn luôn lạnh lùng bàng quan bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Là ai tặng cho cậu vòng tay kia?”
Dụ Tranh Độ thuận theo tầm mắt của Thương Khuyết rơi xuống cổ tay Tần Việt Kiến, đó là một vòng tay đã bạc màu, ở giữa là bông hoa nho nhỏ, nói về thiết kế thì rất đơn giản và mộc mạc, khác hẳn với hình tượng phô trương, hào nhoáng thường thấy ở Tần Việt Kiến.
Vòng tay này đã đi theo Tần Việt Kiến từ thời mới debut, fan của anh ta biết điều đó, cũng có đi tra lai lịch nhưng tới nay vẫn không có kết quả. Tần Việt Kiến cũng chưa từng công khai trả lời về vấn đề vòng tay đó nên lâu dần không còn người hỏi nữa.
Bỗng dưng bây giờ bị hỏi khiến sắc mặt Tần Việt Kiến không được tự nhiên, tay rụt lại, nói: “Bạn tặng.”
Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn Thương Khuyết: “Là vòng tay này có vấn đề sao?”
Tần Việt Kiến giống như bị dẫm trúng đuôi, lập tức phủ nhận: “Không phải.”
Thương Khuyết không quan tâm tới anh ta, chỉ nói: “Người tặng cậu chiếc vòng tay này đã qua đời phải không?”
Tần Việt Kiến ngạc nhiên vô cùng, không ai biết nguồn gốc của vòng tay này nên tất nhiên cũng không có người hiểu rõ cố sự đằng sau nói, vậy tại sao Thương Khuyết biết được?
Anh ta ngây người, lúng ta lúng túng hỏi: “Sao anh biết được?”
Thương Khuyết rũ mắt nhìn sợi dây, từ tốn nói: “Trên chiếc vòng tay này có một tia chấp niệm chưa tiêu tan.”
Tia chấp niệm này rất nhạt, nhạt tới mức mà trước khi xảy ra chuyện ngay cả hắn cũng không phát hiện được.
Nhưng nó rất ngoan cường, đủ để cứu Tần Việt Kiến ở tình thế nguy hiểm kia, cũng đủ để báo thù vì Tần Việt Kiến mà đẩy người nhân viên kia xuống đài cao.
Tần Việt Kiến mê man: “Đó là cái gì?”
Dụ Tranh Độ tuy không hiểu lắm nhưng cậu nắm được điểm mấu chốt, vỗ tay nói: “Là người mất giở trò quỷ sao? Cái này thì dễ rồi, chúng ta chỉ cần phát tin điều tra là được.”
Tần Việt Kiến quay đầu nhìn cậu, trên mặt càng thêm mê man: “Gì cơ?”
Dụ Tranh Độ rất chuyên nghiệp mà giới thiệu sản phẩm công ty cho anh ta: “Đây là một nghiệp vụ khác của công ty chúng ta – dịch vụ nhắn tin xuyên giới, có thể nói chuyện với cõi âm, thúc đẩy sự hài hòa giữa hai giới âm dương.”
Tần Việt Kiến: “...???”
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh Độ: Tôi – thu tiền – rất chuyên nghiệp.
Ngày hôm nay cũng là một chương dài đằng đẵng...