Thời Đại Phóng Túng

Chương 28: Chương 28: Biết năm đó




Editor: Mộc Tĩnh

Beta: Sói

******************

Có nên tham gia hội cứu trợ thực vật hay không. Vấn đề này khiến Từ Mục phải suy nghĩ suốt cả đường về nhà.

Nhưng điều cậu suy nghĩ nhiều nhất là về ký ức về kiếp trước của cậu.

Điều Từ Mục phỏng đoán rốt cuộc là đúng hay sai, Tưởng Dĩ Giác có phải là vẫn còn ký ức của kiếp trước hay không?

Nghĩ tới việc mới cãi nhau với Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục quyết định sẽ không đến tìm hắn để hỏi chuyện này.

Có lẽ Tề Minh Hoàn nói đúng, cậu có thể làm một số chuyện khác để phân tán sự chú ý của bản thân. Vì thế, suy nghĩ về vấn đề tham gia Hội cứu trợ thực vật lại nổi lên trong đầu cậu.

Đêm hôm ấy, Từ Mục thấy mẹ đã đi ngủ mà ba vẫn còn ngẩn người trong phòng khách.

Từ Mục đi ra uống nước, thấy ba nhìn chằm chằm vào thư điện tử trong máy tính, trong mail có huy hiệu của Hội cứu trợ thực vật.

Thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào.

Trong lòng Từ Mục oán niệm một câu. Ba mới bị mất chức ở Sở nghiên cứu không bao lâu mà Hội cứu trợ thực vật đã thừa cơ hội xông lên. Thái độ khao khát nhân tài này khác xa so với thái độ tùy tiện đá người của Sở nghiên cứu thực vật.

“Sao còn chưa ngủ?” Lúc này Từ Bác Tài mới chú ý tới Từ Mục đang đứng ở cửa phòng khách.

“Dạ“. Từ Mục gật đầu, đi đến phòng khách uống nước, cậu biết rõ ba đang nhìn gì nhưng vẫn giả vờ không biết mà hỏi, “Sao ba còn chưa đi ngủ? Ba xem gì vậy?”

Ban đầu Từ Mục tưởng rằng, với bối cảnh Hội cứu trợ thực vật, nhân viên sẽ không thể cho người ngoài biết, cậu nghĩ rằng ba sẽ che giấu. Thật không ngờ Từ Bác Tài lại thẳng thắn trả lời: “Hội cứu trợ thực vật gửi thư mời, mời ba tới làm cố vấn cho bọn họ.”

Từ Mục hơi ngạc nhiên, “À” một tiếng: “Vậy ba thấy thế nào?

Ba sẽ không chuyển đi đấy chứ? Từ Mục siết chặt ly nước đang cầm trên tay. Nếu giữa ba và Hội cứu trợ thực vật tăng thêm một mối liên hệ, thì cả đời này ông chắc chắc không thể quay về Sở nghiên cứu được nữa.

“Ba già rồi, chịu không nổi sức ép.” Từ Bác Tài đỡ trán, thở dài một hơi, “Những người ở Hội cứu trợ thực vật và Sở nghiên cứu thực vật không cùng quan điểm. Hội cứu trợ thực sự muốn thế giới này tốt lên, trong khi đó, Sở nghiên lại vẽ ra một bức tranh về xã hội tương lai mà mọi người đều khát vọng, bọn họ thổi phồng câu chuyện một cách hoa mỹ, nhưng trên thực tế lại ngầm cấu kết trục lợi, mỗi người đều mưu cầu lợi ích trước mắt, nghĩ đến bản thân trong sạch minh bạch là tốt rồi. Thật ra, ba không có gì bất đồng với Hội cứu trợ hết.”

Từ Bác Tài xoa hai gò má, hốc mắt hơi đỏ, ông nói tiếp: “Ba đã từng tiếp xúc với người của Hội cứu trợ thực vật. Mỗi người bọn họ, cho dù là trẻ tuổi hay là đã lớn tuổi, trong mắt đều không giấu được ngọn lửa mong muốn cống hiến cho thế giới này. Bọn họ có được khát khao cống hiến mãnh liệt cho thế giới. Nếu có thể trẻ lại mười tuổi, ba nhất định sẽ cùng phấn đấu với hội của bọn họ. Nhưng bây giờ ba đã không còn năng lực nữa rồi.”

Từ Mục thấy ba mình đã nghĩ thông suốt. Vài năm gần đây cơ thể ba đã không còn ổn định, không ai có thể đảm bảo ông sẽ khỏe mãi. Dựa theo tính cách của Từ Bác Tài, một khi đã tham gia tổ chức nào, chắc chắn ông sẽ cống hiến toàn bộ sức lực cho nơi đó. Nếu vào thời khắc quan trọng cơ thể suy sụp, nhất định ông sẽ không cam lòng.

Chỉ có người trẻ tuổi mới có đủ vốn liếng để liều mình cống hiến, còn ông có muốn cũng không làm nổi.

Từ Bác Tài đưa mắt sang Từ Mục: “Nếu con có thể học hỏi lâu dài, thì ba hi vọng con.....” Nói tới đây ông dừng lại, cuối cùng thở dài, “Quên đi.”

Không ngờ ba còn ôm hi vọng với mình. Từ Mục nghĩ lại mà thấy thật buồn, hóa ra cậu vốn dĩ được ba coi trọng như vậy.

Thế nhưng nhớ lại mấy năm trước trừ ngủ gật, trốn học, lêu lổng với bạn bè, sau đó thì xa hoa trụy lạc cùng Tưởng Dĩ Giác, Từ Mục không nghĩ ra mình có chuyên môn gì. Sự chuyên nghiệp và nghiêm túc duy nhất mà cậu có trong bộ môn này chỉ là nhiệm vụ quản lý trang trại mà cô Tôn giao cho.

Từ Mục trở về phòng ngồi vào bàn học, bệnh trẻ trâu lại phát tát, cậu tự nhủ với bản thân: Từ Mục, mày nên làm một số chuyện cho những năm tháng này. Không vì thế giới, không vì sự nghiệp vĩ đại của loài người, chỉ vì không nên phụ thanh xuân của chính mình.

Chiều hôm sau, sau một hồi do dự, cuối cùng Từ Mục cũng hạ quyết tâm mở điện thoại gọi cho Tề Minh Hoàn.

Cậu cắn chặt răng một lúc mới không khiến chúng đánh vào nhau, cuối cùng nói: “Thầy Tề, em muốn gia nhập Hội cứu trợ thực vật.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, sau đó nghiêm túc trả lời: “Chúng tôi vô cùng hoan nghênh sự tham gia của cậu, Từ Mục.”

Gần đây phong ba bão táp trong Sở nghiên cứu thực vật rất nhiều, bên cạnh sóng gió từ lần cứu trợ thực vật ở Đông Kinh gây ra, trong giới giờ cũng đang hỗn loạn.

Trong nước, Tập đoàn Tưởng thị là trụ cột kinh tế của Sở nghiên cứu thực vật, tài chính của Sở nghiên cứu thực vật do Tưởng thị rót vào chiếm khoảng 70-80%, tài chính quốc tế của chỉ chiếm 30%.

Nhưng những ngày gần đây, mâu thuẫn nội bộ của Tưởng thị làm dấy lên hiệu ứng bươm bướm, khiến một loạt hạng mục của Sở đang mở rộng trong nước gặp trở ngại, không khí của Sở nghiên cứu thực vật quốc tế cũng theo đó mà trở nên căng thẳng. Nhiều hạng mục phải ngưng hoạt động, nhiều hạng mục đang hoạt động cũng phải hủy bỏ. Ban đầu bọn họ còn dự định giao lưu với Sở nghiên cứu Canada nhằm kết thân được với một đầu sỏ khác từ chối cứu các loài thực vật cũ, miễn cưỡng có thể chống đỡ, nhưng giờ có vẻ không thể.

Tưởng Dĩ Giác và Tưởng Tín cãi nhau.

Trong gia đình bình thường, cha con cãi nhau có nghĩa là gia đình sẽ chịu phải mấy ngày “Giá rét“.

Còn cha con Tưởng thị cãi nhau, thứ hứng chịu “Giá rét” là phần lớn kinh tế trong nước.

Lần này bọn họ gây ra ồn ào rất lớn, “Mùa đông” năm nay xem ra giá rét hơn mọi năm mấy phần.

Sau chuyện này, khả năng cao là Tự Mộc và Nhưỡng Tứ sẽ tách ra. Nhưng điều đáng sợ là, cổ phiếu rớt xuống lại là cổ phiếu của Tập đoàn Nhưỡng Tứ do Tưởng Tín làm chủ. Điều này đủ để chứng minh những năm gần đây, Tự Mộc và Nhưỡng Tứ bên nào nặng bên nào nhẹ.

Bên ngoài Nhưỡng Tứ được xem là công ty mẹ, nhưng thực tế nhiều năm qua kinh tế của tập đoàn này đều chịu sự dẫn dắt của Tự Mộc. Nếu Tự Mộc tách khỏi Nhưỡng Tứ thì thị trường chứng khoán sẽ gặp tai vạ trong ít nhất ba ngày. Ba ngày này đủ để làm cho nhiều công ty gia đình phá sản, nhiều cổ đông trong giới qua đời vì nhảy lầu.

Người trong nghề đồn đãi với nhau rằng, người tạo nên tai họa lớn này là nam sinh viên đã hôn nhau mãnh liệt với Tưởng Dĩ Giác trong quán bar. Bởi vì sinh viên kia mà cha con Tưởng thị cãi nhau, cha con Tưởng thị cãi nhau nên mới dẫn đến tai họa trong ba ngày này, khiến cho nhiều người phá sản phải nhảy lầu, thậm chí còn ảnh hưởng tới Sở nghiên cứu thực vật toàn thế giới.

Chỉ là một sinh viên vô danh mà tạo thành tại họa như vậy, thật là làm cho người ta phải thổn thức.

Song ngọn nguồn tai họa lại hoàn toàn không biết gì về việc này, cậu đang ở trang trại chăm sóc rau dưa hoa quả của mình.

“Cậu cãi nhau với anh vợ tớ hả?” Hàn Viễn Ngọc đến tìm Từ Mục, một tay khoác vai Từ Mục hỏi.

“Anh vợ cậu?” Từ Mục nhất thời không phản ứng kịp.

“Tưởng Dĩ Giác á.”

Từ Mục hiểu rồi. Con cóc ghẻ này còn nhớ thương tới Tưởng Ngưng Hựu đây mà. Cậu ta thật ngốc, căn bản không biết Tưởng Ngưng Hựu là một nhân vật lợi hại như thế nào. Cô mà muốn chơi đùa với Hàn Viễn Ngọc, thì trong ba ngày đã gặm sạch công ty nhà Hàn Viễn Ngọc đến xương cốt cũng không chừa. Ngày mai người trong giới phải nhảy lầu tự sát lại thêm ba của Hàn Viễn Ngọc mất thôi.

“Hỏi làm gì? Có liên quan gì đến cậu hả?” Từ Mục đẩy tay của Hàn Viễn Ngọc ra, không muốn trả lời câu hỏi của cậu ta.

Hàn Viễn Ngọc sờ sờ cái tay bé nhỏ bị ghét bỏ của mình, cười to nói: “Tớ thấy anh ta đến trường học chúng ta vài lần, lần nào cũng đứng trước trang trại nhìn một lát rồi đi. Nếu các cậu không cãi nhau thì chẳng có lý do gì mà anh ta không chạy vào tìm cậu cả.”

Từ Mục trừng mắt nhìn Hàn Viễn Ngọc: “Anh ta đến à?”

“Ừm, đã đến vài lần rồi. Thật đó, tớ không lừa cậu đâu. Nếu không tin thì hôm nay xong việc cậu đừng vội đi, ở trong này đợi xem. Chắc chắn hôm nay anh ta sẽ đến tiếp.”

Từ Mục quay lưng tiếp tục làm việc: “Đâu có liên quan đến tớ, tớ cũng không muốn biết anh ta có đến hay không.”

Năm rưỡi chiều, Từ Mục làm xong việc, cậu đổi lại quần áo thường, trốn ở bên ngoài trang trại ăn đồ ăn vặt.

Từ Mục tự lừa mình là cậu không muốn về sớm mà thôi.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng động. Từ Mục thò đầu ra nhìn trộm, Tưởng Dĩ Giác thật sự đến đây.

Tưởng Dĩ Giác đứng ở bên ngoài lều ruộng nhìn một lát, không nhìn thấy có người trong lều, trong mắt hắn nổi lên nỗi thất vọng. Hắn định quay người đi, ai ngờ lại thấy Từ Mục trốn ở bên ngoài.

“...........” Tưởng Dĩ Giác ngẩn người tại chỗ.

Từ Mục bị phát hiện nên không có ý định trốn nữa. Cậu ho một tiếng rồi chậm rãi đi tới, sờ sờ mũi: “Em nghe Hàn Viễn Ngọc nói anh đến đây vài lần.” Cậu đi đến trước mặt Tưởng Dĩ Giác thì dừng lại.

Gần đây cậu chẳng cho Tưởng Dĩ Giác thái độ tốt nào, hôm nay là lần đầu tiên.

Tưởng Dĩ Giác nói: “Năm lần.”

“Lần này là lần thứ sáu.”

Từ Mục sờ sờ mũi: “Anh có chuyện gì sao?”

“Chỉ là muốn nhìn em một chút mà thôi.”

“Ừm“. Từ Mục gật đầu, rồi lại lúng túng nhón nhón mũi chân. Phương pháp hiệu quả nhất là phân tán lực chú ý, cơ thể thoải mái hơn khiến cậu cũng không còn cảm thấy quá mâu thuẫn khi thấy Tưởng Dĩ Giác nữa.

Hai người im lặng hồi lâu, Từ Mục bỗng nhiên nói: “Em tham gia Hội cứu trợ thực vật.”

“Thật sao?” Tưởng Dĩ Giác không có phản ứng gì quá lớn. Cho dù gia đình mình hay Sở nghiên cứu thực vật có mối quan hệ phức tạp với tổ chức mà Từ Mục tham gia, hắn vẫn không hề tỏ ra bài xích với mấy chữ “Hội cứu trợ thực vật“. Hắn cũng không cho rằng Từ Mục tham gia Hội cứu trợ thực vật là sẽ đối đầu với mình.

“Tháng sau em sẽ phải theo bọn họ ra ngoài.” Từ Mục bổ sung một câu, “Lần này là đi khảo sát.”

“Các em muốn đi đến đâu?”

“Đây là cơ mật, em cũng không biết, phải đi theo bọn họ thì mới biết được.” Từ Mục nói thật, Tề Minh Hoàn chỉ nói đến ngày thì cậu đi theo là được chứ không tiết lộ thêm bất kì điều gì khác.

Lặng im thật lâu, Tưởng Dĩ Giác mới hỏi: “Em có thể không đi được không?”

“Vì sao?”

“Anh sẽ nhớ em.”

Từ Mục nở nụ cười. Sau mấy ngày, nụ cười của cậu tựa như ánh nắng xua tan mây mù: “Vài ngày thôi, em sẽ về sớm.”

“Chỉ là...... Anh thật sự sẽ rất nhớ em.” Tưởng Dĩ Giác nhìn cậu, trong mắt là những cảm xúc chằng chịt phức tạp.

Từ Mục lắc đầu: “Em muốn đi, vì em muốn tương lai.”

“Em muốn tương lai như thế nào? Em muốn tương lai gì, anh có thể cho em.” Tưởng Dĩ Giác tiến lên nắm lấy tay cậu.

Những lời này vẫn khiến Từ Mục dao động như mọi khi, nhưng lần này cậu không thể vì dục vọng lười nhác của mình mà thỏa hiệp được nữa.

“Em muốn hoa cho tương lai, em muốn thấy biển hoa, một biển hoa kéo dài vô tận.” Từ Mục rút tay ra, nói: “Tương lai này, em muốn tự mình đạt được.”

Tưởng Dĩ Giác không nói gì nữa, hắn chỉ nhìn cậu, trong mắt biểu lộ nỗi tủi thân khiến Từ Mục cảm giác như mình bị hoa mắt.

Từ Mục xoa nhẹ hai mắt. Tia tủi thân trong mắt Tưởng Dĩ Giác đã biến mất, cậu thật sự nhìn tới nỗi hoa mắt rồi.

Từ Mục hít sâu một hơi, cậu nhìn nhìn trời, hỏi: “Anh có tin có kiếp trước kiếp này không?”

Tưởng Dĩ Giác ngây ngẩn, khuôn mặt hơi tái nhợt.

Từ Mục nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên mặt Tưởng Dĩ Giác: “Nếu em nói, kiếp trước chúng ta đã từng quen biết, anh có tin không?”

Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Tưởng Dĩ Giác bỗng chốc trở nên tái nhợt.

Hết chương 28.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.