Thời Đại Phóng Túng

Chương 14: Chương 14




Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói.

******************

Từ Mục đã từng nói với Tưởng Dĩ Giác rằng cậu muốn ngắm hoa.

Lúc ấy Tưởng Dĩ Giác đã đưa cho Từ Mục địa chỉ của mình, nhưng hắn không nói cho Từ Mục biết rằng nhà mình trồng hoa.

Nếu như lúc ấy hắn nhắc đến chuyện này, có thể đêm hôm đó Từ Mục sẽ chạy đến.

Mặc dù trong vườn của Tưởng Dĩ Giác có không ít hoa, nhưng so với diện tích của cả khu vườn thì số lượng hoa cũng không nhiều lắm, chỉ có tác dụng tô điểm trang trí mà thôi, không thể coi như là một biển hoa được. Tuy nhiên nhiêu đó thôi cũng đã khiến người ta lưu luyến quên lối về rồi.

Đây là lần đầu tiên Từ Mục nhìn thấy hoa. Ở trong nhà cậu, chậu mai mà ba cậu nghiên cứu được chỉ là một cành cây có nụ chớm nở mà thôi, chưa từng nở rộ bao giờ.

Ai trên thế giới này cũng đều ước ao và yêu thích các loài hoa, Từ Mục cũng không ngoại lệ. Nhưng Từ Mục không phải vào đây chỉ để ngắm hoa, cậu phải lẻn vào nhà của Tưởng Dĩ Giác để tìm Tưởng Ngưng Hựu. Chuyện này với cậu mà nói chẳng có gì là to tát cả, nhưng đối với Hàn Viễn Ngọc thì chuyện này còn quan trọng hơn cả mạng.

Từ cổng vào đến nhà còn phải qua một cánh cửa nhận diện khuôn mặt nữa. Vừa rồi Từ Mục đã đăng kí nhận diện ở ngoài cổng, có thể là A.I đã cho cậu toàn quyền đi lại nên giờ cửa lớn cũng mở ra một cách thần kì.

Phía sau cửa nhà Tưởng Dĩ Giác là một sảnh lớn, cái sảnh này còn to hơn phòng khách nhà Từ Mục.

Cửa vừa mở ra, đèn ở sảnh tự động sáng lên. Hai bên tường dọc theo lối đi treo đầy những bức tranh trừu tượng đơn giản, đi tiếp vào trong sẽ thấy một đại sảnh trống không.

Trong này chỉ có một bộ sô pha, một bàn trà và một vài món đồ cổ trong góc, cách bài trí đơn giản khiến cả phòng trông thật trống trải.

Không có bức tường nào đối diện với ghế sô pha, chỉ có những cây cột hình trụ theo phong cách Châu Âu. Từ ghế sô pha có thể thấy một hồ nước nhân tạo trong xanh, bên trên có một cây cầu lát đá trằng. Cây cầu này dẫn đến một tòa nhà lớn khác có cùng phong cách.

Hai bên hồ là từng khóm chuối tây tươi xanh mang gen ưu tú, có hệ thống tưới nước tự động, nước rơi trên từng lá chuối xanh rồi lại rơi xuống đất khiến chuối tây giống như đang khóc.

“Nhà lớn thật đấy.” Từ Mục tự nói. Cậu đi qua cây cầu đá để đi vào tòa nhà kia.

So với sảnh lớn lúc nãy thì căn phòng này không trống trải như vậy. Trong phòng có một chiếc bàn dài thật lớn với mười mấy chiếc ghế được sắp xếp chỉnh tề. Bên cạnh còn có giá để rượu đỏ và xe đẩy thức ăn, nơi đây có thể là một phòng ăn.

Bức tường đối diện với bàn ăn được treo những bức tranh theo trường phái nhận thức của nước Pháp cao ngang bằng tường, bức tranh nào cũng là kiệt tác mà họa sĩ phải vẽ nửa đời người.

Hai bên trái phải là những bức tường bằng kính, từ bên trái nhìn ra có thể trông thấy cảnh biển nơi xa. Từ bên phải nhìn ra lại là sân Gofl mênh mông rộng lớn.

Tâm trí Từ Mục hoàn toàn bị thu hút bởi mọi vật dụng trong những ngóc ngách của nơi này, cậu đã quên đi mục đích mình đến đây.

Sau khi đi dạo hai vòng trong phòng ăn lớn, cậu dừng lại trước bức tường bằng kính nhìn ra biển. Nhìn sóng lớn ngoài biển cả, Từ Mục thầm tự hỏi: Mỗi ngày Tưởng Dĩ Giác đứng ở nơi này sẽ nghĩ gì? Một mình hắn ở trong căn phòng lớn như vậy không cảm thấy cô đơn sao.

Cậu đi lên tầng hai, trên đó có sân thượng rất lớn, rèm cửa màu trắng bị gió thổi bay phấp phới. Bên cạnh một bộ bàn ghế mây thủ công phục vụ cho những buổi trà chiều ra, Từ Mục còn trông thấy một khoảng sân bị quây lại, trong đó trồng một loại cây lá to đầu nhọn, là một loài thực vật có hoa màu tím.

Link: https://www.wattpad.com/user/Van_Tuyet_Cac

Gió thổi tới, Từ Mục ngửi được mùi của loài cây kia, tuy mùi rất nhạt nhưng vào đến cổ lại có vị cay đắng.

Cậu đến phía trước hàng rào, cúi đầu quan sát loại cây kì lạ ở bên trong.

Vừa nhìn thoáng qua Từ Mục đã nhận ra loài cây này chính là cây thuốc lá, là giống cây thuốc lá nguyên sinh hiếm có trên thế giới. Tổng giá trị của số cây thuốc lá trong này có thể bằng một căn nhà ở đây.

Từ Mục không khỏi ngạc nhiên, Tưởng Dĩ Giác vậy mà có thể có được cây thuốc lá nguyên sinh, đã thế còn trồng ở trong nhà, hai từ “giàu có” đã không đủ để hình dung người đàn ông này nữa rồi.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng “bíp” từ phía sau. Từ Mục giật nảy mình, cậu vội vàng quay đầu nhìn lại nhưng không có ai. Hóa ra là hệ thống thông minh tự động dọn dẹp nhà cửa.

Từ Mục hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi dạo xung quanh. Tới một cánh cửa cuối hành lang, cậu tò mò mở cửa phòng đi vào. Trong phòng có một cửa sổ nhìn ra biển, một chiếc giường Kingsize, một cây dương cầm, một giá sách chứa đầy sách, tủ đồ cổ, bàn làm việc và ghế dựa, còn có hai bức tranh của họa sĩ người Nga được mua hai hôm trước trong triển lãm được treo trên tường.

Bên cạnh giá sách có một bức tranh được bọc kĩ, hẳn là bức tranh của họa sĩ người Itali mà Từ Mục thích trước đó.

Đây là phòng của Tưởng Dĩ Giác.

Sau khi ý thức được điều này, tâm trạng của Từ Mục lập tức trở nên khác hẳn.

Cuối cùng cậu cũng có cảm giác mình đã đến đúng nơi. Tâm tình sung sướng, Từ Mục lặng lẽ dò xét đồ vật bên trong căn phòng.

Ở trong tủ đồ cổ, Từ Mục nhìn thấy một khối gỗ quen thuộc.

Khối gỗ kia chính là khối gỗ cậu từng thấy ở New York, thứ có màu sắc như bầu trời buổi hoàng hôn.

Hắn mua lại khối gỗ này sao? Từ Mục tò mò nghĩ.

Khối gỗ kia được đặt trong một chiếc hộp thủy tinh, được bảo vệ rất tốt. Một khối gỗ trên trăm năm, nếu như gặp một người vô tâm thì có thể sẽ bị hư hại.

Từ Mục tìm trên bàn làm việc của Tưởng Dĩ Giác một hồi, lại lật qua lật lại sách trên giá, nhìn ghi chép trên bàn hắn. Sau đó, cậu ngồi trên ghế xoay bên bàn làm việc của Tưởng Dĩ Giác xoay mấy vòng. Cậu thử tưởng tượng xem lúc ở công ty Tưởng Dĩ Giác trông như thế nào, tự biên tự diễn bắt chước người trong tưởng tượng.

Chơi chán ở bàn làm việc cậu lại đến bên giường của Tưởng Dĩ Giác, dang hai tay ngã xuống rồi thoái mái lăn lộn trên giường hắn.

Từ Mục ôm gối đầu trên giường đắp lên trên mặt mình, cậu hít một hơi thật sâu, ngửi ngửi mùi thơm của dầu gội trên gối làm cậu mê say. Sau đó, Từ Mục ôm chiếc gối vào trong lòng, nhìn trần nhà, cậu bỗng cảm thấy mình giống như biến thái.

Hay nói dễ nghe một chút, cậu đã mắc một căn bệnh, một căn bệnh khiến cậu yêu thích và không cách nào dứt ra.

Đột nhiên ngoài cửa có âm thanh vang lên, nhưng Từ Mục không để ý, cậu cứ nghĩ đó âm báo dọn dẹp của hệ thống nhà thông minh.

Cái giường này quá dễ chịu, vừa nhắm hai mắt lại là Từ Mục cảm thấy buồn ngủ luôn.

Đương lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ, Từ Mục mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đây không phải ảo giác.

Từ Mục lập tức tỉnh táo, tiếng bước chân ngày càng gần nói cho cậu biết: Có người đến!

Từ Mục vội vàng xoay người xuống giường, cậu nhanh chóng đặt cái gối lại vị trí cũ rồi hoảng hốt tìm chỗ để trốn.

Giờ chạy thì không kịp nữa, căn phòng này không có cửa sổ để mở ra, trốn chỗ nào cũng dễ bị phát hiện. Không kịp nghĩ nhiều, Từ Mục đành mở cánh cửa tủ quần áo ở gần đó rồi trốn vào.

Ngay khi cậu đóng cửa tủ quần áo lại, thì cửa căn phòng cũng bị mở ra.

Từ Mục co người trốn trong tủ quần áo của Tưởng Dĩ Giác, đáy tủ cao hơn sàn, Từ Mục ngồi sát mép tủ cũng không chạm sàn. Sợ bị nghe thấy tiếng động, cậu không dám di chuyển, cũng không dám động đậy, nếu như không cẩn thận mất trọng tâm là cậu sẽ ngã ra ngoài ngay.

“Anh, đây là tình hình thị trường chứng khoáng mấy ngày nay, anh xem một chút đi.” Trong phòng vang lên tiếng giày cao gót và giọng nói của Tưởng Ngưng Hựu.

Từ Mục nghe thấy Tưởng Dĩ Giác cầm lấy tài liệu gì đó, hắn lật vài trang rồi hỏi: “Bên kia bọn họ nói thế nào?”

“Tình hình mấy ngày nay của họ không khả quan cho lắm, có khả năng ngày mai sẽ tiếp tục giảm. Tưởng thị thì không bị ảnh hướng gì, ngược lại còn tăng thêm 6 điểm. Nhưng nếu như chúng ta tiếp tục giúp đỡ bọn họ thì có thể phải chịu ít tổn thất.”

Một hồi yên lặng.

Tưởng Ngưng Hựu hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy? Có gì không ổn à?”

“Không có gì. Chuyện này cứ để vậy đi, cha đang muốn em trở về, em về nhà trước đi.”

Hai anh em nói thêm vài câu rồi Tưởng Ngưng Hựu rời đi.

Sau khi Tưởng Ngưng Hựu đi, căn phòng yên tĩnh một lúc lâu. Trạng thái yên lặng này khiến Từ Mục cho rằng Tưởng Dĩ Giác đã đi rồi, cậu nghĩ là mình đã an toàn.

Đương nhiên là cậu cũng không dám buông lỏng cảnh giác dễ dàng như vậy. Từ Mục nhẹ nhàng đẩy cánh cửa tủ ra một khe nhỏ, hiện thực đã làm cậu thất vọng rồi, Tưởng Dĩ Giác vẫn còn ở trong phòng.

Tưởng Dĩ Giác ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn một tập tài liệu. Lông mày hắn nhíu lại, dáng vẻ lúc nghiêm túc làm việc này so với bộ dáng thoải mái khi ở bên cạnh Từ Mục còn đẹp trai hơn.

Tưởng Dĩ Giác nhìn tài liệu hơn nửa tiếng đồng hồ, khi thấy trên mặt biển xuất hiện ánh hoàng hôn hắn mới gấp tài liệu lại.

Từ Mục chỉ có thể duy trì một tư thế ngồi nên giờ đùi cậu tê dại run rẩy, mông đau khó chịu. Nếu như không có sắc đẹp của Tưởng Dĩ Giác hấp dẫn chú ý của cậu thì cậu đã không kiên trì nổi từ lâu rồi.

Tưởng Dĩ Giác đứng dậy đi đến trước tủ đồ cổ, nhìn qua khối gỗ trong hộc tủ, một lúc lâu sau, hắn lấy chiếc lồng thủy tinh và khối gỗ đó xuống.

Động tác của hắn rất cẩn thận, như sợ khối gỗ này bị va chạm.

Tưởng Dĩ Giác lẳng lặng nhìn khối gỗ bên trong lồng thủy tinh, hắn nhìn rất lâu mới lấy ra một tấm vải nhung màu trắng từ trong ngăn kéo, tỉ mỉ mau sạch bụi bám trên lồng thủy tinh. Sau khi lau sạch, hắn nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ.

Từ Mục mặc niệm: “Cái thứ đồ chơi này đắt đến mức nào mà khiến Tưởng Dĩ Giác phải xem nó như bảo bối vậy?”

Vừa cất xong khối gỗ thì chuông điện thoại của Tưởng Dĩ Giác vang lên, hắn nhận điện thoại, nói: “Giờ tôi sẽ đến.”

Có thể là nơi mà hắn đến không thích hợp với bộ quần áo hiện tại, vậy nên Tưởng Dĩ Giác cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, đi đến trước tủ quần áo mà Từ Mục đang trốn.

Hắn mở ngăn tủ đầu tiên ra, bỏ áo khoác trên tay vào trong rồi mở ngăn tủ thứ hai.

Nghe được tiếng hai ngăn tủ sát vách bị mở ra, Từ Mục hãi hùng khiếp vía, cậu sợ một giây sau Tưởng Dĩ Giác sẽ mở hai cánh cửa trước mặt mình ra.

May mà Tưởng Dĩ Giác đã tìm thấy quần áo mà hắn muốn mặc ở ngăn tủ thứ hai nên không mở ngăn tủ thứ ba này ra.

Tưởng Dĩ Giác thay một bộ âu phục, giờ hắn đứng trước gương chỉnh sửa cổ áo. Sau khi mặc áo khoác, hắn mở ngăn kéo đầu tiên ra rồi chọn một chiếc khuy măng sét cài lên cổ tay áo. Đeo xong khuy măng sét, Tưởng Dĩ Giác lại mở ngăn kéo thứ hai ra, chọn một chiếc cà vạt phù hợp với bộ âu phục rồi đeo lên.

Sau khi đổi quần áo xong, Tưởng Dĩ Giác chuẩn bị đi ra ngoài.

Mắt thấy Tưởng Dĩ Giác cuối cùng cũng muốn đi, Từ Mục thở phào một hơi rõ dài. Một khi đã thả lỏng thì thân thể đang căng cứng của cậu cũng thả lỏng theo. Ngay sau đó, chuyện mà cậu lo lắng nhất đã xảy ra. 'Bịch' một tiếng, Từ Mục mất trọng tâm ngã khỏi ngăn tủ.

Cậu ngã sấp, mặt úp xuống đất.

Cú ngã này của Từ Mục đặc biệt khó coi.

Từ Mục nằm bẹp dí trên đất thấy chân của Tưởng Dĩ Giác dừng ở cửa ra vào, thân thể nghiêng sang một bên. Thế là dáng vẻ chật vật xấu hổ của cậu đã lộ ra không sót thứ gì trước mặt Tưởng Dĩ Giác.

Nhưng đây cũng chỉ là việc nhỏ thôi, điều mà Từ Mục lo lắng nhất chính là, cậu đã bị Tưởng Dĩ Giác phát hiện mình lén lút trốn trong phòng hắn.

Cục diện này khiến Từ Mục vừa lo lắng vừa xấu hổ, người đẹp trai phóng đãng như Từ Mục cậu sắp trở thành một tên siêu biến thái trong mắt người cậu thích mất rồi!

Từ Mục bò dậy khỏi mặt đất, cậu cười khan một tiếng rồi xoa xoa tay, giọng điệu như đang nịnh nọt: “Ờ thì, thật là trùng hợp......”

“......” Tưởng Dĩ Giác nhìn cậu chằm chằm, một lát sau, hắn nói: “Thật là trùng hợp.”

Hết chương 14.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.