Thời Đại Phóng Túng

Chương 16: Chương 16




Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

******************

Sáng thứ hai, Từ Mục vừa tới phòng học đã bị ba người Hàn Viễn Ngọc kéo vào trong góc.

Đối mặt với ba tên hung thần ác sát, một người luôn tràn đầy sinh lực như Từ Mục cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Cậu sợ đến mức co người lại, sau đó chắp tay thở dài, nhìn về phía ba anh giai: “Ba vị hảo hán, tiểu nhân đã làm gì đắc tội các vị?”

Hàn Viễn Ngọc siết chặt nắm đấm, bẻ các khớp ngón tay kêu vang: “Còn giả ngu à? Các anh em đặt hết hi vọng lên người cậu, thế mà cậu lại phản bội anh em của mình?”

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Cậu thành thật nhận tội, chúng tớ còn có thể tha cho cậu một mạng. Bằng không......” Tân Lưu Quang chỉ cây cột to trên hành lang. “Cậu có muốn cảm thụ sự đau khổ của tân sinh viên năm nhất không?”

Từ Mục nhớ lại ác mộng “Aruba” năm đó, cả người toát mồ hôi lạnh.

Vạn Nghiên Minh dịu dàng hơn một chút, cậu ta khoác tay lên vai Từ Mục, lắc đầu thở dài: “Tớ cũng không giúp được cậu.”

“Tớ tớ tớ...... tóm lại là tớ đã làm gì với các cậu?” Từ Mục căng thẳng tột độ, đại não rối thành một nùi.

“Còn không nhận?”

“Tớ chưa làm thì biết nhận cái gì!!”

Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng nhấc chân Từ Mục lên, toan chạy đến cây cột trên hành lang.

Từ Mục hoảng sợ kêu to một hơi “hảo hán”, “anh trai”, “ông nội“.

Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc khiêng Từ Mục đến trước cây cột lớn thì dừng lại, một người nói: “Cho cậu cơ hội cuối cùng, có nhận tội không hả?”

“Đệt mẹ đến cuối cùng là cái tội gì!” Người có trí nhớ có thể sánh ngang với cá vàng như Từ Mục giờ phút này không thể nhớ ra nổi là đến cùng là cậu đã gây ra chuyện bội bạc thất đức gì.

Nhưng vì lo cho nửa thân dưới, Từ Mục đành cố gắng vắt trí nhớ như bọt biển ngâm nước của mình.

Trong đầu Từ Mục nhanh chóng hiện ra một chút kí ức liên quan, sau đó dục vọng cầu sinh khiến trong 0,01 giây cậu cũng đã nhớ ra chuyện đã bị mình lãng quên ngày đó.

Hai ngày nay Từ Mục đắc ý lắm, nhưng đến lúc này cậu không đắc ý nổi nữa.

“Ngày đó!” Cậu vỗ đầu mình một cái, cuối cùng cũng nhớ ra. “Ai daaaa, hôm đó tớ không cố ý đâu, các cậu nghe tớ giải thích nè!”

Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc thả cậu xuống, ba người nhìn chằm chằm cậu, nghe cậu giải thích.

Những giây phút yên lặng kéo dài lúc này là thời gian bọn họ cho Từ Mục giải thích, nhưng giờ Từ Mục lại đơ ra, trong phút chốc không biết phải giải thích thế nào.

Cậu vừa sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, vừa quanh co lòng vòng: “Ờ thì đó là một buổi chiều kì diệu.” Cậu vung tay lên trông có vẻ bí hiểm, tựa như đang kể truyện cổ tích. “Tớ gánh lấy vinh quang mà đi vào tòa nhà kia. Tớ biết, trong tay của tớ đang nắm giữ nửa đời sau của lão Hàn. Nhưng khi tớ đi vào toàn nhà kia, tớ cảm thấy cả người không ổn lắm, trí nhớ của tớ trở nên không giống của tớ nữa, tay chân của tớ cũng trở nên không giống là của tớ nữa. Tớ như bị ai đó bỏ bùa mê, mê man lượn vòng vòng trong đó......”

“Cậu đi vòng vòng mà có thể đến được bếp rồi lên sân thượng tầng hai à?” Hàn Viễn Ngọc tàn nhẫn vạch trần lời nói dối của Từ Mục.

“Rồi ở trên đó ăn uống vô tư?” Tân Lưu Quang bổ sung thêm.

Đang lúc Từ Mục khiếp sợ rằng sao bọn họ biết được chuyện này, thì Vạn Nghiên Minh lấy ra một chiếc kính viễn vọng nhỏ mà cậu ta luôn đem theo bên người.

Từ Mục từ bỏ giãy dụa, hai tay của cậu buông xuống, nhanh chóng cúi đầu: “Tớ sai rồi, tớ đáng chết, tớ tội ác tày trời. Để đền bù cho sai lầm của tớ, tớ mời các cậu ăn sáng trong một tháng, các cậu thấy sao?”

Hàn Viễn Ngọc lắc lắc ngón tay, cậu ta xụ mặt trông giống hệt Tôn nương nương, rành rọt nói từng chữ: “Một, năm, học.”

Từ Mục có cảm giác như động đất núi lở, phải quản lý trang trại một năm học, giờ còn phải bao bọn họ ăn sáng trong một năm, đây là ông trời muốn mạng chó của cậu chứ gì!

Cái giá của việc mời ăn sáng trong một năm chỉ là Từ Mục tạm thời bảo vệ được mệnh căn của mình chứ chẳng khiến ba người họ yên tĩnh được.

Chưa vào tiết nên ba người ngồi quanh một bàn, Hàn Viễn Ngọc lấy vở ra, vẽ vào trang giấy hai vòng trong lớn, một vòng tròn viết “phải”, một vòng tròn viết “không phải“.

Hàn Viễn Ngọc tự tin ném cục tẩy của mình vào vòng tròn bên phải: “Tớ cược cậu ấy 'không phải'.”

Tiếp đó, Tân Lưu Quang ném bút máy, Vạn Nghiên Minh ném bút chì vào trong vòng 'không phải'.

“Các cậu nói một chút xem, vì sao các cậu lại cảm thấy cậu ấy 'không phải'?”

“Bởi vì dáng vẻ như tắm mưa xuân của cậu ấy đó, cực kỳ giống với lúc Phó viện trưởng vừa kết hôn.”

Ba người dừng lại cười ha ha, Từ Mục bị làm phiền đến đau hết cả đầu.

Hàn Viễn Ngọc lật một trang vở mới, tiếp tục vẽ hai vòng tròn, một vòng tròn viết 'ở trên', một vòng tròn viết 'ở dưới'.

“Chắc chắn cậu ấy ở dưới.”

Cục tẩy, bút máy, bút tự động rào rào rơi xuống vòng tròn viết “ở dưới“.

“Sao các cậu lại cảm thấy Mục Mục của chúng ta ở dưới nhỉ?”

“Vậy chẳng lẽ cậu để Tưởng Dĩ Giác ở dưới?”

“Bởi vì lão Từ nhỏ.”

“Cái gì nhỏ?”

“Tuổi còn nhỏ ý! Chứ cậu cho rằng cái gì nhỏ?”

“Nhỏ thì không thể ở trên à?”

“Cậu ấy còn mềm nữa.”

“Cái gì mềm? Chỗ nào mềm? Nói rõ ràng đê!”

“Tính tình mềm mại á.”

“Tính tình cậu ấy mềm mại à?”

“Dù sao...... Dù sao tớ cảm thấy sẽ không cứng nổi, chỗ đó cũng không cứng nổi.”

“Ha ha ha ha ha!!” Ba người vừa cười vừa đập bàn.

Từ Mục đeo tai nghe, bực bội vò tóc. Bài học xương máu lần này cậu rút ra là từ đây về sau có đắc tội ai cũng không thể đắc tội anh em mình!

Cười xong, cuối cùng ba người cũng quay lại nói chuyện với chính chủ.

Tân Lưu Quang chọt chọt cánh tay Từ Mục, Hàn Viễn Ngọc gỡ một bên tai nghe của cậu xuống.

“Đêm hôm đó, cuối cùng cậu có ở lại không?”

Ánh mắt ba người sáng rực nhìn cậu. Từ Mục biết chắc chắn bọn họ lại bắt đầu đánh cược rồi.

Từ Mục trợn trắng mắt: “Không có không có không có! Tớ đã nói bao nhiên lần rồi!”

“Thật à?” Hàn Viễn Ngọc không tin.

“Thật. Sau đó ba tớ gọi tới, bảo tớ về nhà.”

Chuyện này Từ Mục không nói láo. Ngày đó cậu lắc lư ở nhà Tưởng Dĩ Giác một lúc, còn chưa đợi được Tưởng Dĩ Giác về thì ba cậu đã gọi điện giục cậu về nhà, cứ như thể xảy ra chuyện gì lớn lắm.

Từ Mục không chút suy nghĩ vội vàng chạy về nhà, kết quả chỉ là một người họ hàng xa muốn ra biển khảo sát, ba cậu gọi cậu đến tiễn.

Sau đó Từ Mục chỉ có thể gọi điện không ngừng xin lỗi Tưởng Dĩ Giác, trong điện thoại Tưởng Dĩ Giác không hề thấy tức giận, nhưng Từ Mục vì mình không giữ lời hứa mà áy náy cả đêm. Ngày hôm sau, cậu và Tưởng Dĩ Giác nói chuyện một lúc lâu nên Từ Mục mới bỏ được áy náy trong lòng xuống, xuân quang đầy mặt.

Ba người nắm đuôi nhỏ của Từ Mục làm loạn một hồi, may ghê, cuối cùng chuông vào học cũng vang lên khi tai Từ Mục sắp bị tiếng cười của bọn họ đánh nổ.

Lần đầu tiên Từ Mục cảm thấy tiếng chuông vào học êm tai đến thế.

Ba người im lặng.

Tân Lưu Quang phất phất tay: Ngủ ngon, tớ ngủ đây, sau đó gối đầu lên bàn, nằm ngáy o o.

Vạn Nghiên Minh nhỏ giọng hỏi: “Tiết của chủ nhiệm mà cậu còn dám ngủ à?”

Nhưng thành tích của Tân Lưu Quang tốt, có ngủ trên lớp thì giáo viên cũng không quản.

Chuông đã reo một lúc lâu mà giáo viên vẫn chưa xuất hiện.

Sinh viên trong lớp không khỏi cảm thấy kì quái, trước kia chỉ cần chuông vang lên là chủ nhiệm lớp với cái đầu khô ráp như quả dứa sẽ xuất hiện ngay ở cửa, theo sau là gương mặt bóng loáng.

Sao hôm nay “đầu dứa” không đến đúng giờ nhỉ?

Đang nghĩ như vậy, họ bỗng nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ hành lang truyền tới. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, ổn trọng, vang dội vừa phải.

Hàn Viễn Ngọc bỗng trở nên nghiêm túc, cậu ta dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận lắng nghe âm thanh này. Bằng tế bào nhạy cảm với đồ xa xỉ của mình, cậu ta nhanh chóng nghe ra: “George Cleverley, là phiên bản giới hạn ở một của hàng lâu đời ở Luân Đôn.”

Từ Mục không hiểu: “Cậu nói cái gì vậy?”

“Giày của người này. So với người yêu cậu đi Berluti, John Lobb, Silvano Lattanzi thì có sự khác biệt.” Đây là lần duy nhất Hàn Viễn Ngọc nghiêm túc là giải thích về những thứ này.

Từ Mục, người dùng hai trăm tệ để mua giày vải khuyến mại mua một tặng một, đương nhiên không thể hiểu những tinh túy trong đó.

“Đồng hồ.” Lỗ tai Hàn Viễn Ngọc giật giật. “Âm thanh của kim giây đang chuyển động, dòng Royal Platinum Diamond mới của Audemars Piguet, giá mới nhất là 998.”

Từ Mục: “Tệ?”

Hàn Viễn Ngọc nghiêm túc: “Vạn.” (~ gần 36 tỷ tiền Việt)

Suýt nữa thì Từ Mục phun ngụm nước vừa uống xong ra.

“Đừng kích động.” Hàn Viễn Ngọc nói. “Đồng hồ mà người yêu cậu đeo đi dự tiệc lần trước phải đắt gấp ba cái này.”

Sau khi hết khiếp sợ Từ Mục lại càng kích động hơn.

Trong khi Vạn Nghiên Minh tò mò về địa vị bên ngoài của người đàn ông này, Tân Lưu Quang lại vẫn tiếp tục ngáy vang.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng học.

Ánh nhìn của người trong lớp bất giác dồn về một hướng, người vừa xuất hiện trước mặt họ là một người đàn ông cao gầy không lớn tuổi lắm, chưa đến ba mươi tuổi. Tướng mạo của người đàn ông này thuộc kiểu nho nhã anh tuấn, khí chất giống như quý tộc khiến nữ sinh đang ngồi trong phòng không khỏi nín thở.

Anh ta khoác một chiếc áo blouse trắng, có lẽ là giáo viên, song khí chất siêu phàm của người này thì không giáo viên nào trong trường có thể so sánh được. Mặc dù học viện yêu cầu khi dạy học giảng viên bắt buộc phải mặc áo blouse trắng, nhưng chiếc áo này cũng không lấn át được quý khí bức người của anh ta.

Người đàn ông đó đi vào, để tài liệu dạy học lên bàn rồi mở miệng: “Chào các em, tôi là chủ nhiệm mới của các em.”

“Chủ nhiệm mới?!” Mấy chữ này khiến cho những người đang trầm mê trong khí chất của người đàn ông tỉnh táo lại.

Người đàn ông đó nói: “Hai ngày trước chủ nhiệm lớp của các em đã được trường ủy thác đi ra biển làm công tác khảo sát, năm nay tôi sẽ phụ trách việc học của các em thay ngài ấy.”

Mọi người trong lớp đương nhiên không biết chuyện 'đầu dứa' bị điều đi, ai cũng xì xào bàn tán. Chỉ có mình Tân Lưu Quang đang ngáy o o, chẳng biết năm nay là năm nào.

“Xin mọi người yên tĩnh.” Người đàn ông nói. “Mọi người đã học lớp của tôi thì xin hãy tuân thủ nội quy lớp học của tôi.”

Anh ta nói xong câu này, không khí chợt lạnh đi. Bọn họ ý thức được rằng thầy chủ nhiệm trẻ tuổi này không dễ lừa tý nào.

Người đàn ông vừa nói vừa đi xuống bục giảng, qua lối đi nhỏ giữa các nhóm: “Tôi không thích có người nói chuyện riêng trong lớp của tôi, các trò có thể làm việc riêng, nhưng xin đừng quấy rầy bạn học bên cạnh.”

“Thứ hai, tôi không thích nữ sinh trang điểm trên lớp.” Anh ta đi đến bên cạnh một nữ sinh đang dặm lại lớp trang điểm, đóng mắp hộp đồ trang điểm của cô lại. “Chất lượng không khí trong phòng thí nghiệm không tốt, bụi trong phòng thí nghiệm có thể dính vào da trong lúc dặm lại lớp trang điểm.”

Nữ sinh đó ngơ ngác, vội vàng dọn dẹp đồ trang điểm.

“Thứ ba.”

Người đàn ông tiếng lại gần nhóm của Từ Mục, Từ Mục thấy chuyện không ổn bèn đá đá chân Tân Lưu Quang.

Tân Lưu Quang dịch chân sang chỗ khác, không để ý đến cậu mà ngủ tiếp.

“Không được phép ngủ trên lớp.” Người đàn ông đến bên người Tâm Lưu Quang, nắm cổ áo y nhấc lên.

“Ai vậy!” Tân Lưu Quang nóng nảy đẩy bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, rất khó chịu khi bị gọi dậy.

Tân Lưu Quang quay sang lườm một cái, nhưng bỗng nhiên y tỉnh táo lại. Tân Lưu Quang nghi hoặc. Anh đẹp trai này là ai vậy nhỉ? Sao lại quấy rầy giấc ngủ của y? Vì sao mà mọi người lại im lặng nhìn y thế?

“Bạn học này, nhìn cậu rất không có tinh thần, đứng đấy cho tỉnh táo chút đi.” Để lại một câu như vậy, người đàn ông kia xoay người trở lại bục giảng.

Tân Lưu Quang mãi vẫn chưa hết thắc mắc, dấu chấm hỏi đầy đầu: Anh giai quý tộc này từ đâu mà đến? Sao lại mặc quần áo của giáo viên? Sao lại can thiệp đến chuyện ngủ của y?

“Tôi quên giới thiệu bản thân.” Người đàn ông đứng trước tấm bảng đen, cầm cây bút lên rồi viết vào màn hình ba chữ. “Tôi họ Tề, tên Minh Hoàn.”

Hết chương 16.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.