Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
**********
Từ Mục được đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng da toàn thân nứt toác, lượng máu trong cơ thể đã mất hơn phân nửa. Bác sĩ nói nếu như chậm một chút nữa thì cái mạng này của cậu sẽ không giữ được, bây giờ chỉ miễn cưỡng giữ được mạng sống chứ chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Tưởng Dĩ Giác ngồi thất thần ngoài cửa phòng phẫu thuật, đầu óc ong ong, dường như thế giới bị đảo lộn trong mắt vẫn chưa được sắp xếp lại, khắp nơi đều là đống phế tích hoang tàn. Cảnh tượng tựa như ác mộng kia vẫn còn lảng vảng trước mắt, hắn nhìn thấy Từ Mục đối diện mình, chỗ nào trên quần áo cũng có máu, sắc mặt cậu hoàn toàn tái nhợt, giống như một bức tường được quét vôi. Máu nhỏ giọt trên mặt đất, thấm vào tấm thảm nhung.
Vẻ mặt Từ Mục đau đớn khổ sở đến vặn vẹo, thân thể đau đến mức không thể phát ra âm thanh. Cánh tay, cổ và mặt cậu lần lượt nứt toác, tựa như có một lưỡi dao sắc bén vô hình đang cứa qua da dẻ cậu.
Máu nhuộm ướt cả thân thể cậu, có thể cậu sẽ chết.
Vào khoảnh khắc ấy, trong nháy mắt sự sợ hãi và bối rối đã lấp đầy nội tâm của Tưởng Dĩ Giác. Hắn cảm thấy trái tim mình bị một bàn tay chỉ có xương khô túm chặt, mạnh mẽ nắn bóp, chỉ cần hơi dùng sức là nó sẽ nổ tung ngay.
Có thể Từ Mục sẽ chết một lần nữa.
Tưởng Dĩ Giác ôm thật chặt Từ Mục cả người đầy máu, hét to tên của cậu rồi rơi nước mắt.
Cho dù khi bản thân đứng trước cái chết, Tưởng Dĩ Giác cũng chưa từng sợ hãi đến như vậy.
“Chúng tôi đã rửa sạch thuốc trong dạ dày của cậu ấy, hai loại thuốc này kết hợp với nhau sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến tế bào của con người và gây bệnh, triệu chứng là căng da rồi nứt toác. Sao lại để cậu ấy uống nó?” Sau khi làm phẫu thuật cầm máu cho Từ Mục, bác sĩ đi ra hỏi Tưởng Dĩ Giác.
Mái tóc của Tưởng Dĩ Giác ướt đẫm mồ hôi, trên người trên mặt đều có máu của Từ Mục, trông khá nhếch nhác. Không biết hắn đang nhìn đi đâu mà hai mắt đờ đẫn, một hồi lâu sau mới nói: “Là em ấy tự uống.”
“Cậu ấy muốn tự sát sao?”
Từ Mục muốn tự sát ư? Tưởng Dĩ Giác sợ hãi khi nghĩ về vấn đề này.
Không phải Từ Mục chưa bao giờ tự sát. Kiếp trước là vì hắn, kiếp này cũng là vì hắn.
Không có được câu trả lời của Tưởng Dĩ Giác, bác sĩ lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Trong cơ thể cậu ấy có rất nhiều tế bào gây bệnh, cần phải cấy ghép tế bào mới. Tốt nhất là nên nhanh chóng tìm tế bào phù hợp cho cậu ấy, nếu không...”
Bấy giờ Tưởng Dĩ Giác mới nói: “Lấy tế bào của tôi đi, nhóm máu của chúng tôi giống nhau.”
“Chỉ nhóm máu giống nhau thì không được. Kháng nguyên và tế bào gốc của hai người có hợp với nhau không?
Trước đây để đảm bảo thuốc ức chế ký ức kia sẽ không gây ra tác dụng phụ với Từ Mục, Tưởng Dĩ Giác đã lấy một ít tóc và máu của cậu rồi yêu cầu nhân viên kiểm tra các thành phần tế bào trong cơ thể cậu. Kết quả kiểm tra cho biết nhóm máu, kháng nguyên, tế bào máu gốc của hai người trùng khớp nhau.
Kiếp trước trùng khớp, kiếp này vẫn không thay đổi.
“Xét nghiệm trước đi.” Bác sĩ nói.
Y tá đưa Tưởng Dĩ Giác đi làm xét nghiệm, hai giờ sau có kết quả, tế bào của Tưởng Dĩ Giác hoàn toàn có thể cấy ghép vào cơ thể của Từ Mục.
“Ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, xác suất thành công chỉ có 30%, trên người cậu đang có vết thương, nếu không hồi phục tốt sẽ mắc phải rất nhiều bệnh.” Bác sĩ nhìn vào mắt của Tưởng Dĩ Giác, xác nhận lại lần cuối. “Cậu chắc chắn làm chứ?”
Tưởng Dĩ Giác kiên định gật đầu.
“Vậy ký tên trước đi.”
Tưởng Dĩ Giác ký tên rồi thay đồng phục bệnh nhân, hắn đi vào phòng phẫu thuật, nằm lên bàn giải phẫu.
Đèn chuyên dùng cho giải phẫu được bật lên khiến Tưởng Dĩ Giác phải nheo mắt lại. Nằm ở nơi này, nhìn những bác sĩ mặc đồ che kín người chỉ lộ ra đôi mắt, tay cầm dụng cụ y tế lạnh lẽo, có rất ít người không sợ hãi.
Chỉ là trong lòng Tưởng Dĩ Giác còn bận lo lắng cho một người nên những chuyện khác chỉ tựa như mây khói, cho dù hoàn cảnh có tàn nhẫn đáng sợ đến mức nào hắn cũng chưa đến mức phải 'sợ'. Sợ nhất, có lẽ là người kia biến mất mà thôi.
Bác sĩ tiến đến chỗ Tưởng Dĩ Giác, giơ kim gây tê lên và nói: “Ca phẫu thuật này chỉ có thể gây tê cục bộ, suốt quá trình sẽ rất đau, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý.”
Tưởng Dĩ Giác chẳng cần chuẩn bị tâm lý gì cả, hắn có thể chịu được trong lửa lớn thì loại tiểu phẫu này có đáng là gì.
Bác sĩ gây tê cục bộ cho hắn, sau khi thuốc tê có hiệu quả, dao giải phẫu sẽ rạch một lỗ trên người hắn rồi nối với dụng cụ.
Tưởng Dĩ Giác nhắm hai mắt lại, cảm giác khoét da đau đến thấu xương bắt đầu ập tới.
Lần giải phẫu này phải làm tận 72 giờ, trong quá trình giải phẫu, vết thương trên ngực của Tưởng Dĩ Giác lại phát tác, bác sĩ phải tốn thêm sức để cầm máu cho hắn. Cơn đau từ cả hai bên lan khắp cơ thể Tưởng Dĩ Giác, ròng rã liên tục trong suốt 72 giờ. May mà cuối cùng giải phẫu vẫn thành công.
Sau khi phẫu thuật xong, cả người Tưởng Dĩ Giác như gầy đi 7 8 cân, khuôn mặt hóp lại, trên mặt không còn chút máu nào, đôi môi khô và trắng bệch, sắc mặt trắng giống như bị một lớp tuyết che phủ. Lúc đầu vết thương trước ngực đã tốt hơn, bây giờ bị nứt ra nặng thêm, cả người trông thật ốm yếu.
Vừa có thể hoạt động, hắn đã khoác áo, khó khăn vịn tường đi vào phòng bệnh của Từ Mục rồi ngồi canh chừng bên giường bệnh của cậu. Làn da của Từ Mục đã khôi phục trạng thái ban đầu, chỉ là vết thương vẫn chưa khép lại, phải quấn băng vải toàn thân. Hơn nữa do mất máu quá nhiều, sau khi truyền máu xong Từ Mục vẫn chưa thể tỉnh lại.
Suốt hai ngày, Tưởng Dĩ Giác chưa bao giờ rời khỏi giường bệnh của Từ Mục. Ngoại trừ nước canh, hắn cũng không ăn thêm thứ gì khác.
Bác sĩ khuyên hắn về giường nghỉ ngơi cho tốt nhưng hắn không nghe, cứ kiên trì ở lại bên cạnh cậu.
Tưởng Dĩ Giác muốn tận mắt nhìn thấy Từ Mục tỉnh lại, tự mình thấy Từ Mục đã thoát khỏi nguy hiểm và trở lại bên cạnh hắn.
Hai ngày sau, Từ Mục mở mắt.
Trong mắt Tưởng Dĩ Giác không che giấu nổi sự vui vẻ, hắn nắm lấy tay Từ Mục, bao bọc bàn tay gầy yếu của cậu trong lòng bàn tay mình.
“Em tỉnh rồi à?” Hắn hỏi bằng chất giọng rất nhẹ nhàng, dường như sợ sẽ dọa đến bệnh nhân vừa mới tỉnh lại.
Ánh mắt Từ Mục trống rỗng, trong mắt phản chiếu hình ảnh cái quạt trên trần nhà, đôi môi cậu mấp máy muốn nói điều gì đó.
“Em nói cái gì?” Tưởng Dĩ Giác hỏi. Hắn nhích lại gần một chút, muốn nghe thử Từ Mục nói gì.
Chỉ nghe Từ Mục khàn giọng yếu ớt nói: “ Anh thả tôi ra đi.”
Phòng bệnh bỗng trở nên im lặng, chỉ còn lại âm thanh máy móc từ màn hình điện tâm đồ.
Mùi thuốc và mùi máu xen lẫn vào nhau xộc vào mũi, kích thích đến hai mắt và cổ họng.
Kiếp trước kiếp này, bi thương chồng chất.
Hết chương 40.