Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
******
“Con phải đi rồi à, mẹ sợ chỗ đó sẽ lạnh, con mang nhiều áo bông quần bông một chút.” Mẹ Từ thu dọn hành lý giúp cho Từ Mục, bà đã xếp xong một vali hành lý đầy, trong đó có mấy cái áo bông quần bông, nhưng dường như sợ Từ Mục mặc không đủ nên bà vẫn tiếp tục cố nhét thêm mấy cái nữa.
Từ Mục dở khóc dở cười nói: “Mẹ, nơi đó có khí hậu rừng mưa nhiệt đới mà.”
Mẹ Từ dừng một chút: “À, Nam Thái Bình Dương. Xem cái trí nhớ của mẹ này.” Bà lấy hết áo bông ra, bỗng nhiên thở dài. “Nam Thái Bình Dương cách nơi đây bao xa chứ....” Ánh mắt bà chuyên qua người Từ Bác Tài đang đứng ở cửa, mẹ Từ mím môi, “Haizz, này, sao ông không nói chuyện với con? Con trai ông sắp đi rồi mà ông còn sĩ diện!”
Cơ thể Từ Bác Tài nhúc nhích, ông chậm rãi đi tới, lấy trong túi ra một bình thuốc dạ dày rồi nhét vào tay Từ Mục: “Con cầm cái này đi. Đương nhiên nếu không dùng đến là tốt nhất. Ở bên ngoài đừng ăn bậy bạ, sẽ đau bụng đấy.”
Từ Mục nhận thuốc dạ dày, cậu xoay xoay bình thuốc trong tay rồi siết chặt nó. Mỗi lần nhớ đến việc ngày đó bố cậu đã đứng xếp hàng ở hiệu thuốc hai tiếng mới mua được lọ thuốc này là hai mắt Từ Mục lại thấy cay cay. Cậu cong khóe miệng, cười nói: “Cảm ơn ba.”
Từ Mục thất thần nhìn chằm chằm lọ thuốc, một lúc lâu sau cậu đột nhiên nói: “Con nghe bọn họ nói, con làm phẫu thuật sóng điện nên sẽ quên đi vài thứ.”
Mẹ Từ vỗ nhẹ mu bàn tay cậu: “Đều là chuyện nên quên.”
Từ Mục im lặng vài giây rồi cười nhạt: “Vâng, con cũng nghĩ như vậy.”
Bên ngoài trời đang mưa, khi mưa xuống, nước trên trời rơi xuống đáp trên lá cây, sau đó rơi xuống những phiến lá rụng trên mặt đất, vang lên tiếng tí tách.
Từ ngày rời khỏi bệnh viện, Từ Mục cảm thấy thế giới này bỗng nhiều hơn một chút tang thương mà cậu không hiểu nổi.
Chung cư cách tòa nhà hội nghị một đoạn, mưa càng lúc càng lớn, những phiến lá khô vàng bay lả tả trong không khí, đập vào mặt gây đau rát. Từ Mục đang nghĩ có nên quay về lấy ô không thì bỗng nhiên một nam sinh mặc áo khoác màu lam đi ra khỏi chung cư.
Cậu ta mở ô lên, sau đó quay đầu nhìn sang Từ Mục, hỏi: “Anh cũng muốn đi họp à?”
Từ Mục gật đầu: “Ừ.”
“Anh không mang ô sao?”
Nam sinh đưa chiếc ô về phía cậu, nói: “Vậy chúng ta đi chung đi.”
Từ Mục không khách sáo đi vào: “Được, cảm ơn.”
“Em tên Lộ Thừa, em mới đến.” Nam sinh cười cười với cậu. “Anh là?”
Nụ cười này, đột nhiên khiến Từ Mục như nằm mơ.
Cậu bỗng cảm giác ở Lộ Thừa có điểm gì đó giống với một người trong ấn tượng của cậu, một người cậu đã từng quen biết rất lâu. Mùa hè năm ấy, người kia đã từng cười với cậu rất dịu dàng như vậy. Đáng tiếc là Từ Mục không nhớ nổi người này, nhưng cậu biết đó nhất định là một người không nên nhớ tới.
“Tôi tên Từ Mục.” Từ Mục nói. “Từ trong... Từ trong cơn gió nhẹ thổi đến.”
Ngày xuất phát đến đảo ở Nam Thái Bình Dương, Từ Mục không cho cha mẹ đến tiễn mình. Cậu sợ cha mẹ mình sẽ khóc, và cũng sợ nhìn thấy dáng vẻ họ khóc.
Cả đoàn sẽ ngồi xe buýt đến cảng biển, sau đó lên tàu đến Nam Thái Bình Dương.
Trước khi xuất phát, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, hoặc là bọn họ đều đang cố gắng giấu hết những chuyện khác vào lòng, không ai dám bộc lộ sự mềm yếu của mình vào lúc này.
“Đệt, vì sao mà ông đây cũng phải đến cái nơi quỷ quái đó chứ.” Tân Lưu Quang vừa kéo hành lý của mình vào cốp xe vừa mắng.
“Vì cậu từng giành huy chương vàng trong cuộc thi Thực vật Quốc tế, Tân đại học bá à.” Tề Minh Hoàn đứng bên cạnh y, nhàn nhạt nói.
Tân Lưu Quang tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái rồi xách hành lý của Tề Minh Hoàn quăng vào cốp.
“Cẩn thận chút đi, vali của tôi đắt lắm đấy.”
“Ai quan tâm đắt hay không đắt chứ, chẳng lẽ anh còn muốn tôi đền à?”
Từ lúc đến tới giờ trên mặt Lộ Thừa luôn mang ý cười, sau khi mang hành lý của mình vào, trông thấy Từ Mục đứng phía sau, cậu ta chủ động đi tới: “Em giúp anh xách vào.”
Từ Mục chưa kịp nói không cần thì cậu ta đã cất xong hành lý cho cậu, khiến cậu chỉ có thể khách sáo nói cảm ơn.
Tề Minh Hoàn nhìn thoáng qua điện thoại rồi nghiêm túc thông báo: “Bên kia đang giục, nhanh lên xe thôi.” Đoạn đi lên xe buýt đầu tiên, nói với tài xế. “Bác tài, làm phiền anh lát nữa lái nhanh một chút.”
Tài xế nói: “Được.”
Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, giờ đang lần lượt đi lên xe.
Từ Mục mới bước một chân lên, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng còi ô tô chói tai.
Theo tiếng còi nhìn sang, cách đó không xa có một chiếc xe đang đến, nó như con ruồi không đầu chạy loạn, trực tiếp vọt tới cửa sắt lớn. Cửa sắt bị đâm lung lay, đương nhiên chiếc xe đắt tiền này cũng không có kết cục tốt đẹp.
Tề Minh Hoàn nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
Bảo vệ ở cổng chính bước ra, đến trước mặt chiếc xe đã trở thành phế phẩm mắng to.
Đúng lúc này, cửa xe sang trọng mở ra, một người ngồi bên trong ngã xuống.
Bảo vệ ngây người, ngay cả Tề Minh Hoàn cũng sững sờ.
Ai có thể ngờ được, sau vài tháng, Tưởng Dĩ Giác lại xuất hiện trước mặt người ngoài bằng cách này, trong hình tượng này.
Hắn mặc một bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, khuôn mặt hốc hác, thoạt nhìn như đã mắc phải một căn bệnh nặng không có thuốc chữa.
Tưởng Dĩ Giác ho khan, cơ thể cong lại nhưng vẫn lảo đảo chạy về phía xe buýt. Hắn cắn chặt răng, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Từ Mục đang đứng trước cửa xe.
Tưởng Tín đã tiêm thuốc an thần cho Tưởng Dĩ Giác, lần này Tưởng Dĩ Giác phải cố gắng chống cự phản ứng của thuốc để chạy từ Tưởng gia đến đây. Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng nay hắn có thể trốn thoát khỏi Tưởng gia.
Đúng lúc này, lại thêm một chiếc xe khác chạy tới, một người phụ nữ và hai vệ sĩ bước xuống khỏi xe.
Người phụ nữ đó hét lên: “Anh!”
Hai vệ sĩ chạy đến đỡ Tưởng Dĩ Giác nhưng bị hắn dùng sức đẩy ra xa.
Dưới tác dụng của thuốc, bắp thịt trên người Tưởng Dĩ Giác như đang co rút lại, cơ thể cứng ngắc khiến hắn bước đi rất khó khăn, mỗi bước chân đều như kéo theo ngàn cân sắt.
Biểu cảm của hắn vô cùng đau khổ, Tưởng Dĩ Giác mấp máy môi như muốn gọi một cái tên mà không cách nào gọi được dù chỉ một chữ.
Từ Mục cảm thấy những người này thật kì quái, người đàn ông kia là kì quái nhất. Mình không biết hắn nhưng hắn lại cứ nhìn chằm chằm mình.
“Tưởng tiên sinh! Tưởng tiên sinh! Ngài về với chúng tôi đi!”
“Anh cùng em về đi!” Tưởng Ngưng Hựu xông lên lôi Tưởng Dĩ Giác lại, trông thấy trước ngực Tưởng Dĩ Giác toàn là máu, Tưởng Ngưng Hựu trừng to mắt nói: “Vết thương của anh..... Vết thương của anh lại rách ra rồi....”
Tưởng Ngưng Hựu hoảng sợ là điều dễ hiểu, ngày đó Tưởng Dĩ Giác cũng muốn chạy ra ngoài tìm Từ Mục thế này, nhưng kết quả là tái phát bệnh, vết thương bị rách ra, mất quá nhiều máu suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Tưởng Tín thấy vậy bèn nhốt hắn ở Tưởng gia, mỗi ngày mời bác sĩ đến trị bệnh cho hắn. Tưởng Dĩ Giác không chịu thì Tưởng Tín sẽ cho người tiêm thuốc an thần. Ngày nào hắn còn không chịu, Tưởng Tín sẽ tiêm thuốc an thần cho hắn ngày ấy. Tưởng Dĩ Giác bị nhốt lại mấy tháng nên bệnh tình mới tốt hơn một chút.
Nhưng không ngờ, vài tháng đã trôi qua, vết thương trên ngực hắn vẫn liên tục tái phát, cứ tái phát thì phải khâu lại, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, miệng vết thương vẫn sẽ vỡ ra rồi chảy máu.
Từ Mục đứng ở cửa xe mà không lên xe, tuy cảm thấy người đàn ông này thật kì lạ nhưng cậu vẫn thấy hắn có phần đáng thương. Từ Mục quay đầu nhìn biểu cảm của Tề Minh Hoàn, chỉ thấy Tề Minh Hoàn cũng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn sang, im lặng không nói một lời.
Tác dụng của thuốc ngày càng rõ ràng, Tưởng Dĩ Giác duỗi cánh tay cứng ngắc ra như muốn bắt lấy người đứng bên cửa xe kia, đoạn đường trước mặt rõ ràng chỉ cần chạy mấy bước là tới, vậy mà giờ lại khó khăn như xa cách nghìn trùng.
“Từ Mục, sao anh còn chưa lên?” Lộ Thừa vốn đã tìm được chỗ ngồi đi tới, bấy giờ cậu ta mới trông thấy tình cảnh kì quái trước mắt. Thấy tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, cậu ta bèn hỏi: “Mấy người quen anh ta sao?”
Mọi người xung quanh không có ai trả lời, ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía Từ Mục. Thấy vậy, Từ Mục bèn nhìn người đàn ông kia một lúc.
Nửa phút sau, chỉ nghe cậu nói: “Không quen.”
Tề Minh Hoàn nhắm mắt thở dài một hơi, đoạn nói: “Đi thôi.”
Từ Mục nhìn người kia thêm một lát rồi cũng lên xe.
Cơn đau đớn từ vết thương trước ngực như đang khuấy tung lục phủ ngũ tạng của Tưởng Dĩ Giác, chỗ nào cũng thấy đau. Tưởng Dĩ Giác há miệng kêu không thành tiếng, nước mắt lăn dài trên mặt.
Cửa xe đóng lại, xe buýt quay đầu, chạy ra khỏi cửa lớn bằng một hướng khác.
Nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, Tưởng Dĩ Giác như bị điên xông tới, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Hai vệ sĩ muốn đỡ hắn dậy nhưng bị Tưởng Ngưng Hựu gọi lại.
Tưởng Ngưng Hựu đứng đằng sau hắn, thở dài: “Anh, cậu ấy đi rồi, chúng ta trở về thôi.”
Tưởng Dĩ Giác ngã trên mặt đất nhưng vẫn cố bò theo hướng chiếc xe buýt đã đi xa, vết máu trên ngực càng lúc càng lan rộng, kéo thành một vệt máu trên mặt đất thô ráp.
“Anh xem dáng vẻ bây giờ của anh.....” Tưởng Ngưng Hựu không nhịn được bật khóc. Tưởng Dĩ Giác hắn cao cao tại thượng bao nhiêu, là người kiêu ngạo bao nhiêu, sao hôm nay lại vì một người đàn ông mà chật vật đến mức này. Tưởng Ngưng Hựu hít sâu một hơi, nói với người nằm trên đất. “Anh, cậu ấy đi rồi, cậu ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa đâu. Tưởng Dĩ Giác mà em biết, sẽ tự mình đứng lên.... Anh...”
Mãi đến khi chiếc xe biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của Tưởng Dĩ Giác hắn mới ngừng bò. Toàn thân hắn run rẩy, chỉ có thể đấm mạnh tay trái xuống mặt đất, Tưởng Dĩ Giác khóc đến mức gương mặt biến dạng, tiếng khóc trở thành tiếng gầm khàn đục.
Phải là người chịu bao nhiêu đau đớn mới có thể khóc đến tê tâm liệt phế như thế này.
Người ấy không bao giờ trở về nữa, hắn còn đứng lên để làm gì.
Hết chương 47.