Thời Đại Phóng Túng

Chương 45: Chương 45: Không hề lưu luyến




Editor: Hạ Uyển

Beta: Sói

**********

Trải qua ba tháng hội nghị dài dằng dặc, Ban Liên hợp Quốc tế tiến hành không dưới 10 cuộc bỏ phiếu lớn nhỏ mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng là Hội Cứu trợ Thực vật sẽ trở thành một tổ chức có địa vị ngang hàng với Hội Nghiên cứu Thực Vật, được phân bổ kinh phí để nghiên cứu phương pháp cứu thực vật nguyên sinh.

Khi ấy người đứng đầu Viện Nghiên cứu Thực vật Quốc tế mới nhậm chức, vì sợ đắc tội với cấp cao quốc tế, ông ta không chỉ ủng hộ quyết định của Ban Liên hợp Quốc tế mà còn tuyên bố tự nguyện hợp tác với Hội Cứu trợ Thực vật, đồng thời sẽ cung cấp một số trợ giúp cho Hội Cứu trợ Thực vật. Bên cạnh đó, một số kế hoạch nghiên cứu sẽ được thay đổi, các đề xuất nghiên cứu về thực vật sẽ được lưu lại.

Qua nhiều ngày giao tiếp và câu thông, Hội cứu trợ Thực vật thành công có được sự hỗ trợ về kỹ thuật của Hội Nghiên cứu Thực vật và nguồn kinh phí chính thức đến từ kho bạc, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó, nghiên cứu khép kín đầu tiên của Hội Cứu trợ Thực vật tiến vào giai đoạn chuẩn bị.

Ban Liên hợp Quốc tế chỉ định địa điểm nghiên cứu cho bọn họ là một cơ sở nghiên cứu nằm sâu 200m dưới lòng đất trên một hòn đảo ở Nam Thái Bình Dương. Hội Cứu trợ Thực vật sẽ có một tháng để triệu tập các nhà nghiên cứu khoa học có liên quan, phân hội đến từ Trung Quốc quyết định để Tề Minh Hoan là người nghiên cứu.

Cái gọi là nghiên cứu khép kín, là trước khi nghiên cứu có kết quả thì tất cả những người tham gia nghiên cứu đều không thể rời khỏi căn cứ thí nghiệm. Chuyến đi này có thể là mười năm, hai mươi năm, cũng có thể là cả đời.

Từ Mục đã thương lượng với cha mẹ cậu, cậu muốn tham gia nghiên cứu khép kín. Đương nhiên cha mẹ cậu sẽ không nỡ để cậu đi, nhưng quốc gia, nhân dân thế giới ngay trước mắt, gia đình vĩnh viễn chỉ có thể xếp ở đằng sau.

Chính Từ Bác Tài đã nói ông không nỡ, nhưng nếu ông có cơ hội này, nhất định ông cũng sẽ đi.

Thật vất vả mới thương lượng xong với người trong nhà, nhưng không ngờ ngày có danh sách nghiên cứu nội bộ của Hội Cứu trợ Thực vật đưa ra, Từ Mục phát hiện không có tên cậu trên danh sách.

Chiều hôm ấy, Từ Mục đến tìm Tề Minh Hoàn. Cậu gõ cửa phòng làm việc của Tề Minh Hoàn, đợi một lúc người trong phòng làm việc mới gọi cậu vào.

“Là cậu à, có chuyện gì sao?”

Bây giờ vì chuyện đi căn cứ thí nghiệm mà Tề Minh Hoàn bận đến sứt đầu mẻ trán, anh ta không có quá nhiều thời gian để thảo luận với cậu về những vấn đề khác.

Từ Mục cũng không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Tề, sao trên danh sách nghiên cứu không có tên của em? Rõ ràng em đã xin phép đi. Là vì trình độ của em không đủ sao?”

Tề Minh Hoàn dừng chuyện đang làm trên tay lại, im lặng một lát mới nói: “Chuyện này không liên quan đến trình độ của cậu.”

“Vậy thì liên quan đến cái gì? Em chỉ muốn biết nguyên nhân.”

Tề Minh Hoàn không trả lời ngay mà như đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào cho câu hỏi này. Anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng quyết định không giấu diếm: “Lòng cậu quá loạn, người như thế không thể tiến hành nghiên cứu khép kín được.”

Nguyên nhân này ngoài dự liệu của Từ Mục, khiến cậu không khỏi ngây ngẩn.

Mặc dù đã hai, ba tháng kể từ ngày Từ Mục quay về nghiên cứu, nhưng cậu vẫn không thể trở lại trạng thái như xưa, ngay cả trong những cuộc hội thảo quan trọng. Hàn Viễn Ngọc và Tân Lưu Quang cũng nói cậu suốt ngày rầu rĩ không vui, có lẽ là do trong lòng có quá nhiều chuyện phiền nhiễu nên vẫn luôn âm trầm. Sự thật này Từ Mục không giải thích được.

“Nhưng em rất muốn tham gia nghiên cứu, cha mẹ em đều rất ủng hộ em, em cảm thấy em có thể kiểm soát bản thân.” Đôi mắt Từ Mục lóe lên, giọng nói mềm xuống, cuối cùng không có cách nào lừa mình dối người nữa, cậu hỏi: “Hoặc là..... có cách nào khiến lòng em không còn tạp niệm nữa không?”

“Còn cách nào ngoài việc cậu phải quên đi người khiến lòng mình hỗn loạn đâu. Nhưng đây là chuyện không thể nào, cậu không thể lừa người khác cậu đã quên đi, cũng không thể tự lừa chính mình.”

Từ Mục mím môi, ngón tay cái cắm vào ngón trỏ. Đột nhiên, cậu ngước mắt lên nhìn Tề Minh Hoàn: “Đã có kỹ thuật khiến người ta có thể nhớ lại kí ức của kiếp trước, vậy chắc chắn là có cách để người ta quên đi một số việc.... một người, có đúng không ạ?”

Tề Minh Hoàn bị chuyện này chọc cười, nhưng chỉ hai giây, giống như nhớ đến gì đó, nụ cười trên môi anh ta cứng lại. Anh ta suy tư một lát rồi nói: “Có lẽ, có thể dựa vào phẫu thuật sóng điện để cậu quên đi một số người hay sự việc. Tôi có một người bạn làm bác sĩ am hiểu loại phẫu thuật này. Trước khi chúng ta tham gia nghiên cứu khép kín, anh ta sẽ kiểm tra sức khỏe cho chúng ta.”

Từ Mục như nắm được một tia hy vọng, hai mắt cậu lóe sáng: “Em muốn làm phẫu thuật này.”

“Cậu chắc không?” Tề Minh Hoàn nhắc nhở cậu. “Làm loại phẫu thuật này sẽ rất đau.”

Từ Mục gật đầu, kiên định nói: “Vâng, em chắc chắn, em không sợ đau.” Quên đi một người là quá trình rất khổ sở.

Tề Minh Hoàn hiểu tâm tư của cậu.

Không chỉ vì nghiên cứu mà muốn quên đi, Từ Mục chỉ đơn giản là muốn quên đi mà thôi.

Cậu muốn quên đi tất cả mọi chuyện thuộc về Tưởng Dĩ Giác, cho dù là yêu hay là hận, dù là kiếp trước hay kiếp này, dù là ngọt ngào hay đau khổ, cậu muốn xóa hết tất cả mọi thứ.

Tề Minh Hoàn nhanh chóng liên hệ với người bạn là bác sĩ của mình, xác định loại phẫu thuật này sẽ không gây hại cho thân thể mới hẹn anh ta đến.

Sau khi gặp mặt Từ Mục, bác sĩ đã dành ra 2-3 giờ nói chuyện với cậu. Trước đây kiểu phẫu thuật này chỉ dành cho người có bóng ma tâm lý muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy nên nếu như không thật sự cần thiết thì bác sĩ sẽ không đề nghị người bình thường tiến hành phẫu thuật này.

Bác sĩ nói với Từ Mục: “Nếu muốn loại bỏ một số kí ức nào đó thì cậu cần phải phát ra một số phản xạ trong não, bây giờ kĩ thuật này vẫn chưa ổn định lắm. Nhiều nhất thì cuộc phẫu thuật này chỉ đảm bảo cho cậu 10 năm không nghĩ đến chuyện kia, có thể vào một ngày nào đó của mười năm sau, cậu sẽ đột nhiên nhớ đến những kí ức này, nhưng cũng có thể là cả đời cậu sẽ như vậy.”

Từ Mục nói với bác sĩ, cậu hi vọng cả đời này cứ như vậy.

Bác sĩ hiểu được suy nghĩ của Từ Mục, từ tận đáy lòng cậu muốn quên đi người kia. Cậu không chỉ muốn quên ngày một ngày hai. Theo thời gian dần trôi, ý định này vẫn không hề phai nhạt. Cậu kiên định với thái độ của mình, kiên định đến mãnh liệt, mãnh liệt đến mức không còn gì khiến cậu khoan nhượng nữa.

“Được rồi, nếu cậu đã suy nghĩ nghiêm túc thì hai ngày sau có thể làm phẫu thuật.” Bác sĩ để lại một viên thuốc cho Từ Mục, bảo cậu sau khi cân nhắc kĩ thì uống viên thuốc này, sau đó liên hệ lại cho anh ta.

Đêm hôm ấy, Từ Mục ngồi yên bên cửa sổ ngẩn người.

Mẹ Từ đi tới đặt lòng bàn tay ấm áp lên lưng cậu, bà hỏi: “Đang suy nghĩ gì đấy?”

Từ Mục hoàn hồn, khẽ mỉm cười: “Không có gì, con chỉ đang nghĩ về việc phải rời khỏi nhà thôi, con không nỡ.”

Nhắc đến chuyện này, mẹ Từ không giấu nổi ưu thương trên mặt, chỉ là không muốn con trai quá lo lắng nên bà vẫn cười: “Cha mẹ cũng không nỡ rời xa con. Nhưng ngày đó cha mẹ đến tìm thầy Tề, cậu ta nói cho dù các con không thể đi ra thì cha mẹ cũng có thể đến tìm các con. Mặc dù một năm chỉ có thể đi tối đa một lần, nhưng thà có còn hơn không. Mẹ và cha con đã quyết định rồi, sau này mỗi năm sẽ đến gặp con một lần. Đến lúc đó chỉ sợ con quá bận rộn mà không muốn gặp cha mẹ thôi.”

Tự Mục ôm lấy mẹ, ở góc độ mẹ cậu không nhìn thấy mà cố nén tiếng khóc, nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống. Cậu nhắm chặt mắt, môi run rẩy, im lặng khóc lớn.

“Ôi con đã bao lớn rồi chứ.” Mẹ Từ vỗ vỗ lưng cậu: “Con đừng có không nỡ, con không có đây cha mẹ mới dễ chịu. Cha mẹ có thể đi du lịch, có thể làm chuyện mà cha mẹ muốn làm. Cuối cùng chúng ta cũng không cần ngày ngày nhớ xem con muốn ăn món gì, không cần quan tâm tương lai của con ra sao. Không cần quan tâm những điều này, cuộc sống của cha mẹ sẽ trôi qua tốt bao nhiêu chứ!”

Từ Mục lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt rồi dùng chất giọng nghẹn ngào nói: “Mẹ, có hai người thật tốt. Thật đó, có hai người ở đây, thật tốt.”

Nếu như kiếp trước cậu có người tốt như vậy ở bên cạnh thì cho dù chỉ có một người thôi Từ Mục cũng sẽ không đi sai đường, cũng sẽ không lưu luyến những kí ức kia.

Ngày hôm sau, Từ Mục nghỉ ngơi một mình trong phòng, viên thuốc bác sĩ đưa ở giữa hai ngón tay, cuối cùng cậu vẫn nhét vào miệng rồi nuốt xuống.

Cậu gọi điện cho bác sĩ, hẹn thời gian làm phẫu thuật ngày mai.

Theo bản tin mới nhất trên điện thoại, đến nay Tưởng Dĩ Giác bệnh nặng không dậy nổi, người thừa kế tương lai của Tưởng thị có thể sẽ phải thay đổi.

Hai tháng nay, tin tức liên quan đến Tưởng thị vẫn chưa từng đứt đoạn. Sau khi bệnh nặng, Tưởng Dĩ Giác không tiếp tục xuất hiện trước mặt công chúng nữa, mọi người đều không rõ hắn mắc bệnh kinh khủng gì mà ngay cả người có tiền như Tưởng thị cũng không chữa nổi.

Cách cửa không xa truyền đến tiếng của Tân Lưu Quang và Hàn Viễn Ngọc, Tân Lưu Quang đang mắng Hàn Viễn Ngọc: “Đầu óc của cậu bị gì mà đi gặp người phụ nữ họ Tưởng kia? Người phụ nữ kia mẹ nó đang dụ cậu nói ra chuyện mấy ngày qua đấy!”

“Làm gì có chứ, tớ cũng dẫn dắt cô ấy thôi. Những điều mà tớ nói với cô ấy không quan trọng lắm, nhưng mà, điều cô ấy nói với tớ thì đáng quan tâm lắm nhé. Thì ra việc nghiên cứu của Hội Cứu trợ Thực vật bây giờ rất được lòng dân, cũng đã chuẩn bị kế hoạch cứu thực vật nguyên sinh, nghe nói bọn họ muốn cứu hạt giống hoa nguyên sinh.”

“Tin tức của cậu tụt hậu mấy trăm năm rồi hả? Cứu hoa? Cây còn cứu không nổi nói gì đến cứu hoa? Mặc kệ những thứ này, đầu tiên nói thử xem, hôm nay cậu bị cô ta dụ nói ra những gì rồi?”

“Đâu có để cô ấy dụ nói ra cái gì đâu, cô ấy kể với tớ một chút chuyện về anh trai cô ấy, vừa nhắc tới anh trai cô ấy, chúng tớ lập tức nói.... lão Từ? Tớ mới nói với cô ấy, lão Từ chuẩn bị làm phẫu thuật sóng điện, có thể làm mất đi kí ức á, sau đó sẽ không còn nhớ gì về anh trai cô ấy nữa.”

Hai người nói xong lời này đúng lúc rảo bước tới phòng nghỉ, vừa khéo đụng phải Từ Mục.

Hàn Viễn Ngọc lập tức im lặng, Tân Lưu Quang sững người vài giây rồi cười xấu hổ: “Từ Mục, cậu cũng ở đây à? Trùng hợp ghê!”

Từ Mục ừ một tiếng.

Hàn Viễn Ngọc chỉ mong sao Từ Mục không nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ, cậu ta làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì đặt mông ngồi trên sofa rồi lấy điện thoại ra lười biếng nói: “Xem thử hôm nay có tin gì mới. Ui, điện thoại hết pin rồi. Lão Từ, cho tớ mượn điện thoại của cậu một chút.”

Từ Mục nhấn thoát khỏi tin tức liên quan đến Tưởng Dĩ Giác rồi đưa điện thoại cho Hàn Viễn Ngọc, sau đó nằm lên ghế sofa, mở sách ra.

Hàn Viễn Ngọc cầm điện thoại của Từ Mục chơi một lát, bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên.

Từ Mục nằm không muốn động, hỏi: “Ai gọi đến vậy?”

Hàn Viễn Ngọc dừng một chút: “Tưởng Dĩ Giác gọi đến.”

Sắc mặt Từ Mục trầm xuống: “Cúp máy giúp tớ đi.”

Hàn Viễn Ngọc lại dừng một chút: “Thật xin lỗi, tớ không cẩn thận nhấn nghe rồi.”

Từ Mục trừng mắt liếc cậu ta.

Hàn Viễn Ngọc ném điện thoại cho cậu, ngồi chưa ấm ghế đã vội vàng đứng lên kéo Tân Lưu Quang bỏ chạy.

Từ Mục cầm điện thoại di động lên, cậu vốn định cúp máy luôn nhưng ngón tay còn chưa ấn vào nút đỏ cậu đã nghe thấy giọng nói của Tưởng Dĩ Giác: “Em muốn làm loại phẫu thuật kia sao?”

Giọng nói của hắn đã không còn khỏe mạnh có lực như xưa.

Hết chương 45.

Lời tác giả:

Các bạn không cần lo lắng loại phẫu thuật kia có công nghệ đen gì không nha~~~ Suy cho cùng thì bối cảnh là 1 thế kỷ sau lận, khi ấy mọi chuyện đều có khả năng ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.