Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
****************
Từ Mục bị câu “không làm được” của Tưởng Dĩ Giác chọc giận, cậu không phải là đồ chơi của Tưởng Dĩ Giác, không phải thứ mà hắn muốn ném là ném, muốn nhặt lại là nhặt lại.
Từ Mục tránh khỏi cái ôm của Tưởng Dĩ Giác, hốc mắt vẫn còn đang đỏ hoe, cậu dùng hận ý kiếp này chưa từng có nghiến răng nghiến lợi nói: “Tưởng Dĩ Giác, sai lầm lớn nhất đời này của tôi là không biết sống chết mà trêu chọc anh.”
Đúng lúc này, xe buýt tới, Từ Mục mặc kệ chiếc xe kia sẽ đi đến đâu mà quay đầu chạy lên xe.
Tưởng Dĩ Giác vươn tay ra muốn kéo cậu lại nhưng bị Từ Mục né tránh, nhiệt độ trên đầu ngón tay hắn cũng nhanh chóng tan biến.
Từ Mục đã liều mạng muốn chạy trốn, lần này Tưởng Dĩ Giác không đuổi kịp nữa. Hắn biết không thể ép người quá đáng, nhưng kiếp này hắn sẽ không bao giờ buông tay.
Sau khi lên xe ngồi xuống, Từ Mục vòng tay ôm đầu để không phải nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe buýt rời đi, Từ Mục lấy tay áo lau nước mắt trên mặt rồi ngẩng đầu lên, cậu thấy trên màn hình xe buýt hiển thị chuyến xe số 413.
413, Từ Mục sẽ mãi mãi không bao giờ quên con số này, chuyến xe buýt cuối cùng cậu đi ở kiếp trước cũng là chuyến 413.
Đây là con số đã đưa cậu rời khỏi thế giới, và người kia cũng chính là người đã đẩy cậu vào đường chết. Vậy mà kiếp này vận mệnh lại an bài hai người ở bên nhau thêm một lần nữa, để quá khứ hoang đường kia tiếp tục tái diễn.
Tưởng Dĩ Giác là một tên cướp đối với Từ Mục, cả hai đời cậu vẫn không thể thoát khỏi tên cướp ấy.
Chỉ là, Từ Mục hi vọng lần này cậu có thể làm lại cuộc đời, từ đây, cậu sẽ không phải rơi vào tai họa của kiếp trước nữa.
Phúc không bao giờ đến cả đôi mà họa thì lại chẳng đi lẻ bao giờ. Đối với Từ Mục mà nói, câu nói này xem như ứng nghiệm.
Nhà trường đã phát hiện ra Tề Minh Hoàn là người của Hội Cứu trợ Thực vật, lãnh đạo trường muốn điều tra truy cứu trách nhiệm. Nếu Tề Minh Hoàn tiếp nhận điều tra thì những người bên cạnh anh ta và người có quan hệ với anh ta đều không tránh khỏi bị liên lụy. Nhưng nếu không chịu tiếp nhận điều tra thì chắc chắn anh ta sẽ phải rời khỏi chức vụ này.
Ý tứ đã quá rõ ràng, nhà trường đang buộc Tề Minh Hoàn phải đi.
Để bảo vệ Từ Mục và những người khác, Tề Minh Hoàn đã chủ động từ chức.
Điều Từ Mục thấy kì lạ là bình thường Tề Minh Hoàn rất kín tiếng, vậy mà anh ta lại bị phát hiện. Mãi đến khi nhà trường đưa ra thông báo, trong lúc vô tình nhìn thấy nụ cười âm hiểm của Mễ Lương Đào, Từ Mục mới hiểu.
Trước đây Mễ Lương Đào chụp lén Từ Mục bị Hàn Viễn Ngọc đánh cho một trận nên ghi hận trong lòng. Mấy ngày nay vì muốn tìm cơ hội trả thù cậu mà gã đã đi theo nhìn trộm suốt 3 ngày, không ngờ Từ Mục lại để gã tìm ra được bí mật lớn.
Loại tiểu nhân như Mễ Lương Đào là loại có cơ hội đâm chọc thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hơn nữa tin tức này còn không hề nhỏ chút nào.
Trường học đưa ra thông báo rằng Tề Minh Hoàn lợi dụng thân phận giáo viên để kích động, mê hoặc sinh viên, qua đó đưa ra những định hướng không lành mạnh cho sinh viên. Ngay hôm đó, Ban Lãnh đạo trường quyết định loại bỏ tất cả các chức vụ của Tề Minh Hoàn, ghi vào hồ sơ và mãi mãi không nhận nữa.
Thông báo này vừa được đưa ra, sinh viên trong lớp rất hoang mang.
Mọi người trong lớp đều không nỡ để Tề Minh Hoàn đi, bọn họ bỏ tất cả các tiết học, ra sân để phản đối. Lãnh đạo của trường học và bí thư đến trấn an nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Tề Minh Hoàn khuyên học sinh quay về nhưng không ai chịu nghe.
“Thầy Tề, chúng em chắc chắn sẽ đứng về phía thầy!”
“Lãnh đạo trường đã dạy ba cái thứ linh tinh này rất lâu rồi, dựa vào đâu mà Hội Cứu trợ Thực vật không được dạy bọn em? Pháp luật cũng đâu có cấm, mắc gì bọn họ lại cấm!”
Thấy Tề Minh Hoàn khuyên cũng không xong, nhân viên của trường bắt đầu sốt ruột. Một hai kẻ gây rối thì không sao, nhưng cả một lớp thì còn đến đâu.
Đầu tiên nhân viên của trường dỗ ngọt nhưng sinh viên không chịu nghe. Về sau, họ phải dùng đến biện pháp cứng rắn, đưa ra cảnh cáo cho sinh viên: “Nếu các trò còn gây rối như thế nữa thì tất cả các trò sẽ bị phạt!”
Từ Mục là người đầu tiên đứng ra, cậu trực tiếp thừa nhận: “Muốn xử phạt thì xử phạt tôi đi, tôi cũng là người của Hội Cứu trợ Thực vật.”
Trong lớp chỉ có một mình Mễ Lương Đào đứng về phía nhân viên nhà trường, gã ta nhìn thấy Từ Mục bước ra, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, Từ Mục là người của Hội Cứu trợ Thực vật, nhất định phải đuổi học cậu ta!”
Bí thư rất khó chịu khi thấy ngay lúc này mà có người đúng ra kích động cảm xúc, ông ta cắn răng chỉ vào Từ Mục: “Trò! Được, chính trò thừa nhận, tôi nhất định sẽ xử lý trò! Trò nhất định sẽ bị trường đuổi học! Đến lúc đó ba mẹ trò cũng chẳng cứu được trò!”
Sau đó, Tân Lưu Quang, người từng nghiêm túc chống lại Hội Cứu trợ Thực vật, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ cũng bước ra.
Y đi ra khỏi đám người, tiến lên nói: “Tôi cũng là người của Hội Cứu trợ Thực vật, muốn đuổi thì đuổi tôi luôn đi.”
Mễ Lương Đào nhìn thấy người mà gã luôn ghen tị cũng bị dính vào vũng bùn này, hưng phấn đến mức sắp nhảy cẫng lên: “Cậu ta là người của Hội Cứu trợ Thực vật! Bí thư! Nhất định phải đuổi cả cậu ta nữa!”
Giọng của bí thư trở nên sắc bén: “Tân Lưu Quang! Trò là người đã từng mang vinh quang về cho trường!”
Tân Lưu Quang đã từng đại diện cho trường tham gia một cuộc thi Quốc tế, nhờ y mà tên trường bọn họ vẫn được vinh danh sau tên y trên bảng danh dự của Viện Nghiên cứu Thực Vật Quốc gia.
“Phần vinh dự này tôi muốn cho ai thì cho người đó, nếu mấy người vì tôi là người của Hội Cứu trợ Thực vật mà không muốn nữa, thì cứ bảo Viện Nghiên cứu Thực vật Quốc gia xóa tên của tôi đi.”
Đương nhiên nếu tên của y bị xóa đi thì vinh quang của trường cũng chẳng còn.
Tề Minh Hoàn kinh ngạc nhìn Tân Lưu Quang, Tân Lưu Quang không nói gì mà chỉ đứng bên cạnh Từ Mục.
Lúc này nhân viên của trường mới bắt đầu hoảng loạn.
Thấy hai người đứng ra làm anh hùng, Hàn Viễn Ngọc cũng không chịu thua, nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc dâng cao, cậu ta ngồi lên vai của một người nào đó, giơ nắm đấm lên cao hét to: “Ông đây cũng là người của Hội Cứu trợ Thực vật!”
Bí thư hét lên: “Trò không phải!”
Lãnh đạo trường hừ lạnh nói: “Các trò còn ai là người của Hội Cứu trợ Thực vật không? Nếu không phải thì đứng qua bên này, tôi sẽ không truy cứu. Nếu như các trò tiếp tục gây rối thì nhà trường tuyệt đối sẽ không tha cho học sinh gây mất trật tự đâu! Kể cả các trò là người đem vinh dự về cho trường, hay kể cả cha các trò có chức vụ lớn, tất cả đều sẽ bị đuổi học hết!”
“Con sâu làm rầu nồi canh, nhất định phải đuổi học!” Mễ Lương Đào đứng cạnh phụ họa.
Một khoảng yên lặng kéo dài, sau đó, một vài sinh viên không có lập trường kiên định bèn do dự đi qua.
Thấy vậy, Tân Lưu Quang khí thế hét to: “Các bạn học, nay đã không giống xưa, thực vật mà chết thì Trái đất sẽ bị hủy diệt! Một tấm bằng có thể cho chúng ta ngày mai, nhưng có thể cho chúng ta nhiều năm sau hay sao? Chỉ có Hội Cứu trợ Thực vật mới có thể cứu được chúng ta!”
“Đúng vậy, chỉ có cứu sống thực vật mới có thể cứu sống chúng ta!”
Mấy người la hét, chặn đường nhân viên nhà trường muốn đến đây.
Những người có lập trường không kiên định lại do dự không biết có nên đi hay không.
Tề Minh Hoàn vốn muốn khuyên học sinh trở về lúc này cũng im lặng. Bề ngoài anh ta trông có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm lại đang rất kích động.
Có rất nhiều người hiểu rõ nhưng lại không muốn sống minh bạch. Hôm nay có người đứng ra lên tiếng vì anh ta như vậy khiến Tề Minh Hoàn rất cảm động.
Tề Minh Hoàn quyết định kiên quyết đứng lên cùng những sinh viên của mình.
Cảnh tượng náo loạn đến mức lớp bên cạnh cũng náo loạn theo.
Cô Tôn dẫn sinh viên đến, bí thư như nhìn thấy cứu binh, ông ta lau mồ hôi trên trán nói: “Cô Tôn, cô mau khuyên nhủ đám sinh viên này đi, giờ các trò ấy không chịu im lặng!”
Cô Tôn không đáp lại bí thư mà xoay người hỏi sinh viên của mình: “Các trò có cảm thấy thầy Tề nên bị đuổi việc không?”
Các sinh viên nhìn nhau, sau đó, hai, ba người hét to: “Không nên.”
Tiếp theo, mười người la lên: “Không nên!”
Cuối cùng, tất cả các sinh viên đều hô: “Không nên!”
Bí thư gấp đến mức run tay: “Cô Tôn, cô xem sinh viên của cô đi này!”
Không ngờ cô Tôn lại mỉm cười nói với bí thư: “Xin lỗi, tôi đứng về phía sinh viên của tôi.”
Bí thư trợn mắt há hốc mồm, Hàn Viễn Ngọc giơ hai tay hô to: “Nương nương vạn tuế!”, bị cô Tôn trừng mắt lườm cho một cái.
Sinh viên hai lớp liều mạng hét, càng hét càng lớn, ban đầu chỉ đơn thuần là muốn Tề Minh Hoàn ở lại, giờ biến thanh hô hào trường học bỏ chinh sách kỳ thị Hội Cứu trợ Thực vật.
Cuối cùng, cả hai lớp quậy đến mức cả trường đều biết, vốn có vài người lúc đầu chỉ đứng bên ngoài xem, nhưng nhìn một nhóm thiếu niên khí huyết phương cương, bị cảm xúc lây lan nên cũng hòa vào đám người. Không lâu sau, trên sân đã tụ tập chừng trăm người, tất cả đều hô hào bỏ chinh sách kỳ thị Hội Cứu trợ Thực vật.
Một người hét: “Tôi là người của Hội Cứu trợ Thực vật!”
Mười người hét: “Tôi là người của Hội Cứu trợ Thực vật!”
Trong trăm người đó, một nửa đều đang hét: “Tôi là người của Hội Cứu trợ Thực vật!”
Ba người Từ Mục, Tân Lưu Quang, Hàn Viễn Ngọc dứt khoát đứng bên cạnh Tề Minh Hoàn làm lá chắn cho anh ta. . Truyện chính ở { trumtru yen. ORG }
Vạn Nghiên Minh đứng về phía lãnh đạo trường học, nhìn ba người bạn tốt, vẻ mặt cậu ta ẩn nhẫn mà phức tạp. Bọn họ có thể là người của Hội Cứu trợ Thực vật nhưng cậu ta thì không thể, điều kiện nhà Vạn Nghiên Minh không cho phép cậu ta gia nhập Hội Cứu trợ Thực vật, cậu ta không có quyền lựa chọn.
Ba người đều hiểu cho Vạn Nghiên Minh, nhưng kể từ hôm nay, bọn họ sẽ phải đi hai con đường.
Hết chương 34.