Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
*****************
Tay của Tưởng Tín run lên, ông ta nhìn vào thế cờ, đã không có đường nào để đi nữa rồi.
Lần đầu tiên, con trai của ông ta - Tưởng Dĩ Giác lộ ra một mặt hung lệ với cha mình, trong mắt Tưởng Tín, đây là một loại cảnh cáo dĩ hạ phạm thượng.
Hắn đang nói với Tưởng Tín rằng ông ta không có cách nào để quản hắn nữa rồi.
Sau khi Tưởng Dĩ Giác rời đi, Tưởng Tín tức đến mức mặt mày phát run. “Soạt” một tiếng, cả bàn cờ bị bàn tay quét ngang, quân cờ đen trắng lộp độp rơi xuống.
Tưởng Tín híp mắt, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt. Đột nhiên ông ta nghĩ ra, mình không quản được Tưởng Dĩ Giác không có nghĩa là không quản được một người khác.
Chuyện Từ Bác Tài bị mất chức ở Sở nghiên cứu tới rất đột ngột.
Ngày mà các cán bộ trong Sở trông thấy video của Từ Mục và Tưởng Dĩ Giác, những đồng nghiệp đã từng mặt lạnh, lãnh đạm với Từ Bác Tài đột nhiên nhiệt tình với ông vô cùng, ngay cả lãnh đạo còn cố tình đến nịnh bợ ông, bởi vì con ông có quan hệ với Tưởng Dĩ Giác. Nhưng hôm nay, đám người này lại trở về trạng thái bình thường, người trước kia lãnh đạm với ông nay còn lãnh đạm với ông hơn nữa. Tiếp đó, lãnh đạo gọi Từ Bác Tài vào văn phòng, đưa cho ông một bức thư phê bình và khuyên ông từ chức, nguyên nhân là tác phong của con ông không tốt.
Từ Bác Tài run rẩy cởi thẻ công tác và áo blouse trắng ra, ông hỏi câu cuối cùng: “Nể tình tôi làm việc tận tụy nhiều năm trong Sở, có thể cho tôi biết lý do thực sự được không?”
Lãnh đạo thở dài một tiếng, có ý tốt nói cho ông biết: “Chỉ có thể trách ông đắc tội với người không nên đắc tội thôi.”
Nghe câu này, Từ Bác Tài đã hiểu.
Liên quan đến chuyện này, còn ai làm được chuyện như vậy ngoài Tưởng gia nữa chứ?
Ông đã biết từ lâu rằng Tưởng gia sẽ không bao giờ mặc kệ chuyện của Tưởng Dĩ Giác và Từ Mục. Lần này cách chức của ông chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo, lần sau sẽ không đơn giản như vậy nữa.
Nhưng Từ Bác Tài lại là người ăn mềm không ăn cứng, vốn trước đó ông không cho phép Từ Mục qua lại với Tưởng Dĩ Giác, nhưng giờ Tưởng gia cố ý làm như vậy, ông lại không muốn cúi đầu.
Về đến nhà, nói với vợ về chuyện này, Từ Bác Tài khó nén tức giận trong lòng: “Sớm muộn gì Tưởng gia bọn họ cũng sẽ có ngày ngã ngựa! Tôi không tin loại người này có thể tỏa sáng cả đời!”
“Đừng nói cái này nữa. Ông làm trong Sở nhiều năm như vậy, người ta bảo ông từ chức thì ông từ chức hay sao? Nếu cứ như vậy thì sau này chúng ta biết phải làm sao!” Mẹ Từ vô cùng sốt ruột, bọn họ không thể nói là gia đình có điều kiện đặc biệt tốt, Từ Bác Tài thất nghiệp, trong nhà nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. “Chúng ta khuyên nhủ con trai là được, để con trai cắt đứt liên lạc với người kia, bọn họ sẽ không có lý do để nhắm vào ông nữa!”
“Khuyên cái gì? Sao mà phải khuyên? Con của chúng ta muốn yêu đương với ai là tự do của nó! Tôi là tôi muốn họ nhìn cái thằng bé họ Tưởng kia chạy đến tìm Từ Mục, tôi muốn Từ Mục hỏi nó xem nhà nó suốt ngày làm mấy trò này, lương tâm an ổn có thấy cắn rứt không!” Từ Bác Tài là khúc xương cứng, ghét nhất phải cúi đầu trước người khác. “Nếu như, nếu như về sau thằng bé họ Tưởng kia gây ra chuyện gì có lỗi với Từ Mục, Từ Bác Tài tôi có liều thanh danh cả đời này cũng kéo Tưởng gia bọn họ theo!”
“Sao ông có thể! Sao ông có thể! Cánh tay có thể vặn được đùi sao? Cúi đầu rất khó à? Ông không nghĩ cho mình thì cũng không nghĩ cho cái nhà này luôn sao? Tuổi ông đã cao rồi, vất vả mãi mới đến tuổi về hưu, đột nhiên nói bị mất chức là bị mất chức, ông có nghĩ tới tương lai phải làm gì không?
Lúc Từ Mục về đến nhà, ba mẹ cậu vẫn vì chuyện này mà tranh cãi không dứt.
“Sao ba mẹ lại cãi nhau?” Cậu kinh ngạc hỏi. Trong ấn tượng của cậu, ba mẹ rất ít khi cãi nhau, cãi nhau ác liệt thế này càng chưa từng thấy.
Ba cậu đang tức giận bèn chuyển cơn thịnh nộ sang người cậu, ông quát: “Chuyện này không liên quan đến con, về phòng đi!”
Mẹ cậu che mặt khóc thút thít, cha cậu thì giận đến đỏ cả mặt. Từ Mục mấp máy môi, cuối cùng lựa chọn không tham dự cuộc chiến của họ rồi trở về phòng.
Ở trong phòng, Từ Mục vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cha mẹ mình cãi nhau. Cậu đã có thể đoán đươc phần nào nội dung cãi nhau của họ.
Ba bị mất chức, nguyên nhân vì video cậu hôn Tưởng Dĩ Giác bị truyền ra ngoài.
Mấy ngày nay đoạn video đó điên cuồng lan truyền trên mạng, tất cả mọi người trong trường của Từ Mục đều đã xem qua, bao gồm cả cậu. Từ Mục không nghĩ gì nhiều, thời đại này còn ai để ý đến chuyện này nữa đâu, nhiều lắm thì chỉ nghĩ là tên khốn nào đã chụp lén xâm phạm quyền chân dung của mình mà thôi. Sau này biết là Mễ Lương Đào làm, Hàn Viễn Ngọc xung phong đi đập cho gã một trận, Mễ Lương Đào nhận lỗi với Từ Mục, chuyện cứ thế là xong.
Nhưng Từ Mục không ngờ rằng video này có thể khiến ba cậu bị mất chức. Không cần nghĩ cũng biết “tác phong của con trai có vấn đề” là cái lý do sa thải hết sức buồn cười, rõ ràng là có người cố ý muốn chỉnh nhà cậu.
Ngoài Tưởng thị, Từ Mục không nghĩ ra nhà cậu đã chọc phải nhân vật lớn nào nữa.
Từ Mục dựa người vào cửa rồi trượt xuống. Cậu mờ mịt nhìn trần nhà, nội tâm kiên định dần xuất hiện dao động. Chẳng lẽ Tưởng Dĩ Giác, thật sự như ba mẹ cậu nói, vì lợi ích có thể không để ý đến tình nghĩa hay sao?
Từ Mục rất muốn tìm Tưởng Dĩ Giác hỏi cho rõ ràng. Nếu là lúc bình thường, cậu đã sớm tìm tới cửa, hoặc là gọi điện làm cho ra nhẽ rồi.
Nhưng tình hình bây giờ là trường hợp đặc biệt.
Cậu lại có thêm một tật xấu.
Thuốc mà Tưởng Dĩ Giác cho Từ Mục chỉ còn một viên, cậu không uống viên thuốc cuối cùng kia. Mỗi khi tái phát bệnh, tính tình cậu sẽ thay đổi rất thất thường. Từ Mục sinh ra một cảm giác mâu thuẫn rất kì quái với Tưởng Dĩ Giác, chỉ cần vừa nghĩ đến Tưởng Dĩ Giác là đầu cậu sẽ đau như muốn vỡ ra.
Tưởng Dĩ Giác gửi tin nhắn thoại cho Từ Mục nhưng cậu không nghe, vừa nghe thấy giọng nói của Tưởng Dĩ Giác, cậu lại có cảm giác như đại não mình bị đánh bầm dập.
Tối hôm đó, qua cửa sổ phòng mình, Từ Mục nhìn thấy xe của Tưởng Dĩ Giác đỗ dưới tầng. Tưởng Dĩ Giác bước xuống xe, hắn tựa vào cửa xe, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.
Nếu là trước kia, Từ Mục sẽ bất chấp việc câu đang mặc một bộ đồ ngủ ngây thơ, mang dép lào chạy xuống.
Nhưng hôm nay Từ Mục lại không thấy vui mừng, cậu nhíu mày rồi nhanh chóng kéo rèm cửa lại.
Từ Mục cảm thấy mình bị một căn bệnh lạ rồi. Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi khiến cậu chỉ muốn nằm lỳ trên giường. Cậu cầm viên thuốc trong tay đầy do dự, đúng lúc điện thoại để trên giường sáng lên, Tưởng Dĩ Giác gửi một tin nhắn đến: “Sao em không để ý đến anh? Có phải anh đã làm gì sai không?”
Từ Mục không xem, mặc kệ cho màn hình điện thoại tự tắt.
Những ngày này, cảnh vật trong ác mộng của Từ Mục càng ngày càng trở nên rõ ràng. Trong phòng bệnh u ám với những bức tường đầy nấm mốc, cậu bị ép phải chích thuốc, uống thuốc. Lúc nhàm chán các y tá sẽ xem cậu như một món đồ chơi mà ngược đãi, thậm chí còn bị bác sĩ lừa làm vật thí nghiệm cho một phương pháp điều trị mới. Khi trị liệu bị điện giật khiến bản thân không kìm được mà bài tiết, Từ Mục chỉ có thể chật vật ngồi dưới đất khóc lớn, nhưng không ai để ý tới cậu.
Mỗi lần bừng tỉnh từ trong ác mộng, trên mặt Từ Mục đều là nước mắt. Dường như những gì xảy ra trong mơ đều là những chuyện cậu thật sự đã trải qua.
Hẳn là cậu nên đi gặp bác sĩ.
Sáng thứ hai, trong văn phòng của Tề Minh Hoàn.
“Gần đây trò vẫn luôn uống thuốc này à?” Tề Minh Hoàn nhìn viên thuốc giống như viên kẹo mềm, hỏi.
Vốn là Từ Mục đến xin anh ta để nghỉ phép, nhưng Tề Minh Hoàn thấy trạng thái của cậu không tốt lắm nên kéo lại hỏi cho rõ ràng. Từ Mục rơi vào đường cùng, đành phải nói sự thật cho anh ta biết.
Từ Mục gật đầu.
Tề Minh Hoàn đặt viên thuốc kia lên dụng cụ thí nghiệm rồi nhỏ một giọt dung dịch vào.
Dung dịch thay đổi màu sắc, thần sắc Tề Minh Hoàn trở nên phức tạp: “Loại thuốc này là sản phẩm của một nhóm nghiên cứu thuốc bí mật trong nước hai mươi năm trước, vừa đem ra bán chưa được nửa tháng đã bị cấm.”
“Ý của thầy là...... đây là thuốc cấm?” Từ Mục hơi ngạc nhiên. Nói như vậy, Tưởng Dĩ Giác vẫn luôn cho cậu uống thuốc cấm.
“Ừ. Thật ra thuốc này sẽ không gây tổn thương gì cho cơ thể của người khỏe mạnh, chỉ là sẽ kích thích đại não của con người, kiềm chế trí nhớ mà thôi.”
“Là có ý gì?”
“Thật ra đây là một sản phẩm có tính định hướng, nghiên cứu ra cho người bị mất trí nhớ. Sau khi bệnh nhân bị mất trí nhớ, gia đình không muốn người đó nhớ lại đoạn kí ức đã mất kia nên cho bệnh nhân uống loại thuốc này nhằm giảm bớt gánh nặng cho não bọn họ. Xuất phát điểm vốn là tốt, nhưng sợ có người sẽ lợi dụng loại thuốc này làm chuyện phạm pháp nên chính phủ đã hạ lệnh nghiêm cấm. Người có thể có được loại thuốc này chắc chắn không phải là người đơn giản.” Tề Minh Hoàn dừng lại trong chốc lát, hỏi. “Thuốc này là Đại thiếu gia Tưởng thị cho trò phải không?”
Xế chiều hôm đó, Từ Mục cầm viên thuốc cuối cùng đi tìm Tưởng Dĩ Giác.
Sau khi trở về từ đảo Nam Khê, hai người bọn họ chưa gặp nhau lần nào. Gặp lại Từ Mục, Tưởng Dĩ Giác rất vui. Hắn cho là hắn có cơ hội biết rốt cuộc là hắn đã làm chuyện gì khiến Từ Mục không để ý đến hắn mấy ngày nay.
Chỉ là vui mừng còn chưa kịp bày ra, Tưởng Dĩ Giác đã bị Từ Mục dội cho một chậu nước lạnh.
Sắc mặt và giọng điệu của Từ Mục đều không tốt, cậu cầm viên thuốc tới trước mặt Tưởng Dĩ Giác chất vấn: “Thuốc anh cho em uống rốt cuộc là thứ gì?”
Trước kia trông thấy Tưởng Dĩ Giác Từ Mục vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ lại tức giận bấy nhiêu. Bản thân cậu tức giận không phải hoàn toàn vì chuyện này, mà phần nhiều là do sự thay đổi kì lạ liên tiếp của cơ thể. Cộng thêm cảm giác mâu thuẫn kì quái không rõ nguyên nhân với Tưởng Dĩ Giác, nỗi tức giận này càng thêm nghiêm trọng.
Lần đầu tiên Tưởng Dĩ Giác thấy cậu tức giận như vậy, hắn ngơ ngác một hồi, hỏi: “Lâu như vậy chúng ta không gặp, sao vừa đến em đã hung dữ thế?”
Ba mình vì người này mà mất chức, mình thì bị người này lừa ăn thuốc cấm, Từ Mục không cảm thấy mình hung dữ là không đúng: “Em hỏi người khác, cái thứ đồ chơi này là thuốc cấm, sẽ kích thích đại não của con người. Anh vẫn luôn cho em uống thuốc cấm.”
Tưởng Dĩ Giác im lặng hồi lâu như ngầm thừa nhận. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Từ Mục, một lúc lâu sau mới nói: “Nó sẽ không gây hại cho em.”
“Đúng, thứ này sẽ không gây hại gì đến em, nhưng sẽ kiềm chế trí nhớ của em. Rốt cuộc là anh không muốn em nhớ lại điều gì?” Từ Mục cảm giác Tưởng Dĩ Giác đang có chuyện giấu diếm cậu, hơn nữa đó còn là chuyện có liên quan đến cậu. Gần đây trên người cậu xảy ra quá nhiều điều kì lạ, từ sau sự cố trên tàu kia, những chuyện này đều xảy ra không ngừng. Từ Mục có linh cảm là Tưởng Dĩ Giác đã biết gì đó. Cậu muốn biết đáp án từ Tưởng Dĩ Giác.
Tưởng Dĩ Giác nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi. Hắn đốt một điếu thuốc, sau khi kiềm chế được ngữ điệu, Tưởng Dĩ Giác nói: “Từ Mục, anh không muốn lừa dối em. Thuốc này không phải là thuốc điều trị giấc ngủ cho em, nhưng nhất định sẽ không gây hại. Em chỉ cần biết, anh sẽ không tổn thương đến em, còn những chuyện khác anh sẽ không nói.”
Hết chương 26.