Tiếp sau đó, quan hệ giữa Mông Qua và Hạ Nhật bèn trở nên lạnh nhạt.
Hạ Nhật nhân chút thời gian rảnh rỗi ngày Chủ Nhật để đến chỗ cụ ông Tô
tìm Tô Hồng Liên. Cửa nhà cụ ông Tô đã khóa, gọi vào điện thoại của Tô
Hồng Liên cũng khóa máy, Hạ Nhật bèn ngồi ở cửa đợi. Hôm đó Hạ Nhật cảm
thấy bản thân có chút xốc nổi, thậm chí cô đã không đứng trên lập trường của Tô Hồng Liên để mà suy nghĩ. Cô nàng và Kiều Vãn Cầm đều là bạn
thân của cô, nhưng từ lúc Tô Hồng Liên đến với Mông Qua, Hạ Nhật cảm
thấy mình đã vô thức giữ khoảng cách với cô nàng.
Phải đợi rất lâu mới nhìn thấy Tô Hồng Liên bước xuống từ một chiếc xe
thể thao đắt tiền, một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã bước
xuống mở cửa xe cho Tô Hồng Liên, sau khi mở cửa xe cũng không lập tức
về ghế lái, mà dừng lại ngay trước mặt Tô Hồng Liên để chỉnh tóc cho cô
nàng. Tô Hồng Liên cũng không ngăn ông ta lại, giữa hai người lộ ra chút cảm giác mờ ám như có như không.
Chiếc xe đã đi, Hạ Nhật yên lặng đứng tại chỗ, Tô Hồng Liên vừa bắt gặp
ánh mắt của Hạ Nhật, thần sắc có chút hốt hoảng, rồi lại khôi phục vẻ
bình tĩnh.
“Chị đến rồi à, Hạ Nhật.” Cô nàng rút chìa khóa ra từ chiếc ví: “Ông nội em mấy hôm nay đi du lịch Hàng Châu với bạn rồi.”
“Người vừa nãy đưa em về là ai vậy?” Hạ Nhật vẫn biết Tô Hồng Liên rất
được yêu thích, trước đây tên của những người con trai được lưu trong
điện thoại của cô nàng cũng không dưới năm mươi.
Tay cầm chìa khóa của Tô Hồng Liên chợt run: “À, đó là bạn của bố em, là người bác trông nom em từ nhỏ.”
“Là như vậy à.”
Khó trách. Lòng Hạ Nhật nhẹ xuống, cô sợ người con gái yểu điệu mỹ lệ
như ngọn lửa này sẽ mang đến thương tổn cho Mông Qua. Về nghĩa chính xác thì Tô Hồng Liên là mối tình đầu của Mông Qua, mà mối tình đầu lại là
thứ khắc cốt ghi tâm.
Hai người ngồi trong sân, Tô Hồng Liên lấy trà cụ ra pha trà cho Hạ
Nhật. Tay của Tô Hồng Liên rất đẹp, trắng nõn lại thon dài, cũng như bộ
tách trà đẹp đẽ trắng tinh này vậy, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.
“Hồng Liên, chúc mừng em.” Hạ Nhật nhớ ra mình còn chưa chúc mừng cô
nàng. Tô Hồng Liên năm nay đã đỗ Bắc Ảnh, hôm nọ Mông Qua đã mở party
chúc mừng cho cô nàng ở công xưởng ước mơ, vừa hay Hạ Nhật lại có việc
nên vắng mặt.
Tô Hồng Liên ngẩng đầu lên, nháy mắt với Hạ Nhật: “Chuyện đương nhiên thì có gì đáng để chúc mừng chứ.”
Trên rất nhiều phương diện, Tô Hồng Liên và Mông Qua cực giống nhau, xuất sắc, tự tin, thông minh, tinh tế.
Nhấp trà thấm giọng, Hạ Nhật nói: “Chuyện ngày hôm đó thật xin lỗi, chị
không đứng ở lập trường của em để nghĩ cho em, hôm đó chị nghĩ chị đã
tức đến điên rồi.”
Tô Hồng Liên phì cười, nhìn sâu vào Hạ Nhật một lúc, tay nắm lấy tay Hạ Nhật.
“Nghe này, Hạ Nhật, chị không cần như vậy, chị không cần phải lo nghĩ
toàn diện như thế, em sẽ đau lòng đó. Những lời hôm đó chị nói rất đúng, con gái như đóa hoa, sinh ra là để được trân trọng, em hy vọng Hạ Nhật
sẽ trân trọng bản thân, chị không cần phải luôn nghĩ xem người bên cạnh
sẽ như thế nào, chị chỉ cần nghĩ xem chị muốn như thế nào là được. Lúc
chị không vui có thể nhõng nhẽo càn quấy, phải nhớ rằng chị không nợ ai
cả, cho nên chị không cần phải nghĩ cho ai hết, cũng đừng để việc đó
biến thành thói quen.”
Thói quen? Hạ Nhật vẫn luôn cảm thấy thói quen là một thứ rất đáng sợ,
cuộc sống nương nhờ từ nhỏ để khiến bản thân hình thành chế độ sống như
vậy. Trước đây, ở dưới quê thì lo lấy lòng chú thím, lúc đến Bắc Kinh
thì vào vai cô bé ngoan hiền, cô sắp quên mất bản thân mình vốn nên thế
nào rồi.
Tô Hồng Liên là một cô gái thông minh, vừa nhìn đã nhận ra ngay thứ mà cô lãng quên mất.
Cứ luôn vờ lạc quan, vờ tích cực, vờ mãi đến sau cùng cũng tự cho rằng bản thân là như thế. Hạ Nhật cười khan một tiếng.
Cùng bà Mông ra khỏi nhà thờ, lần này bà không bảo tài xế đưa thẳng về
nhà mà lại đến Starbucks. Hạ Nhật ngồi lại trên xe cảm thấy có hơi lạ,
bà Mông sao lại đến Starbucks làm gì, nhìn tiếp cô lại thấy Tô Hồng
Liên, cô nàng vẫn mặc đồ màu đỏ ngồi ở vị trí rất bắt mắt ngay bên cửa
sổ. Bà Mông ngồi xuống trước mặt cô nàng, tình huống này khiến Hạ Nhật
cảm thấy rất quái lạ.
Xuyên qua cửa sổ, Hạ Nhật thấy Tô Hồng Liên lắc đầu với bà Mông, cô bèn xuống xe đẩy cửa tiệm ra.
Hai người có vẻ rất kích động, Hạ Nhật vừa định hỏi rõ tình hình thì cửa tiệm Starbucks lại lần nữa bị đẩy ra, lần này người bước vào là Mông
Qua đang nổi giận đùng đùng. Cậu vừa vào liền sang chắn ngay trước mặt
Tô Hồng Liên, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào bà Mông.
“Bà tìm cô ấy làm gì, hả dì?” Tiếp đó, cậu cáu bẳn nhìn sang Hạ Nhật:
“Là cậu đưa bà ấy đến phải không? Hạ Nhật, rốt cuộc cậu có ý đồ gì?”
“Lẽ nào là hai người bắt tay nhau diễn cho tôi xem cảnh cẩu huyết trong
mấy bộ phim dài tập sao? Nhưng dì à, dì biết đấy, dì đến cả tư cách làm
mụ ác phụ cũng chẳng có. Còn Hạ Nhật, cậu lại mưu tính gì đây? Lẽ nào là nữ phụ yêu thầm tôi? Nhưng nữ phụ thì sau cùng cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu.”
Hạ Nhật nhất thời nghẹn lời. Con người này đã ở cùng cô trong suốt mười
năm, hôm nay ngay lúc này lại nói ra những lời như thế, Hạ Nhật cảm thấy không muốn nói lời nào với cậu nữa.
Mông Qua lại hối hận rồi, cậu rõ ràng biết Hạ Nhật là người thế nào,
nhưng cái cảnh Hạ Nhật và mẹ kế cậu đi cùng nhau vẫn cứ vô cùng chướng
mắt, lại thêm vào khuôn mặt trắng bệch của Tô Hồng Liên, có một số lời
cứ như thế mà không thể tự chủ vọt ra.
Bà Mông cầm chiếc ví da trên bàn lên, không giải thích một lời mà kéo Hạ Nhật ra khỏi Starbucks.
Ở trên xe, bà Mông chậm rãi nói ra nguyên nhân bà đến gặp Tô Hồng Liên.
Hóa ra, một người bạn của bà Mông phát hiện chồng của mình hai năm nay
có qua lại rất thân với một cô gái trẻ, bà ấy đã cho người điều tra, mới biết cô gái ấy là con gái người bạn làm ăn của chồng mình. Hai năm
trước, chồng bà ấy đã bán đứt một phần cổ phiếu của công ty để giúp đỡ
một chủ nhà đất đang trên bờ vực phá sản, mà con gái của chủ nhà đất đó
là Tô Hồng Liên. Bà Mông trong lúc vô tình biết được bạn trai của cô gái đó là Mông Qua, bà sợ Mông Qua bị tổn thương nên đã trực tiếp đến tìm
Tô Hồng Liên.
Hạ Nhật đột nhiên nhớ đến người đàn ông trung niên đã đưa Tô Hồng Liên về hôm đó.
Hôm sau, Hạ Nhật trực tiếp đến trường của Tô Hồng Liên tìm cô nàng.
Tô Hồng Liên như đã lường trước được Hạ Nhật sẽ đến tìm mình, cô nàng đưa Hạ Nhật đến quán cà phê gần trường.
“Hạ Nhật, bây giờ chị đã biết rồi chứ, em không phải tốt đẹp như chị đã
nghĩ đâu.” Trong làn hơi sương mỏng bốc lên, Tô Hồng Liên nhàn nhạt nói: “Nhưng mà, em có thể nói với chị rằng em chưa hề làm ra chuyện gì có
lỗi với Mông Qua cả, người đàn ông chị nhìn thấy hôm đó thật ra không
phải người bác đã trông em từ nhỏ, mà là bạn làm ăn của công ty bố em.
Bố em đã đầu tư thất bại ở Châu Phi, hơn nữa còn gánh cả một món nợ, sau cùng, không dễ dàng gì lại xuất hiện một người đồng ý giúp đỡ, nhưng
điều kiện là em nhất định phải ở bên ông ấy một khoảng thời gian. Người
đó nói em giống với mối tình đầu đã mất của ông ấy, ông ấy hứa sẽ không
động tay động chân gì với em, ông ấy chỉ muốn nhìn ngắm em mà thôi, muốn em thỉnh thoảng ở bên ông ấy là được. Em còn làm thế nào được đây? Thân là đứa con gái mà bố mẹ em thương yêu nhất, em không thể từ chối được.”
Tô Hồng Liên nắm lấy tay Hạ Nhật, khẩn thiết nói: “Hạ Nhật, chị phải tin em, hai năm nay giữa em và người đó đều là trong sạch cả. Em chưa hề
làm ra chuyện gì có lỗi với Mông Qua hết, Hạ Nhất, em yêu Mông Qua đến
đâu, chị là người biết rõ mà.”
“Vậy sau này em định sẽ thế nào? Vẫn ở bên người đó sao?”
“Người đó bảo em ở bên ông ấy thêm hai tháng là được rồi, sau này ông ấy sẽ dồn hết tâm tư lên người vợ và con gái mình.”
“Vậy Mông Qua có biết hay không?”
“Hạ Nhật, chị biết không, mỗi lần đi gặp Mông Qua em đều chuẩn bị trước
cả hai tiếng đồng hồ, gội đầu, làm tóc, phối quần áo, em chỉ mong bản
thân xuất hiện trước mặt anh ấy trong tư thái tốt nhất thôi. Em làm sao
có thể nói anh ấy biết được đây?”
Hạ Nhật lặng yên không nói.
“Chị nhất định không ngờ được phải không, Tô Hồng Liên không ai bì được
cũng sẽ vì yêu một người mà biến thành như thế này. Nhưng người đó là
Mông Qua, là Mông Qua mà em vừa gặp đã yêu rồi.”
Khóe mắt Tô Hồng Liên ửng đỏ, Hạ Nhật cảm thấy xót xa, Tô Hồng Liên hơn
người biết mấy, biết bao nhiêu lần cô nhìn cô nàng đối với những cậu
trai kia theo cách gọi đến bèn đến vẫy đi bèn đi, trước giờ chưa từng
niệm tình ai.
“Hạ Nhật, em cũng muốn nói hết tất cả cho anh ấy biết, nhưng em không
dám, em không nắm chắc được. Mông Qua trông có vẻ đối xử với em rất tốt, ở bên anh ấy em chưa từng phải chịu thiệt thòi bao giờ, nhưng em lại
cảm thấy hình như trước giờ em chưa từng bước vào được trái tim anh ấy,
có lúc, anh ấy luôn thả hồn đi đâu đó, thậm chí cả khi chúng em đang...”
Nói đến đây, mặt Tô Hồng Liên ửng đỏ, lời chưa nói cũng đã rõ được.
“Hai người... hai người ở với nhau rồi?...” Giọng của Hạ Nhật trở nên
run run, đầu lưỡi như đang thắt lại, giơ tay ra định cầm ly cà phê trước mặt lên, lại phát hiện tay của mình cũng đang run lên, sau cùng, cô để
tay mình xuống dưới mặt bàn.
“Chưa... vẫn chưa.” Tô Hồng Liên nói giọng uể oải: “Cả mấy lần đến khúc
then chốt nhất Mông Qua lại đẩy em ra, cho nên, điều này khiến em cảm
thấy sợ. Em cũng không nói rõ được là đang sợ gì, em thật sự không để ý
việc anh ấy mà chuyện đó với em, nhưng em biết như vậy là không bình
thường, bạn em và bạn trai cô ấy quen nhau ba tháng đã lên giường, em và Mông Qua quen nhau sắp được ba năm rồi mà. Hạ Nhật, chẳng lẽ em không
có sức quyến rũ đó sao?”
Lòng bàn tay để dưới mặt bàn toàn là mồ hôi, Hạ Nhật cảm thấy vô cùng bất lực khi mình như thế.
“Không phải đâu, Hồng Liên, có lẽ Mông Qua là vì quá quý trọng em, cho
nên mới như thế, em nên cảm thấy vui mừng mới phải.” Hạ Nhật âm thầm tự
giễu cợt bản thân, rõ ràng vừa nãy chính cô đã thở phào một hơi. Ý nghĩa quả thật là một thứ tuyệt vời, bất kể có giả tạo đến mấy thì người khác cũng nhìn không ra.
“Mong là như vậy.” Tô Hồng Liên cũng hy vọng Hạ Nhật nói đúng.