Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 49: Chương 49: Anh là gì của em? (2)




Ném Kim Junsu vào ghế phụ lái, Park Yuchun leo lên xe lái đi, dọc đường, hai tay hắn vẫn nắm chặt tay lái, không ai nói một câu nào. Kim Junsu cũng chỉ cúi đầu, nghịch ngón tay, không dám hé miệng với hắn.

Mới vừa đến nhà, mở cửa xe ra, Kim Junsu còn chưa kịp chạm chân xuống đất, đã bị hắn khiêng trên vai đi vào trong nhà. Dùng một tay lấy chìa khóa. Mọi thứ vẫn không thay đổi, tất cả bài trí trong nhà đều y chang cái năm cậu rời đi.

Còn chưa tới phòng, hai người đã bắt đầu dây dưa với nhau. Kim Junsu bị Park Yuchun ôm lên lầu, chân còn chưa chạm đất đã bị hắn ôm lại.

Nhiều năm không ở cùng nhau như vậy, chỉ một nụ hôn, toàn thân Junsu đã run rẩy. Một tay Park Yuchun mở cửa phòng, tháo roẹt cái thắt lưng, cởi quần áo xuống, đôi môi lúc này mới luyến tiếc rời ra một lát. Hắn không nhịn được tới lúc ném cậu lên giường, đã lột sạch cả quần lót và vớ của cậu, đè cậu lên ván cửa.

Junsu bị Park Yuchun hôn vài cái, tựa hồ cũng nhận ra hắn đang kích động, cơ thể cậu hơi run rẩy, hỏi “Sao vậy? Em cảm thấy khẩn trương…”

Park Yuchun cắn lên cổ Kim Junsu một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nước nhìn chằm chằm cậu. Ngực Kim Junsu phập phồng, có chút vô lực nhìn hắn.

“Không… không tiếp tục nữa sao?” Kim Junsu dùng tay nâng khuôn mặt hắn, giọng nói có chút rầu rĩ.

“Anh sợ quá kích động, sẽ đòi lại bốn năm thiệt thòi em gây ra cho anh.” Park Yuchun lấy tay Kim Junsu ra, ghé sát mặt lại, hôn lên môi cậu, sau đó nói “Anh sợ anh sẽ không kiềm chế được bản thân mình.”

Một chút hổ thẹn trong cậu như đang chết lặng, cậu cảm nhận rõ ràng hai tay Park Yuchun đang vuốt ve mình, đang dừng lại ở nơi nào. Park Yuchun cắn cổ, vành tai của Kim Junsu, bàn tay mất trật tự tìm kiếm một chỗ nào đó trên cơ thể cậu có thể làm cho hắn không mất khống chế, nhưng hắn lại phát hiện ra, mỗi một bộ phận trên cơ thể cậu đều làm hắn không khống chế nổi.

“Ưm… Yuchun…” Quần áo của hai người đã bị Park Yuchun kéo hết ra, áo sơ mi cũng chỉ để hờ trên người, nửa người dưới cả hai càng lúc càng không có kẽ hở. Kim Junsu dù trì độn cũng có thể cảm nhận rõ ràng hạ thân thô sáp của Park Yuchun đang đội lên mình. Park Yuchun cũng không biết tại sao hắn lại bối rối như thế, biết rõ người dưới thân là chân thật, làn da trơn nhẵn ấy, ngón tay thon dài ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như trước, nhưng vì sao… vì sao hắn vẫn không có dũng khí tiến tới? Cảm giác hạnh phúc nhưng không biết có thể bắt lấy không?

Tâm tình hắn như một thiếu niên ở thời kỳ trưởng thành, hồi hộp như lần đầu mới biết yêu, lúc lại giống như một ông lão tang thương, ai oán.

Dùng đầu gối mở hai chân Kim Junsu ra, ngón tay hắn vội vã vói vào nơi thuộc về mình. Nhìn lại người vợ vừa giận lại vừa yêu, hắn nói ra oan ức trong lòng “Bảo bối… bảo bối của anh… Sao em có thể bỏ anh đi như vậy? Chỉ vì lý do hoang đường đó mà rời xa anh. Vừa đi liền đi tới bốn năm… Kim Junsu chết tiệt… em… em phải làm sao bồi thường anh hả?”

Junsu cảm thấy lửa nóng của Park Yuchun đang cọ sát lên người cậu, nó như thiêu đốt, trêu đùa cơ thể cậu. Sẽ rất đau, nhưng cậu cũng không muốn để hắn chờ đợi thêm nữa. Bởi vì chút đau đớn này sao có thể bằng nỗi nhớ nhung của hắn suốt bốn năm qua.

“Yuchun… vào đi…”

Park Yuchun sớm kìm nén không được, hai tay hắn đỡ đầu gối của cậu, đưa cơ thể Kim Junsu hướng vào hạ thân của mình, hông dùng sức đỉnh về phía trước, nhấn mạnh vào, chỉ mong sao không bao giờ phải tách ra nữa.

Một trận tình cảm mãnh liệt qua đi, Park Yuchun đưa lưng về phía Junsu, tự mình nằm một bên giường. Vật nhỏ không biết hắn có ý gì, không biết hắn đã tha thứ cho cậu chưa. Dù sao chuyện này do cậu gây ra, nên cậu cũng phải chịu tội. Park Yuchun có oán hận cậu thế nào, cậu cũng không trách.

“Em không có gì nói với anh sao?” Park Yuchun lên tiếng, hắn biết hiện tại hắn rất muốn ôm Kim Junsu vào lòng, vừa nãy hoan ái, mặc dù đã giải bớt nỗi tương tư, nhưng chỉ thế này thì chưa đủ. Mấy năm nhớ nhung, trong giây phút sao có thể đòi lại hết. Park Yuchun cảm thấy không cam lòng. Dựa vào cái gì mà em muốn đi thì đi, muốn về thì về. Còn không thèm hỏi qua ý kiến anh. Em bảo em không xứng với anh, nhưng em có biết trong lòng anh nghĩ thế nào không? Kim Junsu, em là thằng nhóc ích kỷ. Anh không thể cứ như vậy bỏ qua cho em được. Em nhất định phải cho anh một lời giải thích hợp lý.

“Ưm…” Kim Junsu nghẹn lời, cậu không nghĩ Yuchun mới lên tiếng lại hỏi cậu chuyện này, vừa rồi không phải mới yêu yêu sao? Bây giờ hắn bảo cậu nói cái gì đây?

“Kim Junsu.” Park Yuchun đột nhiên quay người lại, ngồi dậy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ ửng trên giường “Em không có gì muốn nói sao?”

Trải qua hoan ái, có vẻ Kim Junsu càng thêm kiều mị, so với mấy năm trước thậm chí có phần quyến rũ hơn.

“Em… em…” Junsu miễn cưỡng ngồi dậy, dùng drap giường vây trước ngực, muốn che kín một chút dấu vết Park Yuchun lưu lại trên người cậu. Có lẽ cậu không biết hành động này đủ để làm người đàn ông trước mắt nổi điên. Park Yuchun nghĩ thầm trong lòng. Kim Junsu, đừng tưởng rằng em quyến rũ anh thế này anh sẽ tha cho em. Mẹ kiếp, Park Yuchun, mấy năm nay, mày bị em ấy giày vò nội tâm như thế nào chẳng lẽ quên hết rồi? Mày nhịn xuống cho tao, cũng đâu phải chưa thấy qua. Chẳng qua là lâu lắm mới không thấy tiểu yêu tinh lẳng lơ này thôi. Nhìn mày kìa, chẳng có chút tiền đồ. Mau nhịn cho tao. Không được cương lên. Mau nhịn xuống. Nhịn xuống.

“Được lắm, em không có gì để nói thì sau này nghĩ kỹ rồi hãy tới tìm anh.” Park Yuchun cố ý quay đầu sang chỗ khác, nhặt quần áo tán loạn trên mặt đất, khoác lên người, còn chưa mặc chỉnh tề lại đã đẩy cửa rời đi. Mặt ngoài tuy là tức giận bỏ đi, nhưng thực tế chỉ có hắn hiểu, hắn đang chạy trốn.

Kim Junsu không biết cậu phải làm thế nào, nản lòng trở về nhà mẹ đẻ. Nhưng mẹ Kim lại vô tình, không những đuổi cậu ra ngoài cửa, còn đánh cho cậu thêm một trận mới vừa lòng hả dạ. Cuối cùng vẫn là Kim Jaejoong không đành lòng, cùng bé Ji Hyun dẫn Kim Junsu về nhà ở trước đã.

Trên bàn cơm, Kim Jaejoong tự mình xuống bếp, nấu toàn những món Junsu thích “Su Su, ăn cái đi. Anh đặc biệt nấu cho em đó. Em nhìn xem, gầy đi nhiều quá. Haiz, rốt cuộc em phải chịu bao nhiêu khổ cực hả? Mặt gầy đến chỉ bằng một nửa hồi trước.” Kim Jaejoong nói xong, nước mắt lại rơi xuống, hai má phúng phính trước kia giờ đã trở nên gầy ốm, lúc ôm, eo cũng nhỏ vô cùng, chỉ còn mỗi cái mông là giữ đúng được cảm giác khi xưa thôi.

“Ji Hyun, đừng có vùi đầu ăn như thế, mau gắp đồ ăn cho cậu con đi. Không phải lúc nào con cũng ầm ĩ đòi gặp cậu sao? Bây giờ thấy rồi sao lại thẹn thùng thế?” Kim Jaejoong vỗ vỗ đầu Ji Hyun, bảo bé gắp đồ ăn cho Kim Junsu.

“Con biết rồi. Con định gắp mà. Mẹ, mẹ dong dài quá đó. Ba, ba quản lý vợ ba đi. Lải nhải suốt.” Ji Hyun liền gắp một miếng sườn non bỏ vào trong bát Kim Junsu, miệng thì nói liên tục. Không đợi Kim Jaejoong nổi giận, Jung Yunho đã lấy đũa gõ vào đầu thằng nhóc “Sao con lại nói thế với mẹ con chứ? Thằng nhóc vô lương tâm. Mẹ con thế nào, ba cũng thích.” Nhiều năm trôi qua, công lực nịnh hót của tổng giám đốc Jung càng ngày càng tăng. Kim Jaejoong liếc qua Ji Hyun, nói “Con nghe chưa. Mẹ có thành cái gì ba con cũng đều thấy là đồ quý hiếm đó.”

Ji Hyun tự thấy mất mặt, nó bĩu môi, quay đầu nhìn sang Junsu “Cậu, sao cậu không ăn? Cậu không thích sườn non hay không thích Ji Hyun ạ?”

“Không có. Sao lại thế chứ. Ji Hyun của chúng ta thật ngoan, cậu thích ăn sườn non Ji Hyun gắp lắm.” Tuy rằng Kim Junsu ăn không vô, nhưng cũng không muốn làm tổn thương một đứa bé, cậu gắp miếng sườn to trong bát nhét vào miệng.

“Hì hì, cậu ơi, cậu nếm thử cái này đi.” Ji Hyun thấy Junsu ăn sườn non, liền vui vẻ, liên tiếp gắp đồ ăn vào bát cậu, gắp đến nỗi đồ ăn rơi rụng ra cả bàn.

“Su Su, em nói thật với anh đi. Sao đột nhiên lúc đó em lại rời đi? Em không biết ba mẹ lo lắng thế nào đâu. Còn để một lá thư cho Park Yuchun nữa. Haiz, cậu ta nằm liệt giường suốt một tháng. Khó khăn lắm mới khỏe lại được, liền bắt đầu ngày đêm làm việc. Lần này em quá đáng lắm đó. Anh cũng không bênh em được. Thằng nhóc này, phải biết suy nghĩ chín chắn một chút chứ.” Kim Jaejoong nhìn Kim Junsu, kể nỗi nhớ nhung của mọi người suốt năm tháng vừa qua cho cậu.

“Khụ khụ…” Jung Yunho ho khan hai tiếng. Ji Hyun thì vẫn đang tập trung gắp con tôm to vào bát cậu Junsu của bé.

“Chồng, anh đá em xong chưa?” Kim Jaejoong liếc Jung Yunho một cái, rồi quay lại nhìn Junsu đang cúi thấp đầu “Haiz. Cũng khó trách Yuchun đối xử với em như vậy. Về phía ba mẹ, anh sẽ khuyên giải giúp em. Còn chồng của em, em tự lo đi. Mau nói cho anh biết, mấy năm qua sống như thế nào? Anh Yunho của em luôn phái người đi tìm em, sao lại không có tin tức?”

“Em… mấy năm nay em… đều ở Pháp… ở đó… học làm hộ lý.” Kim Junsu ấp úng trả lời.

“Cái gì? Pháp? Kim Junsu! Em giỏi thật đó, dám đi xa như vậy, một mình đến đó học làm hộ lý?” Kim Jaejoong đứng dậy, giọng nói bất giác nâng cao lên.

“Jung Yunho! Anh còn đá em? Anh còn mặt mũi đá em hả? Nhiều năm thế, anh đã tìm khắp nơi rồi đấy hả? Nhiều năm thế mà không kiếm ra nổi một tin tức? Thật không hiểu sao lúc trước em lại gả cho một tên bất lực như vậy.”

“Khụ khụ, vợ à. Em để Junsu ăn cơm xong đã. Sau đó từ từ hỏi. Chuyện phát sinh mấy năm nay không thể một hai câu là nói rõ được. Ăn cơm trước, ăn cơm trước đi.” Tổng giám đốc Jung ở nhà không còn chút địa vị, bất đắc dĩ ấn vợ mình ngồi xuống ghế.

“Khụ khụ. Ăn cơm đã. Này, Jung Ji Hyun, sao con để vương hết đồ ăn lên bàn thế. Thiệt là, lớn nhỏ đều không làm tôi bớt lo. Hai cha con nói xem, thiếu tôi, hai người sẽ ra sao hả?” Kim Jaejoong cảm thấy Jung Yunho nói cũng đúng, nhưng liên quan đến sĩ diện của mình, nên mở miệng ra lại mắng cả lớn cả nhỏ. Thuận tiện khoe mẽ bản thân một chút. Tổng giám đốc Jung cùng Jung Ji Hyun phụ họa. Vâng, thiếu Kim Jaejoong, hai cha con sẽ không sống nổi.

“Nào, vợ ơi. Em ăn gì, anh gắp cho.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.