Sáng hôm sau.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, vì có rèm che, nên ánh mặt trời trở nên dịu dàng hơn, chiếu vào người vật nhỏ. Vật nhỏ trở mình trên giường, liền động đến miệng vết thương ở sau.
“A! Đau quá! Mẹ ơi, đau quá!” Kim Junsu ngồi dậy, lập tức ngã xuống giường. Sáng sớm thức dậy, cả người vật nhỏ đều đau nhức, eo còn mỏi nữa. Dụi đôi mắt nòng nọc đáng yêu của mình, vật nhỏ cố tỉnh táo lại, cậu thấy căn phòng này không phải của mình, cái giường lớn này cũng không phải của mình. Đây là đâu nhỉ?
Cố gắng chống người dậy, vật nhỏ túm một cái gối, để sau lưng dựa vào. Hôm qua hình như… có rất nhiều chuyện xảy ra… Mình với Yuchun…. Đúng rồi, là nhà của Yuchun… Tối qua… Mặt vật nhỏ đỏ ửng lên, tim đập mạnh, xấu hổ đến mức lấy chăn trùm lên đầu. Vật nhỏ cúi đầu nhìn dấu hôn trên người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn một lần nữa đỏ ửng lên “Ơ, Yuchun đâu?”
“Yuchun? Yuchun~ Yuchun?” Vật nhỏ nhìn xung quanh, căn phòng lớn như vậy cũng không có bóng dáng ai khác.
“Ưm~ không phải bỏ mình chứ?” Vén chăn lên, vật nhỏ muốn xuống giường, nhưng cậu lại phát hiện mình không có mặc gì, xung quanh cũng không thấy quần áo của mình đâu, thật xấu hổ!
“Ưm~ ưm~ Phải gọi cho anh Jae Jae, nói cho anh ấy biết Yuchun bỏ mặc mình mới được… Anh Jae Jae, đón em về.” Mắt vật nhỏ ứa nước mắt, muốn tìm điện thoại của mình, cậu miễn cưỡng lấy chăn vây quanh người, bước xuống giường.
Do tối qua bị ai đó ép quá đáng nên hai chân vật nhỏ vừa chạm đất liền ngã nhào xuống, vật nhỏ nhịn không được òa khóc lên “Oa, đồ xấu! Tối qua bảo không cho mình rời đi, bây giờ lại chạy trước. Ô ô ô~~~” Giọng thét cá heo vô địch vang ầm lên. Vật nhỏ quỳ rạp trên đất, khóc thê thảm, cảnh này vừa vặn đập vào mắt viện trưởng Park đang bưng bữa sáng vào.
Park Yuchun thấy vậy, liền cảm thấy đau lòng, nhanh chóng bỏ cái khay xuống sàn nhà, chạy qua. Thật ra hắn dậy từ sớm, thấy vật nhỏ còn ngủ say, nghĩ tối qua chắc mệt mỏi lắm, nên mới không nhẫn tâm gọi dậy. Ôm vật nhỏ vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu, cũng không dám làm mạnh, chỉ sợ sẽ đánh thức bảo bối thôi. Vì muốn cho vật nhỏ một sự ngạc nhiên nên hắn mới rón rén dậy, chuẩn bị bữa sáng cho bảo bối. Ai ngờ đang hạnh phúc bưng bữa sáng về phòng thì thấy cảnh tượng thê thảm này của vật nhỏ.
“Bảo bối! Sao vậy? Sao em lại ngồi dưới đất.” Nhanh chóng ôm lấy vật nhỏ đang khóc rống lên, hai tay bế vật nhỏ trở lại giường.
“Ô ô ô ô ~~~~~~~~~” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu khóc suốt, không chịu ngẩng đầu nhìn Park Yuchun một cái.
“Bảo bối, đừng khóc! Nói cho ông xã biết, em làm sao vậy? Em đau à? Đau chỗ nào?” Park Yuchun đau lòng, ôm vật nhỏ vào lòng, dỗ dành.
“Đau! Toàn thân đều đau! Chỗ này đau nhất!” Su Su ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, oan ức nhìn viện trưởng, chỉ vào trái tim mình.
“Chỗ này? Ngực? Bảo bối, anh xin lỗi. Chắc là do tối qua ông xã không cẩn thận làm đau em. Không biết có sưng lên không? Đến đây, ông xã xoa cho nào.” Viện trưởng Park nghĩ tại do hôm qua hắn giày vò nụ hoa vật nhỏ nên mới vậy.
“Đáng ghét. Người ta đau lòng. Sao tỉnh dậy không thấy anh đâu?” Vật nhỏ chu môi, lên án hắn.
“Hả? À, anh đi làm bữa sáng cho bảo bối.” Hóa ra là vậy! Park Yuchun, mày thật đáng chết, sao lại để vật nhỏ đau lòng như vậy.
“Bữa sáng? Em không muốn bữa sáng, em chỉ muốn Yuchun thôi. Em muốn sau khi dậy phải nhìn thấy ông xã đầu tiên. Muốn thức dậy trong lồng ngực ấm áp của ông xã, không muốn sau khi dậy chỉ có mình em đâu. Em sợ lắm, thật sự rất sợ… Em còn tưởng anh bỏ em rồi.” Cơ thể cậu bạn nhỏ Kim Junsu vắt trên người viện trưởng Park, thút thít nói.
“Su Su, anh xin lỗi! Anh không biết. Sau này anh không bao giờ thế nữa. Anh hứa mỗi ngày khi bảo bối mở mắt ra đều nhìn thấy ông xã đầu tiên.” Park Yuchun nắm chặt lấy tay của vật nhỏ. Để đầu vật nhỏ tựa vào trái tim của mình, cho vật nhỏ nhà hắn biết những lời hắn nói đều là thật.
“Ưm, lần này tha cho anh đấy. Lần sau mà vậy, em sẽ rời xa anh, cho anh không tìm thấy em luôn.” Vật nhỏ nghe nhịp tim đập của Park Yuchun, cảm giác an toàn cũng quay trở lại.
“Em đúng là cậu nhóc hư! Em muốn anh chết à? Em cứ thử nói thế nữa xem, còn dám bảo rời ra anh, anh sẽ làm cho em không xuống giường được một thôi. Haiz, Su Su à, rốt cuộc em muốn anh phải làm sao đây? Nhiều lúc anh muốn chặt chân em đi luôn, cho em nằm trên giường cả đời, mất công ngày nào đó em lại rời xa anh.” Nghe vật nhỏ nói muốn rời xa hắn, Park Yuchun phát điên tựa như dã thú, lông toàn thân đều dựng thẳng lên. Tuy lời nói có phần đáng sợ, nhưng rơi vào tai vật nhỏ lại có biết bao ngọt ngào. Cậu dùng cả tay chân cào vào người hắn “Ông xã, em yêu anh! Em hứa sẽ không rời xa anh, anh cũng không được rời xa em đâu đấy.”
“Ừm, không rời. Ai cũng không thể tách chúng ta ra. Bảo bối của anh.” Ôm lấy vật nhỏ đang cọ loạn trên người mình, Park Yuchun hôn lên cái cổ trắng nõn của cậu. Ngón tay của vật nhỏ đang để trước ngực Park Yuchun, lúc đầu rất thành thật, nhưng lát sau liền nghịch ngợm, xoa nhẹ lên hạt đậu của hắn qua lớp áo sơ mi. Ngực của Yuchun thật rắn chắc, không giống với mình, mềm y như con gái ấy.
“Em yên cho anh. Haiz, rốt cuộc em là vật nhỏ nhà ai vậy? Sao giống tiểu yêu tinh quyến rũ người khác thế?” Dục hỏa trong người Park Yuchun bị khơi mào, hắn thở nhẹ bên tai vật nhỏ.
“Của nhà anh.” Vật nhỏ cười hì hì, nói.
Đùi của Park Yuchun vô tình đụng vào mông của vật nhỏ, hình như đụng vào vết thương phía sau, khiến vật nhỏ kêu lên “A! Đau quá!” Vật nhỏ lập tức nhảy khỏi người Park Yuchun, ngoan ngoãn nằm sấp trên giường, không dám nhúc nhích.
“Ha ha… Đau lắm à? Để anh bôi thuốc cho tiểu yêu tinh nhà anh nhé.” Park Yuchun lấy một tuýp thuốc trên tủ đầu giường, kéo chăn ra, tách hai cánh mông của vật nhỏ. Chuyện này khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp vật nhỏ, lúc hắn chích thuốc cho cậu. Khóe miệng hắn bỗng cong lên. Hắn biết sớm muộn cái mông này cũng là của hắn mà.
“Em… em… em tự bôi được.” Vật nhỏ xấu hổ như lần đầu gặp mặt.
“Em còn thẹn thùng với anh à? Đêm qua không phải thấy hết rồi sao? Không chỉ thấy mà còn…” Park Yuchun lấy thuốc mỡ màu xanh nhạt bóp vô đầu ngón tay, nói.
“Không cho anh nói.” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu đỏ mặt, nâng thân trên lên, đưa bàn tay mũm mĩm đánh lên cánh tay Park Yuchun.
“Được, được! Không nói, không nói nữa. Em nằm sấp lại đi, bôi thuốc xong thì tiếp tục đánh.” Đặt vật nhỏ nằm sấp lại, Park Yuchun tách cái mông đầy đặn của vật nhỏ ra, tiểu huyệt tối qua bị yêu thương quá độ bây giờ đã sưng đỏ lên, khiến người ta thật đau lòng. Hắn cẩn thận bôi thuốc mỡ lên mặt trên chỗ sưng. Tại tối qua nóng lòng quá, hắn không khuếch trương tốt đã vội vàng đi vào nên tiểu huyệt như bị xé rách ra vậy. Park Yuchun bôi nhẹ lên tiểu huyệt, vật nhỏ thấy đau, kêu lên “A~ đau ~”
“Phù… phù…” Park Yuchun vội vàng thổi thổi “Chịu đựng một chút, không bôi thuốc sẽ sưng đó. Su Su ngoan, ông xã sẽ nhẹ tay.” Viện trưởng Park dỗ dành vật nhỏ nhà mình.
“Được chưa ạ?” Tư thế bây giờ trông thật xấu hổ, Park Yuchun vì thổi cho vật nhỏ mà để sát mặt vào mông vật nhỏ, còn vật nhỏ thì chôn mặt trong gối, rầu rĩ hỏi.
“Được rồi, bảo bối chỉ cần tiếp tục nằm sấp thêm một chút nữa thôi.” Buông mông vật nhỏ ra, nhìn hai cánh mông cong cong còn đầy dấu hôn đêm qua để lại, Park Yuchun nhịn không được mà cúi đầu hôn chụt lên nó một cái.
“Đáng ghét! Không cho anh hôn.” Vật nhỏ từ trong gối ngẩng đầu lên, trong lòng còn oán giận mà phản kháng.
“Em là bà xã của anh, sao lại không cho anh hôn? Chụt~” Nói xong, Park Yuchun lại hôn bên mông kia một cái, so với lúc này còn phát ra tiếng to hơn.
“Anh… anh! Lưu manh!” Vật nhỏ vốn đã thẹn thùng, bây giờ mặt đã đỏ y như trái đào chín.
“Anh là lưu manh đó! Anh chỉ lưu manh với em thôi! Chụt, chụt, chụt!” Viện trưởng lúc này đúng bộ dáng ‘lưu manh’ mà hôn liên tiếp lên mông vật nhỏ nhà hắn. Vật nhỏ cảm thấy phía sau được bôi thuốc mỡ đã thoải mái hơn, đột nhiên xoay người, hay tay ôm lấy cổ viện trưởng nhà mình, dùng sức kéo xuống, cả hai liền ngã ở trên giường. Thật ra vật nhỏ không có ý gì, chỉ muốn trừng phạt tên lưu manh đáng ghét này thôi. Nhưng mà cậu nhóc ngốc nghếch này lại không biết mình đang vô tình quyến rũ người khác.
“Không được hôn mông em nữa.” Vật nhỏ trừng đôi mắt nòng nọc, uy hiếp người nằm trên mình.
“Vậy bảo bối muốn ông xã hôn ở đâu? Chỗ này à?” Thấy vật nhỏ xấu hổ, bộ dáng tức giận trông thật thú vị, lại càng thêm hấp hẫn, dục vọng Park Yuchun liền tăng vọt, bàn tay lặng lẽ đi tới ngực vật nhỏ, xoa lên núm vú mềm mại của vật nhỏ. Núm vú của vật nhỏ hình như rất mẫn cảm, huống chi tối qua đã trải qua một trận chà đạp, bây giờ chỉ cần chạm nhẹ vào, liền cảm thấy một luồng điện chạy qua toàn thân “Ưm… đừng… chỗ này… không được…” Cơ thể vật nhỏ cương lên, mắt vốn mở to cũng dần híp lại, miệng thoát ra vài tiếng rên rỉ. Sau khi trải qua ân ái, vật nhỏ trở nên nhạy cảm hơn hẳn “Ông… xã… phía dưới…” Ở dưới khó chịu, khiến vật nhỏ kêu lên, muốn Park Yuchun phóng thích cho mình.
“Bé ngoan của anh… Bứt rứt à? Để anh tới giúp em.” Nói xong Park Yuchun vươn tay sờ lên phân thân của vật nhỏ “Ha ha… Đã cứng thế này rồi à? Bảo bối thật d*m quá đấy~” Ngoài miệng tuy trêu chọc vật nhỏ của mình, nhưng tay hắn liền vội vàng di chuyển lên xuống theo quy luật.
“Ưm~ Ông… xã… em… A!” Vật nhỏ run rẩy, sau đó phóng tinh ra tay Park Yuchun.
Vật nhỏ có vẻ rất mệt mỏi, toàn thân vô lực nằm trên giường, mặc kệ Park Yuchun sờ bậy trên cơ thể mình.
“Bảo bối! Xoay người lại đi.” Park Yuchun chống hai tay, lật vật nhỏ lại, để vật nhỏ nằm sấp trên giường. Bàn tay xoa nhẹ lên cái mông trắng nõn “Bảo bối ngoan, nhếch mông lên.” Park Yuchun dùng tốc độ sét đánh lột tất cả quần áo trên người mình ra. Vật nhỏ đang nằm uể oải trên giường mới nhớ tới đêm qua. Cậu nhớ cái đó của ông xã làm cho mông mình đau, thật sự đau lắm. Vật nhỏ muốn từ chối, nhưng nhớ tới nãy mình mới được phóng thích, còn Park Yuchun bây giờ nhất định là rất khổ, không giúp hắn có vẻ không hợp lý đâu.
“Ông xã… cái đó… có thể đừng…. Chỗ đó của em còn đau lắm, của anh… lớn thế… em sợ đau!” Mắt vật nhỏ long lanh nước mắt, quay lại nhìn Park Yuchun.
“Su Su, sao ông xã không làm được? Yên tâm, giao cho anh, anh sẽ không để bảo bối đau đâu.” Park Yuchun thấy vật nhỏ như thế, liền cảm thấy đau lòng, nhưng mà súng đã lên nòng thì không thể không bắn được.
“Vậy… vậy… anh phải nhẹ nhàng đó…” Vật nhỏ lo lắng, dặn một câu, cũng chậm chạp quay người lại, nằm sấp trên giường, vểnh mông lên.
Thấy tiểu huyệt hồng nhạt hiện lên trước mắt mình, trên mặt còn thuốc mỡ lúc nãy mới bôi, dưới ánh sáng trông nó bóng lên như dầu, dương vật của Park Yuchun lại lớn thêm một vòng, hắn vội vàng cầm cự vật đặt giữa hai đùi vật nhỏ, nói “Bảo bối, kẹp đùi lại.” Tuy giữa đùi vật nhỏ không thể bằng tiểu huyệt ấm nóng, nhưng dù sao cũng đem lại một khoái cảm khác.
“Ưm… ông xã… Ưm… ư…” Làn da mềm mại của vật nhỏ không ngừng bị dương vật của Park Yuchun ma sát.
“Ưm… bảo bối… em thật chặt.” Khoái cảm dâng lên, Park Yuchun cảm thán. Nghe thấy ông xã khen mình, vật nhỏ lại kẹp đùi mình chặt thêm một chút, thiếu chút nữa làm Park Yuchun phóng ra “Đứa nhỏ này! Muốn mạng của chồng em sao?”
“Ư… ưm…”
“Vật nhỏ! Nói em yêu anh đi.”
“Dạ… Em… em yêu anh!”
Park Yuchun không ngừng ra vào giữa hai đùi của vật nhỏ, tốc độ càng lúc càng nhanh “Bảo bối, anh cũng yêu em.” Sau một tiếng gầm nhẹ, Park Yuchun bắn tinh dịch màu trắng đục ra giữa đùi vật nhỏ.
…
Có phải tiểu cúc hoa sưng đỏ của vật nhỏ là đáng thương nhất không? Hay là hạt đậu trước ngực bị chà đạp? Không phải đâu. Là bữa sáng để trong góc phòng bị bỏ quên đều nguội hết rồi.