Thời Đại Vợ Đẹp

Chương 9: Chương 9: Xem mắt? Oh no! (2)




“Mệt chết đại gia! Park Yuchun! Lấy cho tôi ly nước đá. Nhanh lên. Trừng cái gì?” Bác sĩ Kim mới làm xong một ca phẫu thuật, bây giờ rất mệt mỏi, y chạy tới chỗ viện trưởng Park tìm người an ủi. Cái được gọi là an ủi chính là đến sai ông chủ vô lương tâm của mình làm cu li.

“Uống cho sặc chết đi. Cậu nhìn xem, cậu làm như mình là chủ cái bệnh viện này ấy. Còn dám sai cả tôi.” Mặc dù viện trưởng Park đã quen với hành vi này của bác sĩ Kim, nhưng ngoài miệng vẫn xấu tính nói vậy.

Bịch!

“Bảo cậu lấy mỗi ly nước. Sao nói nhiều thế? Không tình nguyện à?” Kim Jaejoong lại đặt mạnh cái ly xuống bàn.

“Làm gì có chứ. Bệnh viện của chúng ta tương lai còn phải nhờ vào bác sĩ Kim mà.” Park Yuchun nghĩ thầm: Chuyện của mình và Junsu còn phải nhờ vào cậu ta nhiều.

“Nói vậy cũng đúng. A, không phải mấy hôm trước cậu về nhà cũ sao? Giáo sư có khỏe không?” Kim Jaejoong bỗng nhớ tới hai ngày trước Park Yuchun nói có chút chuyện phải về nhà. Sau đó lại không thấy hắn nói gì hết. Không lẽ có chuyện gì xảy ra?

“À, theo như tình trạng bây giờ, có sống đến một trăm tuổi chắc cũng được! Hơn nữa tính tình ngày càng trẻ ra.” Park Yuchun nói đến đây lại thấy đau đầu.

“Vậy tìm cậu về làm gì? Không phải là báo cáo công tác chứ?” Kim Jaejoong bắt chéo chân, nhếch mày hỏi.

“Thì cũng báo cáo, rồi nghe lệnh chỉ tiêu cần đạt được trong ba tháng cuối năm, quan trọng là chuyện sinh hoạt hằng ngày thôi.”

“A? Xem ra giáo sư ở nhà nhiều quá nên chán rồi. Hôm nào cậu cho tôi nghỉ một ngày, tôi đi thăm thầy ấy.” Bác sĩ Kim không tin Park Yuchun nói thật. Định giấu y à, xem ra hắn còn phải học tập nhiều đấy.

“A… Jaejoong à, tôi hỏi cậu. Cậu thấy chuyện xem mắt thế nào?” Viện trưởng Park sợ hãi lên tiếng.

“Xem mắt? Cậu đi xem mắt?” Kim Jaejoong nhảy từ trên sô pha đến trước mặt Park Yuchun. Đôi mắt biến thành hình bán nguyệt. Phải nói năng lực suy một ra ba của bác sĩ Kim là rất giỏi.

“A…”

“Park Yuchun! Dạo này cậu ngủ không ngon à? Cậu đừng quên đã nói gì với tôi đấy. Junsu nhà tôi tuy ngốc, nhưng không đến mức không ai muốn đâu, mới có mấy ngày không gặp, cậu đã liếc mắt qua chỗ khác rồi hả! Nói đi, cậu nhìn trúng con hồ ly tinh nào? Muốn bỏ rơi đứa nhỏ nhà tôi hả? Tôi đã nói mà, đàn ông có thằng nào tốt chứ. Nhất là mấy thằng như cậu. Mau nói đi, cậu làm vậy không cảm thấy khiến tôi thất vọng, khiến Su Su thất vọng à.” Bác sĩ Kim làm ầm như bắt gian chồng ngoại tình, đương nhiên là bắt gian thay Kim Junsu nhà y.

“Jae… Jaejoong… Cậu bình tĩnh đã.” Park Yuchun cố trấn an Kim Jaejoong. Má ơi, này có phải phản ứng mãnh liệt quá không.

“Bình tĩnh cái rắm. Bây giờ tôi móc hai con mắt đào hoa của cậu ra, xem cậu còn gây họa cho đời không! Nói ngay, là đứa nào dám cướp đàn ông của Junsu?” Kim Jaejoong nói không ngừng nghỉ, túm lấy cổ áo của Park Yuchun, y mà biết ả đó là ai thì sẽ không để yên cho ả đâu.

“Jaejoong, cậu phải giúp tôi, tôi bị ông nội ép.” Park Yuchun cảm giác có tuyết đang bay ngoài cửa sổ, dù bây giờ mới là đầu tháng chín.

“Tình huống thế nào? Nói đi!” Kim Jaejoong buông cổ áo Park Yuchun ra, tạm thời nghe ‘tội phạm’ tường trình. Khuyết điểm lớn nhất của bác sĩ Kim chính là mềm lòng.

Park Yuchun lập tức kể hết mọi chuyện hắn và ông nội nói với nhau cho Kim Jaejoong nghe, nói xong còn thở dài một hơi “Haiz, chuyện là như vậy đấy, Jaejoong, cậu phải giúp tôi. Tuy lúc đó ông nội bảo không ép nữa, nhưng tôi tin chắc chuyện này chưa kết thúc.”

“Lo cái gì? Tôi nói cho cậu biết. Dù tôi có giúp cậu cũng không phải vì cậu mà vì Junsu nhà chúng tôi.” Kim Jaejoong nghĩ thầm: Xem ra phải giúp cậu ta rồi, nếu không mình sẽ phải lấy Su Su mất. Su Su không phải là không tốt, nhưng mà đã là người thì phải yêu mấy lần rồi mới cưới chứ.

“Theo tôi đoán, giáo sư sẽ sớm hành động, còn cả chú Yong Wan nhà cậu nữa, cũng phải đề phòng.” Kim Jaejoong vuốt cằm, não hoạt động với tốc độ 5000m/s. Viện trưởng Park gật đầu như đập tỏi “Tôi cũng nghĩ vậy! Ông nội mà là chủ mưu thì chú ấy sẽ là đồng phạm đầu tiên.”

Bỗng lúc này có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

“Viện trưởng, anh có bưu kiện.” Người bước vào là thư ký Cao Yin Ying. Việc của viện trưởng cũng rất nhiều nên đương nhiên cũng cần có một thư ký.

“Được rồi, cô ra ngoài đi.” Park Yuchun nhận lấy bưu kiện, tâm tình khó chịu, cũng không nhìn cô thư ký một cái. Thư ký Cao lại tưởng mình chọc đến viện trưởng rồi. Gần đây viện trưởng hình như thường xuyên ‘bị táo bón’ ấy.

“Gì vậy?” Bác sĩ Kim liền tò mò hỏi xem.

“Jaejoong. Tôi xong rồi!” Nói xong, Park Yuchun đưa bưu kiện trên tay cho Kim Jaejoong xem. Ở trong hộp gồm có một tấm phiếu ăn ở nhà hàng Tây Âu cao cấp, một chiếc áo sơ mi mới màu hồng nhạt, một chiếc hộp bằng nhung đỏ, mở ra thì thấy chiếc cà vạt nhãn hiệu Gucci, còn có một tấm thiệp, trên đó ghi hàng chữ nhỏ: Bảy giờ tối thứ sáu, cháu nên tự giác đi, đừng để ông mang tiếng ép cháu. Nếu dám đến trễ hay về sớm, thì cháu sẽ biết hậu quả!

“Park Yuchun, xem ra lần này giáo sư ra tay thật rồi.” Kim Jaejoong nhìn mấy thứ này cũng không kịp phản ứng, cảm giác như có một cơn gió tạt thẳng vào mặt.

“Jaejoong, giúp tôi đi.” Viện trưởng Park liền nhìn qua bác sĩ Kim.

“Cái này… sao tôi giúp được. Giáo sư cũng thật là… nói nghiêm túc như vậy, tôi cũng không có cách.” Kim Jaejoong lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Không phải cậu nói sẽ giúp tôi sao? Chẳng có chút nghĩa khí nào vậy, tôi sẽ trừ lương đấy.” Vừa nghe Kim Jaejoong nói sẽ không giúp, Park Yuchun lập tức giương móng vuốt lên.

“Tự giải quyết đi. Dù tôi nói giúp cậu nhưng cũng phải xem tình huống thế nào chứ. Bây giờ cậu bảo tôi làm sao đây? Không lẽ bảo tôi đi thế cậu?”

Thời gian: 6: 50 tối, thứ sáu.

Địa điểm: Nhà hàng Tây Âu Altamira.

Sự kiện: Xem mắt

Nhân vật: …

“Thưa anh, phiếu của anh dành cho hai người, xin hỏi anh có muốn gọi món trước không?” Cô phục vụ mỉm cười nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt.

“Chưa cần đâu, chờ người kia đến tôi sẽ gọi.” Người đàn ông đó mặc bộ đồ vest màu trắng, cà vạt cũng màu trắng, áo sơ mi màu hồng nhạt, đương nhiên còn có chiếc kẹp cà vạt đắt tiền, khóe miệng cong mười lăm độ, cầm một ly nước lọc, nhấp một ít. Từ lúc người này bước vào cửa, không biết đã thu hút sự chú ý của bao nhiêu người rồi. Người phục vụ lúc xoay người rời đi, còn ngoảnh đầu nhìn lại đến vài lần.

“Chết tiệt! Park Yuchun, có phải tôi dễ tính quá không? Bây giờ còn phải thay cậu đến ứng phó. Nếu không phải cậu tăng lương với cho tôi nghỉ thì còn lâu tôi mới làm.” Mọi người không nghe sai đâu, nhân vật chính là Kim Jaejoong!

Viện trưởng Park kì kèo, mằng cả một hồi thì bác sĩ Kim cũng đành nhận nhiệm vụ xem mắt này. Tay vuốt cổ áo sơ mi, Kim Jaejoong tiếp tục nhỏ giọng than thở “Hứ, còn màu hồng nữa. Giáo sư, thầy làm như Park Yuchun là gái tơ ấy.” Kim Jaejoong nhìn đồng hồ đeo tay “Còn một phút nữa, nếu không đến tôi đi trước đấy. Chắc đại tiểu thư này có tính giờ dây thung rồi. Dù sao mình cũng đã tới, Park Yuchun cũng không thể trách mình được.” Kim Jaejoong lại tiếp tục làm oán phụ, than ngắn thở dài.

“Xin hỏi, cậu là Park Yuchun phải không?”

Kim Jaejoong nghĩ thầm: Đến rồi à? Chuẩn thật đấy, mà khoan đã, có gì là lạ ấy?

“Xin hỏi, cậu là Park Yuchun phải không?” Người đó tuy vẫn hỏi, nhưng đã tự giác ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

“Hả?” Kim Jaejoong hoàn toàn há hốc mồm. Không thể tin vào mắt của mình.

“Xin chào, tôi là Jung Yunho.” Người đó có gương mặt góc cạnh, da màu nâu, đôi mắt sắc bén, tây trang thủ công nhãn hiệu Armani màu đen. Áo sơ mi Dior màu xám, cởi bỏ hai nút trên cùng, cũng không đeo cà vạt. Nhìn Kim Jaejoong có phần hoảng hốt liền lên tiếng giới thiệu.

“Vẫn chưa gọi món à? Chúng ta ăn trước nhé.” Jung Yunho gật đầu ý bảo phục vụ đang đứng ở góc bước tới.

“Một phần ốc sên Pháp, súp đậu xanh, salad bông cải xanh, rượu vang Bồ Đào Nha 89 năm, tạm thời là vậy đi.” Jung Yunho gọi món rất thuần thục, có vẻ là khách quen ở đây. Kim Jaejoong nhìn thực đơn: Má ơi, mắc quá vậy. Mấy cái này có thể tốn tiền lương cả nửa tháng của mình đấy, còn cả tiền đi sớm về trễ để làm phẫu thuật nữa.

“Cậu Park?”

“Cậu Park?” Thấy đối phương không phản ứng, Jung Yunho lại gọi.

“Hả?” Đúng đúng. Bây giờ mình là Park Yuchun! Mình là cậu Park, mình là… Bình tĩnh lại đã. Kim Jaejoong, mày giỏi việc này mà. Ăn cơm xong rồi đi thôi. Cố lên!

“Cậu Park, cậu không ăn sao?” Khóe miệng Jung Yunho cong lên, hỏi. Thật thú vị!

“Hả? Ăn, ăn chứ. Ha ha, ăn thôi…”

“Hình như vừa mới thấy tôi, cậu Park có vẻ ngạc nhiên? Ban đầu tưởng là một cô gái xinh đẹp phải không?”

“Hả? Quả thật… ngoài tưởng tượng đấy.” Kim Jaejoong cúi đầu, mặt đỏ ửng, nói. Cái nhà hàng quái quỷ này, đồ thì mắc như vậy, không khí còn loãng, hại ông đây thấy khó thở quá “Nhưng mà… nói như vậy là anh biết sẽ xem mắt Park Yuchun, a, ý tôi nói là tôi, là một người đàn ông ấy.” Thấy Jung Yunho từ lúc vào đây đều không có chút ngạc nhiên, Kim Jaejoong mới ngẩng đầu hỏi.

“Ừm, từ đầu tôi đã biết rồi.” Jung Yunho thản nhiên nhún vai, bộ dáng biết rõ.

“Vậy… vậy anh cũng đồng ý đến xem mắt?” Kim Jaejoong mở to miệng, càng khó tin nhìn người đàn ông trước mắt. Jung Yunho không trả lời y, hắn chỉ cười rất thâm sâu, kêu Kim Jaejoong ăn cơm “Đói bụng rồi. Chúng ta ăn đi.”

“A…” Biết rõ Park Yuchun là đàn ông mà còn đến gặp, người này không có bệnh gì chứ? Hay đầu bị cửa ép rồi? Không giống, nếu bị ép sao còn đẹp trai vậy? Kim Jaejoong, mày đang nghĩ cái gì vậy? Nhưng người ta thì biết chuyện gì đang xảy ra, còn Park Yuchun lại không biết. Park Yuchun, cậu bị ông nội chơi rồi. Ha ha ha. Bác sĩ Kim thất thần, bước vào thế giới nhỏ của mình, triển khai trí tưởng tượng phong phú. Nghĩ đến cảnh tượng của Park Yuchun liền bật cười.

“Cậu cười cái gì vậy? Có gì vui à?” Jung Yunho quan tâm hỏi. Cậu ta cười lên nhìn thật đẹp.

“Hả? Không… không có gì… tôi… tôi đi WC.” Kim Jaejoong hoảng hốt tìm cớ, mới bị người ta nhìn một cái, y đã cảm thấy mất tự nhiên rồi.

Lúc vào WC, Kim Jaejoong mở vòi nước, hắt nước lên mặt, sau đó nhìn lên gương, tự nói với bản thân “Kim Jaejoong. Mày thật không có tiền đồ. Người ta mới nhìn một cái mà đã vậy rồi.”

“Không phải… chỉ tại tên đó rất đẹp thôi.”

“Còn không biết xấu hổ! Lúc trước đi học ở trường Y, không phải có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ theo đuổi sao? Cũng không thấy mày lúng túng như thế.”

“Mấy người trước đó sao mà để vào mắt được? Lúc này hình như là hàng cao cấp đấy.”

“Mày đó, tỉnh lại đi. Người ta đến xem mắt Park Yuchun, chứ không phải là mày.”

Phục vụ đứng ngoài cửa WC nghe Kim Jaejoong tự hỏi tự đáp, cũng không dám bước vào, chỉ thầm nghĩ: Đẹp trai vậy mà đầu óc có vấn đề. Không biết có nên gọi bảo vệ không nữa?

“Hừ, Park Yuchun, còn dám gọi điện tới?” Kim Jaejoong đang tự vấn thì điện thoại reo lên “Alo. Nói đi.” Kim Jaejoong tức giận nghe máy.

“Jaejoong à! Thế nào? Tình huống thế nào rồi?” Viện trưởng Park sốt ruột hỏi.

“Tình huống thế nào ư? Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi à?”

“Tôi biết ông nội mà lo chuyện gì thì không thể tin được mà!” Park Yuchun ở đầu dây bên kia cũng cố tỏ ra tức giận nói. Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm may mà hắn không đi.

“Được rồi, bây giờ tôi đang trốn trong nhà vệ sinh, tình huống cụ thể thế nào, mai nói. Cúp máy đây.” Kim Jaejoong tức giận nhấn tắt cuộc gọi. Ra khỏi WC.

Thật ra nhân lúc Kim Jaejoong đi vệ sinh, Jung Yunho cũng gọi điện thoại “Là tôi, cậu ở gần đây không?”

“…”

“Ừ, cậu có thấy người ăn cơm cùng tôi không?”

“…”

“Ừm, tôi muốn tài liệu về cậu ta, càng chi tiết càng tốt, trước mười giờ đêm nay phải giao cho tôi. Được rồi.” Jung Yunho vừa tắt máy thì Kim Jaejoong quay trở lại “Cậu quay lại rồi à?”

“Ừm.”

“Mau ăn đi. Nguội hết rồi.” Jung Yunho cầm ly rượu lắc nhẹ, rồi nhấp một ngụm. Kim Jaejoong nhìn đến đồ ăn, lòng lại đau như cắt. Có cần ăn đồ đắt thế không?Lát ai trả tiền đây?

“Cậu Park, tôi có thể gọi cậu là Yuchun không?” Khóe miệng Jung Yunho cong lên, dịu dàng hỏi.

“Hả? A…” Yuchun? Sởn gai ốc quá!

“Cậu không uống rượu sao? Rượu này không tệ đâu.” Jung Yunho nhìn về ly rượu của Kim Jaejoong, ý bảo y uống thử xem.

“Tôi không thích uống rượu. Thật ngại quá, ha ha.”

Một bữa tối đắt tiền trong bầu không khí kỳ dị cuối cùng cũng xong.

“Cậu ăn xong chưa? Nếu rồi, chúng ta đi, tôi đưa cậu về.” Jung Yunho đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi.

“Hả? Còn… còn chưa tính tiền mà.” Kim Jaejoong mở to mắt nhìn. Không phải muốn mình trả chứ?

“Ha ha, tôi đã tính vào thẻ rồi. Đi thôi.” Jung Yunho cười với Kim Jaejoong, sau đó tự đi ra trước, để lại một mình Kim Jaejoong vẫn còn mờ mịt ngồi đó.

“Yuchun, tôi đưa cậu về nhà.” Jung Yunho đứng ở bên cạnh xe của hắn, mở cửa phó lái ra.

Hừ, đúng là kẻ có tiền! Pagani Zonda C12s! Ông đây làm ở bệnh viện của Park Yuchun cả đời cũng không mua nổi. Trời ạ, ông thật phân biệt đối xử.

“Ha ha, không cần đâu. Xe của tôi cũng đậu gần đây. Anh Jung cứ về trước đi. Tôi có thể tự về.” Nói xong, Kim Jaejoong lại cảm thấy thương cho mình. Xe ư? Không có, y vẫn đang lo mua một cái đây. Trời ạ!

“Thật là không cần à?” Jung Yunho nhếch mày, nhìn về phía Kim Jaejoong, xác định.

“Ừm, tôi có xe, sao lại nhờ anh đưa về nhà chứ.” Kim Jaejoong thật sự rất tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén. Khoe khoang cái gì. Anh có xe thì mặc xác anh, ông đây cũng không phải chưa từng thấy.

“Vậy tôi đi trước, nếu có cơ hội thì hẹn gặp cậu lần sau.” Jung Yunho lên xe, lái đi. Hắn nhìn bóng dáng Kim Jaejoong nhỏ dần qua kính chiếu hậu. Một con mèo nhỏ thì không nên ép buộc nó, có cơ hội thì sẽ gặp lại thôi. Hơn nữa, cơ hội rất nhanh sẽ đến.

Sau khi Jung Yunho lái xe đi, Kim Jaejoong vừa mắng vừa đi bộ về nhà mình “Hừ, ra vẻ cái gì? Mấy người có tiền thì giỏi lắm sao? Có xe thể thao số lượng có hạn thì ghê gớm lắm à? Hừ, bảo tôi ngồi vào ư? Bố thí cho tôi à? Ông đây không phải không mua nổi xe. Đúng là, vừa nhìn đã biết không có thành ý muốn tôi ngồi rồi. Bộ nài nỉ tôi ngồi vào thêm một lần cũng không được à?” Miệng Kim Jaejoong vẫn không ngừng lẩm bẩm “Mẹ nó, xa như thế. Thật là, đến xe buýt cũng không chạy qua chỗ nhà mình. Đáng ghét. Taxi!” Nhà Kim Jaejoong vốn không tiện đi xe buýt, nên chỉ có thể gọi taxi “Hừ, Park Yuchun, trở về xem tôi xử cậu sao. Còn phải trả tiền xe cho tôi đấy.”

Jung Yunho lái xe, tựa hồ tâm tình rất tốt, đeo tai nghe, bấm điện thoại “Thư ký Yin, cậu ở gần đây à?”

[Vâng, thưa tổng giám đốc.]

“Tài liệu tôi bảo cậu tìm đến đâu rồi?” Giọng nói thoải mái khi ăn cơm lúc nãy, giờ đã trở nên nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.

[Vâng, tôi đã tìm xong, tổng giám đốc muốn tôi đưa đến công ty hay đến nhà ạ?]

“Văn phòng của tôi.”

Tập toàn Dongbang là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước, chiếm vị trí quan trọng trong giới tài chính. Có nhiều chi nhánh mạnh trên thế giới, sản xuất đa hàng hóa, mà đằng sau đế quốc khổng lồ này chính là tổ chức xã hội đen lớn nhất Hàn Quốc ‘Dongbang’. Jung Yunho là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Dongbang, cũng là đại ca của bang Dongbang. Quyền chức, tiền tài của hắn đã không dùng con số để tính. Có thể xem như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Văn phòng tổng giám đốc ở giữa tòa nhà Dongbang ba mươi chín tầng.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu anh muốn.” Một người đàn ông cung kính đưa tài liệu đến trước mặt vị tổng giám đốc này.

“Ừ, cậu ra ngoài đi.” Giọng nói phát ra không chút tình cảm. Thư ký Yin nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Mở trang đầu tiên của tập tài liệu. Một gương mặt non nớt đập vào mắt hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra nét kiên cường trên tấm ảnh này. Vẻ mặt ấy tựa hồ đã trải qua rất nhiều chuyện… Jung Yunho lật từng tờ từng tờ xem. Xem xong thì đóng tập tài liệu lại, đứng lên, đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống Seoul chìm trong màn đêm “Kim Jaejoong? Thật thú vị.” Khóe miệng hắn cong lên, đầy hàm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.