Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 33: Chương 33: Chạm mặt




Là cô làm mình bị thương hay là do người khác? Nhật Thiên bực bội nhìn người con gái trước mặt. Sao cô luôn bất cẩn như vậy, luôn làm bản thân bị thương. Dừng xe trước cổng, anh đăm chiêu nhìn cô, rõ ràng đã thu xếp để sau giáng sinh có thể đến thăm cô và con thường xuyên nhưng vì một số chuyện lại không thể đến được. Nhật Thiên tự hỏi Thanh Tâm có xem chương trình truyền hình trực tiếp hôm đó hay không, nếu có thật sự muốn biết cảm giác của cô thế nào. Có đôi lúc, anh lại muốn không ngăn chặn vụ việc lùm xùm đó để cô quan tâm đến anh hơn, để xem trong lòng cô rốt cuộc có dành cho anh một chút nào không.

Cõng Thanh Tâm trên lưng, hơi ấm cơ thể cùng nhịp đập của trái tim truyền đến bên tai, cảm giác thật bình yên. Má Thanh Tâm ấm áp tì vào má anh, Nhật Thiên rất thích xúc cảm bây giờ. Giá như thời gian có thể dừng lại, lưu giữ khoảnh khắc này.

Cuối cùng cả gia đình nhỏ của anh cũng lên đến tầng 19. Mở cửa bước vào, anh đi thẳng về phòng mình rồi đỡ cô nằm lên giường. Không biết tự lúc nào anh lại có thể thoải mái cho cô bước vào không gian của mình đến vậy. Nhật Thiên thay một bộ đồ ngủ rồi cũng đặt lưng nằm xuống. Anh xoay người nằm nghiêng, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn người con gái đang ngủ. Chỉ như vậy thôi, chỉ hôm nay anh làm những gì mình muốn. Tin cô đến với anh không phải vì tiền, tin cô chỉ đơn giản như người phụ nữ đang ngủ ngoan bên cạnh.

Lúc Thanh Tâm tỉnh dậy mặt trời cũng đã lên cao. Thanh Tâm mở mắt nhìn lên trần nhà rất lâu, chỉ là hôm nay cô cảm thấy nằm im thế này cũng thật tốt. Chiếc giường hôm nay không chật chội như bình thường, căn phòng cũng thông thoáng hơn. Thanh Tâm dạng chân tay ra hết cỡ vẫn không chạm đến bức tường. Lúc này cô mới hốt hoảng ngồi bật dậy.Đây là phòng của Nhật thiên mà. Không phải chứ, hôm qua cô say rượu làm loạn lại trèo vào phòng anh ngủ sao? Thanh Tâm rón rén bước ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng cô không quên sắp xếp lại chăn gối cùng ga trải giường. Không biết anh sẽ về lúc nào nhưng cô biết anh không thích người khác động vào đồ của mình.

Nhanh chóng thay đồ, tẩy trang, Thanh Tâm bắt tay vào làm việc. Công việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, khách đặt mua mĩ phẩm làm quà giáng sinh rất nhiều. Mở tài khoản nhìn, Thanh Tâm hớn hở: “ Ha ha, tiểu bảo con xem mấy tháng cần kiệm của mẹ con mình này, được gần 10 triệu rồi đó.”. Vừa nhìn vừa nhẩm lại trong đầu, chiều cô phải đi gộp sổ lấy lãi ngân hàng mới được.

Thanh Tâm còn đang vui vẻ nhẩm tính số tiền lãi mình sắp có thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Là số lạ, Thanh Tâm chần chừ cuối cùng cũng bắt máy.

- Alo, xin hỏi cô có phải Đình Thanh Tâm không?- một giọng nữ trong trẻo truyền đến

- Vâng, là tôi. Xin hỏi ai đấy ạ?- Thanh Tâm nghe giọng nói kia rất quen nhưng không tài nào nhớ ra là ai.

- Tôi là Doãn Băng Hi, bạn gái của Nhật Thiên. Tôi có chuyện muốn nói với cô. Chiều nay cô có rảnh không?- Băng Hi nhanh chóng trả lời.

- Được, vậy chiều nay gặp nhau ở nhà hàng Lux. – Thanh Tâm buông điện thoại xuống. Cuối cùng cũng gặp mặt trực tiếp rồi. Nhưng hình như vị trí của hai người họ thật không phù hợp, cô đường đường là vợ của Nhật Thiên lại bị bạn gái của anh gọi ra gặp mặt. Dù thế nào cô cũng có bảo bảo, cô sẽ không để cô ta bắt nạt, càng không để cô ta làm hại bảo bảo. Không hiểu sao cô luôn không có cảm tình với người phụ nữ này. Cô luôn có cảm giác cô ta không đơn giản như bề ngoài, cũng không đơn thuần như lời của Nghĩa Tử. Thanh Tâm, mày phải cảnh giác mới được.

Quán ăn nằm trên con đường vắng lặng trái ngược với không khí sôi động của Bắc Kinh. Người ăn trong quán cũng khá im ắng chỉ còn nghe thấy tiếng bát đũa va chạm, tiếng thức ăn xào nấu, tiếng nước nhỏ từng giọt. Thời gian dường như rất ưu ái quán ăn này.

Băng Hi hẹn Thanh Tâm đúng giờ trà chiều. Khi bước vào quán, Thanh Tâm cũng phải công nhận: cô ta chọn quán ăn này cũng thật phù hợp, không gian yên tĩnh, khách ngồi cũng lặng lẽ. Như vậy dù họ có cãi nhau cũng không thành tâm điểm, nơi này cũng nằm ngoài phạm vi hoạt động của cánh nhà báo. Một nơi an toàn.

- Để cô phải đợi rồi. Xin lỗi nơi này hơi xa so với nhà tôi. – Thanh Tâm gượng gạo ngồi xuống. Cô đưa mắt lên nhìn cô gái đối diện. Dù đã nhiều lần nhìn ảnh của Băng Hi, cũng từng chạm mặt vài lần nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên cô có ánh nhìn trực diện nhất. Cô ta cũng trạc tuổi cô, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to tròn long lanh ngân ngấn nước. Giờ thì Thanh Tâm đã hiểu thế nào là vẻ đẹp khiến đàn ông che chở. Chỉ cần cô ta chớp mắt cũng làm đàn ông điêu đứng. Nhưng phải công nhận cô trang điểm cũng rất nhiều chẳng qua là theo phong thái tự nhiên nên đàn ông khó nhận ra.

Băng Hi lấy khăn giấy lên lau miệng, ung dung dùng bữa.

- Không cần giới thiệu nữa. Chắc cô cũng biết tôi là ai rồi. Tôi không vòng vo nữa. Chúng ta vào chuyện chính thôi. – Băng Hi uống một ngụm nước suối rồi gọi phục vụ lấy cho Thanh Tâm một bộ bát đũa.

- Không cần đâu. Tôi ăn rồi, cô cứ tự nhiên- rồi cô quay sang phục vụ- Cho tôi một cốc sữa nóng.

Băng Hi gọi thêm một bát cháo nữa rồi tiếp tục dùng bữa. Trước khi quay trở lại món súp cô ta còn quay sang hỏi như không hỏi: “ Cô không phiền chứ?”. Thanh Tâm gật nhẹ đầu. Chẳng lẽ tôi bảo phiền thì cô không ăn nữa chắc. Không biết cô ta gọi cô đến để nói chuyện hay để xem cô ta ăn nữa. Thanh Tâm đã chuẩn bị tinh thần đánh trận trước khi đến đây nhưng khi xem bộ dạng ngồi ăn điềm nhiên Băng Hi, cô lại có suy nghĩ cô ta dường như biết trước kết quả rồi. Đây gọi là chưa đánh đã thắng.

- Chắc cô cũng biết tôi gọi cô đến đây để làm gì? Tôi cũng nói luôn. Cô định sau khi hết kì hạn một năm sẽ thế nào? – Cô ta đưa tay lên nghịch ngợm miệng cốc. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thanh Tâm.

Chuyện cô ta biết giao ước giữa cô và Nhật Thiên cô cũng không quá bất ngờ. Anh ở với cô ta lâu như vậy, việc cô ta biết cũng không có gì là lạ. Thêm vào đó, khi bản hợp đồng kết thúc, việc Nhật Thiên và Băng Hi ở bên nhau là điều chắc chắn. Nghĩ vậy, Thanh Tâm lại cảm thấy lòng đắng ngắt, cô uống một ngụm sữa rồi ngước lên hỏi:

- Tôi không hiểu ý cô lắm. Cô đang hỏi tôi có bám lấy Nhật Thiên nữa không hay hỏi tôi lấy bao nhiêu phần tài sản?

Băng Hi nở nụ cười châm chọc, cũng đến với Nhật Thiên vì tiền thôi.

- Cô nói đúng hai phần ba thôi. Cái quan trọng mà tôi quan tâm là đứa bé cô tính thế nào? Mang đi hay là để lại cho tôi làm “mẹ” nó.

Thanh Tâm sững sờ nhìn người phụ nữ trước mắt. Vấn đề cô ta nói ra cũng chính là trăn trở trong lòng cô từ ngày anh đưa ra giao hẹn ấy. Cô thực ra là cố quên đi, cố tập trung vào nuôi dưỡng tiểu bảo, cố thuyết phục bản thân thời gian một năm cũng rất dài. Nhưng, khi nghe người ta nhẹ nhàng nói ra vấn đề ấy, Thanh Tâm bỗng thấy khó chịu. Cô ta nghĩ cô ta là ai mà chen vào mối quan hệ giữa mẹ con cô.

- Nếu tôi bảo tôi để con lại cho Nhật Thiên thì sao? Đứa con biết đâu sẽ giúp hàn gắn cuộc hôn nhân của chúng tôi. Thêm nữa, ba mẹ Nhật Thiên cũng rất yêu quý tiểu bảo. Cho con bên anh để làm khó chịu một số người cũng không tồi. – Thanh Tâm mạnh miệng châm chọc. Tiểu bảo, con đừng nghe những lời này, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ con. Nhưng, vấn đề này mẹ không tự mình quyết định được, nếu bố con kiên quyết đòi lấy con đi thì mẹ cũng không thể mang con theo được. Mẹ chỉ muốn hỏi thử xem, trường hợp xấu nhất thì cô ta liệu có chăm sóc tốt cho con?

- Thanh Tâm à, cô yên tâm. Tôi sẽ làm một người “mẹ” tốt, nhưng mà khi tôi và Nhật Thiên có bảo bối, tôi không chắc còn ai biết đến sự tồn tại của con cô nữa không. Cô cũng mạnh miệng quá rồi đấy, cô nghĩ đứa bé hỉ mũi chưa sạch có thể ảnh hưởng đến tình cảm của Nhật Thiên dành cho tôi sao? Ha… ha… Chỉ sợ cô đi rồi, nó cũng không biết mẹ nó là ai thôi. Cháu Tô gia, nó không có phúc được hưởng. Có trách cũng trách con mẹ ti tiện của nó, không được người ta yêu thì cố tình leo lên, rồi lấy con mình ra để làm bước đệm cho mình. Cả Đình gia nữa, bị đồng tiền làm cho mờ mắt, bằng mọi giá phải cho con mình vào được gia đình quyền quý.

- Cô câm miệng.Cô biết gì mà nói. Cô có quyền gì mà phán xét mẹ con tôi. Cô chửi tôi cũng được, đừng lôi gia đình tôi vào, đừng nói những lời cay nghiệt như vậy trước mặt con tôi.

- Tôi nói sai sao? Cô vẫn còn chưa tỉnh táo à. Con đàn bà khốn nạn…- Nói rồi, cô ta xô cả bát cháo nóng vào người Thanh Tâm.

Thanh Tâm nhanh nhẹn rướn người ra phía sau nhưng cũng chỉ vừa kịp bảo vệ bụng mình cùng tiểu bảo còn chiếc đùi bên trái của cô vẫn hứng trọn tô cháo trắng. Cô tức giận nhìn lên người phụ nữ độc ác trước mặt. Cô ta cố tình, là cô ta cố tình muốn hại tiểu bảo, muốn làm bỏng cô. Cô không dám tưởng tượng vừa nãy thôi, nếu cô không phản ứng kịp tiểu bảo không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Cô đặt tay lên bụng mình, vỗ về tiểu bảo cũng như vỗ về chính mình: “ Không sao rồi. Tiểu bảo mẹ cũng không sao rồi.” Thanh Tâm cố nén cảm giác đau đớn nơi bắp đùi. Cô tức giận nhìn lên.

Biểu hiện của Băng Hi làm Thanh Tâm bất ngờ. Đôi mắt to tràn ngập nước bây giờ thực sự sắp vỡ ra rồi. Cô ta làm bộ đáng thương, đưa mắt hối lỗi lên nhìn cô. Sau khi nhìn thấy chỗ cháo đổ lên đùi cô, cô ta lập cập cúi xuống lau đi chỗ cháo đó. Nước mắt cũng lăn dài trên má, vừa lau vừa lẩm nhẩm xin lỗi. Thanh Tâm ghê tởm nhìn người phụ nữ đang quỳ trên đất. Cô ta lại còn diễn cho ai xem đây, đồ giả tạo. Thanh Tâm bỗng sực nhớ đến những cảnh trong phim, lúc nhân vật phản diện thay đổi 360 độ thì chỉ có một khả năng… Nam chính đã xuất hiện. Băng Hi đã có công gây dựng, tội gì cô lại không diễn cùng cô ta. Dù gì chắc anh cũng nhìn thấy cảnh cô ta quỳ lạy trên đất rồi. Được thôi, xem Thanh Tâm tôi hay cô ai có khả năng diễn xuất hơn. Tiểu Bảo, con xem mẹ lấy lại công bằng cho con đây.

Thanh Tâm đưa tay với cốc nước hoa quả trên bàn, tay còn lại giật ngửa mái tóc của Băng Hi ra sau:

- Cô diễn giỏi quá rồi đấy. Muốn uống chút nước hoa quả cho tỉnh táo hơn không?- Nói rồi cô hất cả cốc nước vào mặt cô ta- Cái vở kịch vớ vẩn này cô cũng nghĩ ra được. Lần sau muốn hại chị thì làm ơn dùng cái này đi được không? – sau đó lấy tay chỉ vào đầu cô ta.

Thanh Tâm vui vẻ nhìn chiến lợi phẩm của mình trước mắt.

- Cô đang làm cái quái gì thế hả? Giọng nói tức giận mang theo cơn thịnh nộ xông vào quán ăn.

Anh ta cũng đến nhanh quá nhỉ. – Thanh Tâm đứng lên, phủi phẳng váy. Cố nén nhịn cơn đau rát đang hành hạ mình, to giọng khí thế:

- Không phải anh thấy hết rồi sao? Tôi gọi cô ta đến để làm nhục cô ta đấy, làm sao nào? Anh định làm gì tôi? Thương xót, một chút vậy đã không chịu được. Anh đến đúng lúc lắm, nhìn cô ta chắc sắp ngất rồi. – Nói rồi cô lẳng lặng đi ra cửa, bước chân cũng rất bình ổn như không có việc gì.

Nhật Thiên bị sự kiêu căng của cô dọa cho hoảng sợ. Băng Hi cũng không khá hơn, đúng là cô ta đang chuẩn bị ngất xỉu. Người phụ nữ này, cũng không tầm thường!

Nhật Thiên đau lòng quỳ gối đỡ người con gái dưới đất. Anh khoác áo cho cô rồi bế cô lên. Anh không ngờ Thanh Tâm lại có thể hành động như vậy, hạ nhục cô trước mặt người khác. Cô cũng quá lộng hành rồi.

Băng Hi yếu đuối nằm dựa vào lòng anh. Người phụ nữ ngốc nghếch, tôi cũng phải cảm ơn cô đã giúp tôi hoàn thành vở kịch. Nói rồi, cô vùi mặt vào lòng anh, bờ môi đỏ cũng nhếch lên.

-----

Thanh Tâm đi bất định trên phố. Lúc đó, cô không có dúng khí đi tiếp, một giây thôi, cô có quay lại xem anh có đuổi theo cô không. Nhưng, cô lầm rồi, anh không có đuổi theo, cũng không liếc nhìn cô lấy một cái, ánh mắt anh chỉ dành cho người con gái ấy, anh dịu dàng ôm cô ta vào lòng, che chở cho cô, coi cô là cả thế giới. Thanh Tâm, mày sai rồi. Mày đâu có vô tâm như vậy, mày cũng biết đau, à không, rất đau là đằng khác. Thấy anh không mảy may với mình, thấy anh ấy săn sóc người con gái khác tim cô lại đau. Cô không đủ lạnh lùng, không đủ dũng khí để hoàn thành vai diễn ác động. Cô cũng hối hận rồi, cô thà rằng để mặc cô ta, thà rằng không diễn cùng cũng không muốn thử lòng anh nữa, không muốn biết kết quả này nữa. Thanh Tâm, mày còn mong chờ gì, phép màu có đến cũng không đến với mày. Biết trước kết quả rồi mà vẫn còn muốn thử, là mày ngu ngốc, là mày tự tin. Thanh Tâm, tỉnh táo lại đi, đừng ngu ngốc nữa, được không?

Chân trái vẫn tiếp tục đau nhức nhưng vẫn không ngăn được bước chân cô. Thanh Tâm cũng không nhớ mình đã đi đâu, cô chỉ vô định đi theo mọi người, bước chân cũng gấp gáp hơn. Cô sợ cô đơn, cô không muốn một mình nữa, làm ơn đi chậm lại được không? Đến lúc bước chân díu vào nhau, cô ngã ngồi trên đất. Thanh Tâm thoáng tỉnh táo, không được, Thanh Tâm mày không được thế này nữa. Bây giờ phải sống thật tốt, tâm trạng thế này thì tiểu bảo cũng không vui vẻ. Không thể để con buồn, nhất định không được. Thanh Tâm tự trấn an mình rồi cô lồm cồm bò dậy. Bây giờ phải phấn chấn lại thôi. Thanh Tâm bỗng nhớ ra công việc mình định làm chiều nay. Cô phải đi gộp sổ tiết kiệm rồi lấy lãi, mua cho tiểu bảo một bộ quần áo mới . Nghĩ đến món tiền sắp có, Thanh Tâm cũng cảm thấy bớt nặng nề hơn.

Trên đường về nhà, Thanh Tâm cũng ghé vào cửa hàng thuốc bên đường mua thuốc bỏng và băng gạc. Khi tiềm thức cô quay lại, vết bỏng trên da cũng bắt đầu đau đớn hơn. Thanh Tâm không thể lờ nó đi được nữa, cô đành phải vào cửa hàng mua một chút thuốc.

Thanh Tâm khó khăn cởi chiếc quần tất ra ngoài. Ngắm nhìn sản phẩm của con hồ ly tinh đó. Vết bỏng khá lớn, trên bề mặt cũng bắt đầu chảy nước tương. May mà cô mua thuốc bôi kịp thời. Ôi đôi chân xinh đẹp của tôi, Thanh Tâm vụng về bôi thuốc vào vết thương. Thật là đau chết mất. Lòng lại nghĩ đến thủ phạm. Hất nước vào mặt cô ta cũng là quá nhẹ rồi, nếu biết trước vết bỏng lớn thế cô đã vặt sạch tóc trên đầu cô ta rồi.

Nghĩ đến Băng Hi, Thanh Tâm lại vô tình nghĩ về Nhật Thiên. Trong lúc cô một mình đi về, một mình đi mua thuốc, cũng một mình bôi thuốc. Thì ra, bây giờ cô lại quen với từ “một mình” này rồi”. Thanh Tâm cười khổ, cô khập khiễng bước lên giường. Chưa bao giờ thấy giường bé lại có lợi đến thế. Cô nằm trên giường, chân trái vắt xuống đất. Như vậy ngủ vừa chắc chắn lại không sợ chạm vào vết thương.

Đau khổ đi về là thật, bị bỏng cũng là thật nhưng có một điều có lẽ Thanh Tâm không bao giờ biết. Cũng có lẽ là cô chưa bao giờ để tâm đến. Hôm ấy, thực ra cô không có một mình… Vũ Luân luôn đi theo cô, chờ cô về đến nhà mới yên lặng rời đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.