Thanh Tâm cẩn thận đặt anh lên giường rồi chạy đi lấy hộp cứu thương và chăn. Nhìn những vết
máu thẫm loang lổ trong lòng bàn tay li ti chứng tỏ vết thương này đã có rất lâu rồi. Thanh Tâm đau xót bôi thuốc cho anh, mọi động tác cô đều
làm rất khẽ như sợ bản thân làm sẽ anh đau đớn.
Nhật Thiên khi cô đỡ vào trong phòng thì cũng đã tỉnh táo. Có lẽ bản thân
anh cũng ý thức được đây là những thời khắc cuối cùng cô ở bên mình nên
những cơn đau cũng nhanh chóng tiêu tan. Bây giờ nếu anh ngủ, chỉ sợ sẽ
không bao giờ có thêm thời gian bên cô như thế này nữa. Nhật Thiên nhớ
lại mấy ngày qua. Mỗi khi anh mệt mỏi, anh đau đớn thì cô lại xuất hiện. Cô đẩy lùi những cơn đau, cô giúp anh tỉnh táo hơn. Cô so với những
liều thuốc giảm đau còn tốt hơn nhiều. Thuốc giảm đau tuy có tác dụng
tức thời nhưng lại khiến anh buồn ngủ, ở bên cô anh cũng hết đau nhưng
bản thân lại muốn tiếp tục tỉnh táo. Tỉnh táo để tận hưởng từng phút
từng giây ngắn ngủi.
Nhật Thiên chăm chú nhìn người con gái trước mắt, anh nằm nghiêng ngắm cô chăm sóc cho mình, ánh mắt
quan tâm và tràn ngập lo lắng. Mồm thì liên tục thổi hơi mát vào tay
anh, tay còn lại run run bôi cồn lên vết thương khử trùng. Băng bó xong
xuôi, Thanh Tâm mãn nguyện mỉm cười, mặt cũng ngẩng lên mới phát hiện từ nãy đến giờ bị anh nhìn chằm chặp. Cô nhẹ nhàng đặt tay anh xuống rồi
lấy chăn đắp thêm cho anh. Lúc cô định quay lưng bước đi thì bàn tay anh níu chặt một ngón tay cô. Có lẽ anh rất mệt , sức lực của anh chỉ có
thể kéo một ngón tay cô lại. Không mạnh mẽ, không dứt khoát, anh nhẹ
nhàng kéo cô ở lại, những ngón tay lạnh ngắt chạm vào bàn tay ấm nóng
của cô, Thanh Tâm cảm thấy cả hơi ấm của anh đang truyền đến cơ thể
mình. Cô ngại ngùng quay lại nhìn anh, ánh mắt dò hỏi.
- Cô
có thể ở bên tôi đến khi tôi ngủ được không? Chỉ đêm nay thôi, cầu xin
cô… - Nhật Thiên khàn khàn nói, ánh mắt mệt mỏi ngước lên nhìn cô.
Thanh Tâm bị bộ dạng yếu ớt của anh làm cho mềm lòng, cô khẽ gật đầu rồi ngồi xuống bên giường. Nhật Thiên quay người, đem hai tay cầm chặt bàn tay
cô, áp lên má mình rồi dần dần đi vào giấc ngủ. Cô lẳng lặng ngắm nhìn
anh, định đưa tay vuốt tóc anh sang một bên nhưng cuối cùng tay cũng
dừng trên không trung rồi thu về, cô không cho phép mình lún sâu hơn
nữa. Thanh Tâm khẽ tự cười bản thân, rõ ràng đã nhiều lần tự nhủ phải
rời xa anh vậy mà chỉ cần thấy anh đau, thấy anh mỏi mệt cô lại dẹp hết
sang một bên để đi về phía anh. Nói cô vô liêm sỉ cũng được, nói cô
thiếu tự trọng cũng được nhưng cô không thể bỏ mặc anh đau đớn một mình. Hôm nay trông thấy anh suy sụp như vậy, cô cũng không đành lòng mà lại
đưa anh về nhà, lại cho phép anh ngủ trên giường của mình. Đây là lần
đầu tiên cô thấy anh yếu đuối như vậy, anh tuyệt vọng cầu xin cô bên
cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn ngắm cô. Nhật Thiên rất lạ, cô khẳng định anh ấy đang có gì đó giấu cô.
……..
- Cạch…
Tiếng
đóng cửa khe khẽ làm Thanh Tâm giật mình mở mắt, cô nhẹ nhàng quét tầm
mắt quanh phòng. Trống vắng, hai từ duy nhất hiện lên trong đầu cô lúc
này. Nhật Thiên đã rời đi rồi, anh đã thực hiện lời hưa của mình. Thanh
Tâm bỗng có cảm giác mất mát, cô lăn người sang khoảng không bên cạnh.
Mùi hương cùng hơi ấm thoang thoảng của anh vẫn vấn vương quanh đây.
Bên ngoài đã phủ một màu trắng xóa, một cơn mưa tuyết đã ghé đến Bắc
Kinh đêm qua mang đến cho nơi đây một ánh nhìn ảm đạm, cái giả rét cũng
nhanh chóng làm con người ta cảm thấy cô quạnh.
Thanh Tâm cùng Hiểu Như đến cửa hiệu Thái để lựa chọn mấy bộ quần áo cho mình.
Cô chậm rãi lướt tay trên từng bộ quần áo treo trên giá, tông màu chủ đạo
của Thu- đông năm nay là màu đỏ tươi, đây đúng mau cô yêu thích nhưng
cũng là màu làm cô cảm thấy ám ảnh. Màu đỏ luôn gắn với kỉ niệm không
vui, đầu tiên là vết thương trên bụng, lúc cô thấy màu đỏ cũng là lúc cô biết mình sẽ đánh mất tiểu bảo mãi mãi. Còn lần thứ hai nhìn thấy là
lúc cô biết cha của Đậu Đậu đang gặp nguy hiểm. Nói màu đỏ gắn với kỉ
niệm không vui không hoàn toàn đúng, bất chợt trong đầu cô nhớ tới chiếc khăn len cô tặng anh, khi ấy trời cũng rơi nhiều tuyết như vậy, đấy
cũng là lần đầu tiên cô dám thể hiện sự quan tâm của mình trước mặt anh. Có lẽ cho đến bây giờ cô cũng sẽ không quên hình ảnh ấy, hình ảnh một
người đàn ông cao lớn quàng khăn len đỏ đứng lặng yên giữa nền tuyết
trắng xóa. Nhật Thiên không biết khi thấy anh đón nhận cô vui mừng thế
nào, đó cũng tiếp cho cô thêm động lực để tiếp tục hướng tới anh. Màu đỏ cũng là màu chiếc sườn xám cô mặc hôm ở Hàng Châu, hôm cô quyết định
nghe theo trái tim mà dâng hiến cho anh, cũng là dấu vết cho cô biết
mình đã thất tiết nhưng cô không hề hối tiếc những việc đã làm. Có cho
cô quay lại thời gian điều duy nhất cô muốn thay đổi đó là không cho anh biết sự có mặt của tiểu bảo, cô không hối hận vì đã gặp anh, không hối hận vì đã yêu anh, càng không hối hận khi mang trong mình giọt máu của
anh. Anh đến với cô làm cho cuộc sống cô càng thêm nhiều màu sắc, hạnh
phúc có, đau buồn cũng có nhưng cũng nhờ những phút thăng trầm đó giúp
cô trưởng thành hơn, đĩnh đạc hơn. Thanh Tâm còn nhớ năm mình 18 tuổi,
cũng là năm cô thi trượt Đại học. Khi ấy, cô khóc rất nhiều, cũng tự
nhốt mình trong phòng không ra gặp mọi người, cô tự trách bản thân chưa
đủ cố gắng, cô thấy xấu hổ trước kì vọng bố mẹ, kì vọng của gia đình.
Ngày thứ ba cô ở trong phòng cũng là lúc bố cô về nước, ông đến bên
giường nói với cô một câu mà có lẽ cả đời cô sẽ không bao giờ quên được. Ông nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, rồi nhìn thẳng cô nói: “ Thanh Tâm,
con đừng vì những cơn mưa rào bất chợt mà dừng bước, hãy cứ tiếp tục
bước đi bởi vì sau cơn mưa sẽ là ánh sáng của mặt trời, sẽ là cầu vồng
sặc sỡ đang đợi con phía trước. Nhưng nếu con không dám đi qua, con sẽ
mãi chỉ đứng chịu ướt dưới trời mưa, con sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh
sáng và những điều tốt đẹp đang đợi con phía cuối con đường…” Câu nói
của ông đã thức tỉnh cô rất nhiều, cũng thôi thúc cô bước tiếp. Vì vậy
mà cô giành được học bỗng du học bên Mĩ, cũng vì vậy mà cô trở nên mạnh
mẽ hơn. Bố cô nói đúng, chúng ta không ai biết phía trước có gì. Chỉ cần cố gắng thì chắc chắn cuộc đời sẽ mỉm cười với cô.
Đang mải suy nghĩ, tay cô chạm vào một bàn tay nhăn nheo lạnh lẽo. Cô theo phản xạ
bật ngửa ra sau, nhìn khuôn mặt khó chịu của bà lão trước mắt cô mới
thấy hành động của mình có bao phần thất lễ. Cô ái ngại cười ngượng nhìn bà. Bà cụ trông rất trẻ có lẽ ai gặp cũng nghĩ bà mới qua lục tuần
nhưng đấy cũng là chưa nhìn thấy khuôn mặt mộc của bà. Cô đã quen rất
nhiều bà cụ cũng tìm đến mĩ phẩm để níu kéo tuổi tác. Trong lòng cô lại
cảm thán, càng nhiều tuổi người ta càng coi trọng nhan sắc. Bà cụ mỉm
cười nhìn cô, nụ cười bề ngoài rất đôn hậu nhưng cô lại thấy có chút
đáng sợ ẩn giấu trong đó. Bà lấy chiếc váy trên giá, nụ cười trên môi
vẫn không tắt:
- Cô thấy chiếc váy này rất hợp với Băng Hi, cháu dâu của ta không?
Thanh Tâm bất ngờ nghe bà cụ nói. Nghe những gì bà ấy nói cô cũng lờ mờ đoán
ra là ai. Bà cụ nhìn thấy bộ dạng ngây người của cô thì lại tiếp tục:
- Tôi vốn không nghĩ cô lại đến những nơi đắt tiền thế này. Chỗ nay chỉ hợp
với Băng Hi thôi. Chiếc váy đắt tiền này cũng vậy…
Nụ cười châm
chọc một lần nữa lại thoắt ẩn thoắt hiện trên bờ môi nhăn nhúm của bà
lão. Thanh Tâm cũng nghe được hàm ý câu nói của bà ta, cô cũng cười lại
đáp lễ, khuôn mặt trẻ trung cũng nhanh chóng trả lời:
- Cháu
có lẽ phù hợp hơn với mấy cửa hàng đắt tiền hơn. Bà đúng có mắt nhìn,
cháu cũng thấy mấy bộ váy ở đây không xứng tầm với cháu.
Nói rồi, cô làm bộ lễ phép cúi đầu rồi bỏ ra ngoài, đôi giày cao gót nện từng bước trên nền gạch sáng loáng đầy kiêu ngạo.
Tô Xuân Hiểu nhếch môi cười khinh bỉ : “ Để xem cô còn ngông cuồng được
đến bao giờ?” Chiếc váy trên tay vứt mạnh xuống đất phát ra âm thanh
chói tai.