- Thanh Tâm… Này,
cậu thả hồn đi đâu thế? Thức ăn bưng ra rồi này.- Vũ Luân huơ tay trước
mặt cô kéo ánh mắt đang nhìn cặp nam nữ trong góc phòng quay trở lại bàn ăn.
Nở một nụ cười nhạt, Thanh Tâm cầm đũa lên: “ Xin lỗi, mình
đói quá ấy mà. Nào ăn thôi.” Vũ Luân bắt được một tia buồn phiền trong
mắt cô, anh lấy làm lạ chẳng phải vừa rồi cô rất vui vẻ sao? Hai người
đang ngồi ăn thì điện thoại Vũ Luân reo lên. Anh cau mày nhìn vào màn
hình, chán nản không muốn nghe máy, vừa mới ngồi với cô thôi mà, ông già nhà anh có cần gấp gáp thế không. Không phải cả tháng trước anh đã cống hiến hết mình rồi sao, giờ cả một ngày chủ nhật nghỉ ngơi cũng không
được yên. Tiếng chuông điện thoại vẫn nhẫn nại tiếp tục, anh giận dữ cầm điện thoại lên, xin lỗi cô rồi đi ra ngoài nghe máy. Thanh Tâm nhìn bộ
dạng bực bội của anh ngoài cửa kính, Vũ Luân vẫn luôn vậy, trước mặt cô
luôn tươi cười không bao giờ bày ra cảm xúc bản thân.
Lúc Vũ Luân
trở vào chỗ ngồi, Thanh Tâm mỉm cười nhìn anh: “ Có chuyện gì sao? Nếu
có việc gì gấp thì cậu cứ đi đi, chúng ta còn gặp nhau dài mà”. Vũ Luân
áy náy nhìn người con gái trước mắt: “ Vậy cậu cứ ăn uống thoải mái đi,
mình trả tiền rồi. Thực xin lỗi.” Nói rồi anh cầm lấy áo khoác, trước
khi đi còn ngoái lại khẽ xoa đầu cô không nỡ rời đi. Thanh Tâm làm bộ
bực bội nhấc tay người đàn ông trước mắt.
- Cậu định ám sát tớ đấy hả? Muốn ấn mặt tớ vào đĩa thức ăn đúng không. Thôi Vũ Luân cậu đi đi, đi đường cẩn thận.
Vũ luân tiếc nuối nhìn cô: “ Vậy tớ đi nhé. Lần sau chắc chắn sẽ ăn cùng cậu. Tớ hứa đấy” Nói rồi anh bước vội ra khỏi cửa.
Thanh Tâm chán nản nhìn bàn ăn trước mặt. Cô vốn đang không vui, ăn cái gì cũng nhạt mồm nhạt miệng nhưng nghĩ đến thành ý của Vũ Luân, dù sao
anh cũng đã trả tiền đành cắm cúi vào tiếp tục ăn. Cô không biết rằng
lúc cô cúi xuống, ở góc phòng có một ánh mắt bất chợt trông thấy cô,
không rời.
Tô Nhật Thiên bị người con gái trước mắt làm cho
bất ngờ, không hiểu bắt đầu từ khi nào mà tần suất xuất hiện của cô
trong cuộc đời anh ngày một nhiều, đến đây cũng gặp cô. Chợt trong đầu
lóe lên một suy nghĩ, hay là…
Gắp miếng há cảo cho vào miệng,
cô thầm nghĩ: “Vũ Luân nói đúng thật, há cảo ăn đây khá ngon”. Đang ăn
ngon lành thì một bàn tay khẽ xoa nhẹ đầu cô, một bàn tay khác đặt lên
vai rất thân mật. Thanh Tâm nhảy dựng lên, hoảng hốt quay lưng nhìn
người đằng sau. Là anh, Tô tổng. Ánh mắt trìu mến, nụ cười ngọt ngào-
lần đầu tiên trông thấy bộ dạng này của anh làm cô kông khỏi bất ngờ. Cô đứng im nhìn biểu cảm dị thường của người đàn ông trước mắt.
- Bảo bối, sao nhìn anh chằm chằm vậy. Hôm qua mới gặp mà đã nhớ anh rồi
sao.- Nói rồi, bàn tay anh nhẹ nhàng cầm khăn giấy lau miệng cô, dịu
dàng trách móc- Nhìn em kìa, ăn thôi mà cũng dính đầy miệng rồi.
Ngượng ngùng trước lời nói của anh, Thanh Tâm khẽ thì thào: “ Tô…
tổng…anh… đang làm gì vậy?” . Bàn tay đặt trên vai như tăng thêm lực,
ánh mắt lại trở lại lạnh lẽo như trước, anh ra lệnh: “ Giả làm bạn gái
của tôi”.
Bi sốc trước những từ anh nói, môi Thanh Tâm không mở ra
được, mắt trợn tròn ngạc nhiên, chả lẽ hôm nay Tô tổng uống lộn thuốc,
tự dưng lại đề nghị cô làm người yêu của anh. Đúng lúc đang định phản
kháng thì một vòng tay ấm áp khẽ kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô,
giọng nói hết sức nuông chiều dỗ dành: “ Thôi mà bảo bối, anh biết lỗi
rồi, anh không dám đi xem mắt nữa. Đừng giận anh nữa mà”.
Hai tay
chống lên ngực anh cố tạo khoảng cách giữa hai người thì anh càng ghì ôm cô chặt hơn, Tổng giám đốc thật quá đáng, tại sao đi xem mắt không ưng
người ta thì lại lôi cô vào.Thanh Tâm ấm ức. Anh bất ngờ xuất hiện, cư
nhiên biến cô thành người của anh, cư nhiên ôm cô vào lòng, cư nhiên làm lòng cô xao động. Tiếng tát lạnh lùng vang lên bên tai, Thanh Tâm cố
nhổm đầu dậy lại càng bị anh giữ chặt. Chờ đến khi tiếng giày cao gót
nện từng bước lạnh lùng trên nền gỗ, anh mới buông cô ra. Ánh mắt bối
rối dần chuyển sang xót xa, tay cô bất giác đưa lên sờ vào má anh đang
sưng đỏ, anh quay mặt. Thanh Tâm lặng lẽ rút tay về, cúi xuống không
muốn để anh nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt mình, nhỏ giọng nói: “ Tô
tổng, anh không sao chứ? Mặt anh đang sưng lên kìa, tốt nhất nên chườm
đá sớm không để đến mai trông sẽ rất khó coi đấy.”
- Tôi không sao. Cảm ơn cô về chuyện khi nãy. - nói rồi Nhật Thiên trầm mặc đứng lên rồi quay đầu bước đi.
Không đành lòng, Thanh Tâm chạy vào nhà bếp xin ít đá, gói lại trong
chiếc khăn mùi soa rồi vội vàng đuổi theo anh. Thật may anh vẫn chưa đi
xa, cô cố sải bước thật nhanh, đưa tay cầm gói đá chườm lên mặt anh. Cái tát rất mạnh, khuôn mặt anh cũng đỏ lên, may nhờ cái lạnh bên ngoài
cũng đỡ rát đi phần nào. Bỗng một cảm giác mát lạnh ập đến, cực kì dễ
chịu, Nhật Thiên quay sang nhìn người con gái đang kiễng chân bên cạnh,
chăm chú lăn khăn bọc đá trên má anh, cử chỉ hết sức ân cần. Thoáng chốc không biết phải làm sao, khuôn mặt cô thật gần, hai má ửng hồng, dường
như rất lo lắng cho anh. Bị nhìn chăm chú khiến Thanh Tâm đâm ra luống
cuống, cô vội đưa bọc đá cho anh, ngại ngùng nói: “ Anh mau chườm đi
không mai sẽ sưng hơn đấy. Tôi về trước đây, tạm biệt.”.
Nhìn cô đi xa, anh khẽ nhướng mày, cảm giác vừa rồi thật ấm áp. Chiếc
khăn mùi soa lại tiếp tục chườm lên má anh, khuôn mặt anh nhờ thế mà
cũng dãn ra. Đá mát lạnh xoa tan đi cảm giác đau rát bên ngoài nhưng anh đâu biết trái tim bên trong cũng đang được sưởi ấm…