Báu vật trên tay đột ngột bị lấy mất. Thanh Tâm cau có nhìn lên:
- Cô cũng quá giỏi rồi. Giờ còn làm dâu trong Tô gia nữa. – Hàn Tuyết Kỳ
châm chọc , cầm tờ giấy chứng nhận phất phẩy trước mắt cô.
- Lại là cô sao, sao cô cứ đi theo chồng tôi vậy? Hay là tôi đã đắc tội gì
với cô?- Thanh Tâm bực dọc cướp tờ giấy về nhanh nhẹn cất tờ giấy vào
trong túi.
- Câu đấy phải là tôi hỏi cô mới đúng. Cô tự ngẫm
lại xem mình đã làm gì? Cái bộ dạng tỏ ra thanh cao của cô lừa được họ
chứ không lừa được tôi đâu. Lần này coi như kế hoạch của cô thành công, không những được làm ấm giường Tô tổng giờ lại còn mang thai con cháu
Tô gia. Cô mỉa mai tôi thà rằng tự nhìn lại mình đi. Cô cũng đâu thua
kém gì.- Hàn Tuyết Kỳ khinh bỉ nhìn cô gái đối diện, làm con dâu Tô gia- cô ta không xứng đáng. Tất cả cũng vì đụng độ với cô ta ở quán cà phê
làm bao nhiêu xui xẻo đổ ập xuống. Khó khăn lắm mới được làm nữ diễn
viên chính thì nhà tài trợ lại đòi đổi nếu không sẽ rút vốn đầu tư. Lại
còn đến công ty đại diện, thấy cô không có tiềm năng khai thác nên định
kết thúc hợp đồng với cô. Giờ đây Tuyết Kỳ đang trong hoàn cảnh khó khăn cực độ. Hóa ra tất cả không chỉ là ngẫu nhiên, nếu cô không nghe lỏm
được cuộc nói chuyện của đạo diễn và biên kịch thì cô không bao giờ biết được rằng kẻ đầu sỏ cho mọi chuyện lại là con ả Thanh Tâm này và người
tiến hành thay cô ta chính là Mặc tổng, Mặc Vũ Luân.
- Đừng
tự đánh đồng cô với tôi. Tôi không phải loại con gái như cô- Thanh Tâm
giận dữ nhìn người con gái đối diện, thật muốn động thủ với cô ta. Ân
oán hôm trước còn chưa tính sổ với cô, giờ cô ta còn dám xuất hiện ăn
nói hàm hồ, thật ghê tởm.
- Ai chả biết cô vì tiền nên mới
làm mọi cách để trở thành con dâu Tô gia, không phải sao? Thật sự muốn
hỏi xem bí quyết của Đình tiểu thư là gì mà một tấc từ gà vườn hóa thiên nga .- Tuyết Kỳ dùng giọng chua ngoa tiếp tục châm chọc.
Thanh Tâm
không thể chịu đựng được nữa, cô không muốn nói chuyện với hạng phụ nữa
như cô ta, càng không muốn cho tiểu bảo nghe được những lời nói bịa đặt
đó. Nếu không có tiểu bảo bên canh cô đã lao đến đấu với cô ta một trận
rồi, bây giờ thì ngoài võ mồm ra cô chẳng còn cách nào khác. Cô ta đến
đây cũng nhằm để hạ thấp cô thôi, cô cũng không hơi đâu đấu đá với cô
ta. Cái loại phụ nữ này cứ để cô ta vừa lòng rồi tự giác bỏ đi thì hơn.
- Nếu tôi bảo đúng thì sao? Cô định làm gì tôi? Dù sao bây giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp, tôi còn đang mang giọt máu của Tô gia. Muốn đấu
với tôi sao? Không có cửa đâu- Thanh Tâm thách thức nhìn Tuyết Kỳ. Tiểu
bảo xin lỗi con, ngàn vạn lần con không được tin những lời đó, mẹ là
muốn đuổi cô ta đi thôi.
Hàn Tuyết Kỳ bực bội giậm chân dưới đất
rồi quay mặt đi ra ngoài. Nhìn bộ dạng đắc thắng của Thanh Tâm cô càng
thêm bực bội. Bắt gặp Thanh Tâm trong tiệm café. Cô định vào mắng chửi
cho thỏa mấy ngày qua nào ngờ giờ lại bị cô ta mắng lại. Càng đáng giận
hơn là cô ta lại nói rất đúng. Cô mãi không bao giờ là đối thủ của cô
ta.
Lúc Tuyết Kỳ đi mất, Thanh Tâm mới dám buông lỏng bản thân, ngồi xuống uống một ngụm sữa nóng để bình ổn tinh thần.
- Đình Thanh Tâm, tôi thật sự đã xem thường cô rồi.
Nhật Thiên nghe xong điện thoại , bước vào quán café thì nghe thấy cuộc đối
thoại của hai người. “Ai chả biết cô vì tiền nên mới làm mọi cách để
trở thành con dâu Tô gia, không phải sao? Thật sự muốn hỏi xem bí quyết
của Đình tiểu thư là gì mà một tấc từ gà vườn hóa thiên nga”. Lúc đó anh đã giận dữ định xông vào kéo cô ra thì cô lại nói ra một đáp án khiến
anh vô cùng bất ngờ. “Nếu tôi bảo đúng thì sao? Cô định làm gì tôi? Dù
sao bây giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp, tôi còn đang mang giọt
máu của Tô gia. Muốn đấu với tôi sao? Không có cửa đâu”. Nhật Thiên sững sờ nhìn người con gái trước mặt. Đây có phải là bộ mặt thật của cô,
Thanh Tâm.
- Anh chờ chút nghe em giải thích được không?-
Thanh Tâm nhìn anh đau đớn. Nếu biết anh sẽ nghe thấy có hàng vạn cái
mồm cô cũng không nói ra những lời lẽ vô sỉ như vậy. Nhưng, tất cả chỉ
là nếu như…
- Cô còn định lừa tôi thế nào nữa… Hóa ra tất cả
mọi chuyện là cô sắp đặt hết, vào Tô thị làm việc, ở bên cạnh tôi, ngủ
với tôi giờ thì lấy đứa bé ra để đạt được mục đích. Cô còn lợi dụng cả
anh rể mình, chị gái mình. Thậm chí còn lợi dụng cả con mình nữa. Loại
phụ nữ như cô thật đáng ghê tởm! Việc bố mẹ tôi xuất hiện trong bệnh
viện cũng là một tay cô sắp xếp đúng không? Kế hoạch cũng thật hoàn mĩ.
Tôi đã suýt nữa bị mắc bẫy. Cô cón gì muốn nói với tôi không?
Thanh Tâm hoang mang nhìn anh. Thì ra, trong mắt anh, cô lại không đáng tin
như vậy. Anh thà đi tin người khác chứ cũng không muốn nghe cô giải
thích. Anh nghiễm nhiên đội lên đầu cô cái tội danh đáng sợ, anh khinh
miệt cô. Khi nghe những lời châm chọc từ Tuyết Kỳ cô cũng chỉ cảm thấy
không thoải mái nhưng những lời nói ấy xuất phát từ miệng anh, lại có
sức sát thương lớn như vậy. Thanh Tâm đưa lòng bàn tay chạm vào bụng,
tiểu bảo con đừng nghe những lời nói này.
- Tôi nói anh sẽ
tin sao? Phải, nếu như tôi nói tôi lợi dụng anh thì sao? Anh sẽ làm gì,
anh sẽ bỏ tôi và con luôn chắc- cô nghẹn ngào, thật không biết anh sẽ
đáp sao, nhưng cô cũng chán phải đôi co với anh rồi, anh đã lựa chọn tin những gì mình nghe thấy thì cô giải thích cũng vô ích mà thôi. Nhật
Thiên tay khẽ nắm lại, quay sang nhìn cô cười lạnh nói: “ Cô đừng tưởng
mình tôi bị lợi dụng. Chả phải Đình thị sắp sáp nhập với Tô thị sao?”.
Bị lời nói của anh làm cho bất ngờ, khuôn mặt trắng bệch, cô cắn chặt
môi. Hóa ra hôn nhân của cô cũng là loại hôn nhân thương mại, lợi ích
trên tình cảm. Tiểu bảo, mẹ xin lỗi con là do mẹ không tốt lại cho con
một gia đình không hoàn thiện rồi.
- Cô nên nhớ Tô Nhật
Thiên tôi là bị bắt ép trong cuộc hôn nhân này… Cô cũng vậy chúng ta đến với nhau vì đôi bên cùng có lợi. Sau 1 năm chúng ta sẽ kết thúc. Không
ai nợ ai.
- Một năm…- Thanh Tâm sững sờ nhìn anh. Người đàn
ông này cũng thật tuyệt tình. Một năm chẳng phải cô mới sinh tiểu bảo
sao? Anh ta định làm gì? Cướp con của cô?
- Phải một năm,
Đình thị rơi vào tay tôi, tôi cũng sẽ “ chăm sóc” thật tốt. Một năm cô
sinh xong tiểu bảo, chúng ta cũng sẽ li hôn. Còn về tài sản sau li hôn,
tùy cô định đoạt.
Thanh Tâm cảm thấy trong lòng rất đau. Đình thị cô không quản nổi, bố thì đã già yếu, rơi vào tay anh cô cũng yên tâm
hơn là rơi vào tay người khác. Nhưng còn đoạn hôn nhân ngắn ngủi này. Cô không biết phải làm sao để duy trì nó nữa…