Lâm Gia Ca nhìn cửa nhà một chút:
- À, vậy hả?
Anh giơ tay lên, nhìn về phía bảng điện tử, bấm vài cái, sau đó ngừng lại một lát, lại quay đầu hỏi tài xế:
- Mật khẩu nhà tôi là bao nhiêu?
Lạy hồn, thiếu gia, mật khẩu nhà cậu làm sao tôi biết được chứ?
Tài xế còn chưa kịp đáp lại, Lâm Gia Ca liền chợt nhớ ra:
- Quên là có hỏi anh cũng không biết, tôi gọi cho chị tôi hỏi là được rồi.
Nói xong, Lâm Gia Ca lấy điện thoại di động trong túi ra.
Tài xế vừa định nói, trong nhà còn có người hầu có thể mở cửa cho anh, chỉ cần nhấn chuông là được rồi, nhưng còn chưa kịp nói, Lâm Gia Ca đã rút điện thoại di động ra, bấm máy gọi cho chị của anh:
- 666666?
Lâm Gia Ca vừa nói vừa bấm mật khẩu vào bảng điện tử. Cửa tít tít mấy tiếng, sau đó đè cần gạt là có thể mở ra. Lâm Gia Ca mở được cửa xong liền nói vào điện thoại:
- Mật khẩu gì mà thiếu muối quá?? Ai đặt vậy chị? Trộm đến nhà chúng ta chẳng phải chỉ cần bấm bậy cũng có thể vào nhà rồi sao?
-...
- Ai? Em? Là em đặt ấy hả? Sao em lại không nhớ?
Đợi đến khi Lâm Gia Ca đã mở cửa vào nhà, tài xế gãi gãi đầu, mặt như người mộng du lái xe đi.
Là ảo giác sao? Sao hôm nay anh thấy sau khi thiếu gia vào Vàng Son Lộng Lẫy với tiểu thư ra lại có chút kỳ lạ.
....
Thời Dao tắm xong tắt đèn, nằm trên giường, nhắm mắt lại, sững sờ năm phút, cô bỗng nhiên đưa tay lên sờ môi mình.
Cô cứ sờ sờ như vậy khoảng nửa phút, sau đó đột nhiên trừng to mắt.
Cô... cô... cô hôn... hôn... hôn Lâm Gia Ca rồi?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Thời Dao đột nhiên ôm chăn ngồi bật dậy.
Lâm Gia Ca thật sự hôn cô rồi sao?
Một giây sau, Thời Dao liền trượt khỏi giường, đứng lên.
Ở Vàng Son Lộng Lẫy... chỉ vì một trò chơi, hai người họ... cứ như vậy hôn nhau?
Thời Dao nhảy tưng tưng, ngay cả dép lê cũng không mang, để chân trần, nhảy nhảy nhảy.
Cô và Lâm Gia Ca hôn nhau...
Cô và Lâm Gia Ca hôn nhau rồi...
Sao cô là Lâm Gia Ca lại hôn nhau?
Thời Dao điên cuồng gần mười phút, mới từ từ tỉnh táo lại.
Cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, cô lại nằm lên giường lần nữa, không thể nào ngủ được.
Cô và anh chưa bao giờ thân mật như vậy, chẳng lẽ những lần chơi game kiểu này, bọn họ đều phóng khoáng như vậy sao?
Vậy trước đây có phải cũng đã từng hôn rất nhiều người vì trò chơi này không?
Sớm muộn gì anh và cô cũng hủy hôn, dù sao thì anh có thế nào... cũng không liên quan đến cô...
Thời Dao trở mình, nhìn ngoài cửa sổ.
Cô nhìn chằm chằm bóng đen ngoài cửa, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng lúc anh hôn cô.
Môi của anh thật mềm, có mùi rượu nhàn nhạt, thật dễ ngửi...
Lưỡi của anh nhọn, có hơi lạnh, nhưng môi của anh lại rất nóng bỏng.
Nghĩ một lúc, mặt Thời Dao lại nóng lên, chuyển sang màu phớt hồng, cô đưa tay xoa xoa gò má mình, sau đó trùm chăn qua khỏi đầu.
Sao cô lại xoắn xuýt vì những chi tiết nhỏ như vậy, cô nên lo vì nụ hôn kia mới đúng kìa...
- - -
Cùng lúc đó, Lâm Gia Ca nằm trong phòng ngủ trên lầu hai cũng đang thay đổi vô số tư thế.
Lúc anh trở người lần thứ n+1, anh đột nhiên duỗi tay ra, sờ sờ môi của mình.
Vuốt vuốt, môi anh cong lên một nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.
Anh thật sự không ngờ, chỉ như vậy, anh đã hôn cô rồi.
Trò chơi này bọn Lương Cửu Tư cũng thường chơi.
Nhiều lần anh cũng đã từng “trúng đạn” như vậy, cũng không ít cô gái dùng một chút thủ đoạn để làm một chút chuyện thân mật với anh.
Có nhiều cô gái cũng rụt rè như Thời Dao, nhưng anh vẫn có thể nhận ra được sự kìm nén kích động của bọn họ, thậm chí còn có người rất to gan, sẽ trực tiếp chủ động nhắm mắt đưa mặt về phía anh.
Đừng mơ anh sẽ hôn bọn họ, thà đi tìm cây cột hôn còn sướng hơn.
Vì vậy, lâu ngày mọi người cũng đều biết chỉ cần trúng những nhiệm vụ như vậy, anh sẽ lẳng lặng từ chối, đi đến bàn rượu uống chịu phạt.
Đêm nay Lương Cửu Tư thấy tình hình tương tự như vậy, cũng đã bắt đầu đi mở nắp chai rượu.