- Cảm ơn anh!
Hàn Cảnh mỉm cười:
- Thời Dao, đối với anh, em không cần phải khách sáo như vậy đâu.
- - -
Hứ, tất nhiên là phải khách khí với cậu rồi!
Lâm Gia Ca nhổ nước bọt một tiếng, sau đó liền giơ tay tính tiền.
Anh ta đi đến trước quầy thu ngân chuẩn bị quẹt thẻ, chợt nhớ ra chuyện gì, lại mở miệng nói:
- Hóa đơn của bàn 46, cũng tính cho tôi đi!
Nhân viên phục vụ ngẩn người, cho rằng mình nghe nhầm:
- Tiên sinh, ý của ngài là, ngài sẽ trả tiền cho cả hai bàn 45 và 46 sao?
Lâm Gia Ca gật đầu, lười đến nỗi không nói thêm tiếng nào.
- Được, tiên sinh, ngài chờ một chút.
Nhân viên phục vụ nói xong, lại bắt đầu tính tiền bàn của Thời Dao và Hàn Cảnh.
Sau khi báo giá cho Lâm Gia Ca xong, khi anh nhập password, nhân viên thu ngân thấy anh đẹp trai như vậy, liền nhiều chuyện hỏi:
- Tiên sinh, tại sao anh lại phải trả tiền cho bàn 46?
Nhân viên này nhìn đến bàn 46, thấy có một nam một nữ, cho nên dù Lâm Gia Ca không nói gì nhưng cô ta vẫn tiếp tục hỏi:
- Tiên sinh, ngài và vị tiên sinh đó... đang cùng theo đuổi cô gái kia sao?
Mắt cô bị mù rồi hay sa a? tôi và anh có gì giống nhau mà “cùng”?
Anh cái gì cũng có, tên kia có cái gì?
Lâm Gia Ca vẫn không lên tiếng, nhưng sức đè lên giấy ký tên của anh rõ ràng tăng lên rất nhiều.
Vì khó chịu nên Lâm Gia Ca ký tên xong liền để bút xuống, nhìn đến cửa, rồi đi hai bước, như chợt nhớ đến chuyện gì, lại quay về phía quầy thu ngân, nói với nhân viên đang đứng đó:
- Đúng rồi, lát nữa nếu bọn họ đến trả tiền thì nói đã có người thanh toán rồi, đừng nói những thứ không cần thiết khác.
Nhân viên thu ngân tuy gật đầu đồng ý, nhưng ngoài miệng vẫn bật thốt lên:
- Tại sao?
Lâm Gia Ca không trả lời, quay người rời đi, trong lòng lại âm thâm suy nghĩ... Tại sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản, muốn theo đuổi cô bé bánh bao mềm mềm kia thì phải được anh cho phép, chỉ cần anh không cho phép thì cơ hội trả tiền cũng không có đâu!
- - -
- Tiên sinh, tiểu thư, đã có người thanh toán cho bàn của hai người rồi.
Trong lúc Thời Dao và Hàn Cảnh còn đang giành nhau trả tiền thì nhân viên thu ngân lại cười nói như vậy.
Hai người giằng hỏi cô nhân viên ấy một lúc lâu, mới rời khỏi nhà hàng.
Tài xế Lâm đã đến, Thời Dao và Hàn Cảnh liền tách ra ở cửa nhà hàng.
Buổi tối xe không đông lắm, đi được tầm 20 phút, điện thoại của tài xế lại có người gọi đến.
Không biết là ai gọi, giọng điệu của anh ấy trả lời rất cung kính, dạ dạ vâng vâng vài tiếng, liền cúp máy, sau đó quay lại nói với Thời Dao ở băng ghế sau:
- Tiểu thư, vừa rồi má Tôn gọi điện thoại đến,nói tình hình của ông đã ổn định, bây giờ đang ngủ rồi, cô không cần đến nữa, trễ rồi, tôi đưa cô về trường học.