Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Với

Chương 52: Chương 52: Đưa Dao Dao đi cùng đi




Thì ra là âm báo tin nhắn từ điện thoại của anh.

Có điều, người gửi tin nhắn là ai vậy?? Vẻ mặt của anh hình như hơi kỳ lạ, không phải là tức giận, mà giống như... thẹn thùng hơn,... rất khó tìm được từ phù hợp để hình dung vẻ mặt này.

Chắc Thời Dao nhìn anh cũng đã lâu, Lâm Gia Ca đang xem điện thoại di động đi chăng nữa cũng cảm thấy bất thường, quay đầu nhìn về phía Thời Dao.

Thời Dao bị anh nhìn lại, liền né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình.

[111111] còn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Giống như trước đây, Lâm Gia Ca cũng không chào hỏi Thời Dao, chỉ đưa điện thoại nhét vào túi quần, đi lướt qua Thời Dao, gọi “ông nội” một tiếng chào ông đang uống trà trên giường bệnh, sau đó liền lười nhác ngồi phịch lên ghế salon trong phòng.

Ông nội Lâm nhíu mày:

- Không thấy Dao Dao sao?

Lâm Gia Ca như không nghe thấy, không hé răng nửa lời.

Ông nội Lâm nói lớn hơn:

- Có nghe không hả?

Lâm Gia Ca mở mắt, nhìn Thời Dao một cái, qua loa “Hi” một tiếng, xem như là chào hỏi.

Ông nội Lâm trừng to mắt trước hành động đó của Lâm Gia Ca.

Thời Dao sợ ông nổi giận, vội vàng lên tiếng:

- Ông nội, suýt chút con quên mất, lần này con có mang theo ipad cho ông, còn download bộ phim kiếm hiệp mà ông đang theo dõi nè, ông nằm trong này có phim gì đó xem cũng sẽ đỡ chán hơn.

Ông nội Lâm trừng mắt nhìn Lâm Gia Ca một cái, lại không rảnh tính toán với anh, quay đầu cười híp mắt nói với Thời Dao:

- Vẫn là Thời Dao hiểu chuyện, biết chăm sóc người khác, đâu có như thằng nhóc nào đó, chỉ biết làm ông tức chết! Dao Dao, con nói xem tại sao tôi lại vô phước có thằng cháu đích tôn như vậy, cuối cùng ông đã tạo nghiệt gì chứ?

Thời Dao không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể ngồi nghe..

Trong lúc đó, cô lặng lẽ liếc về phía Lâm Gia Ca, anh chẳng để ý chút nào nhịp nhịp chân, chẳng thèm để ý ông nội Lâm đang nói gì.

Mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, [111111] cũng không trả lời tin nhắn của Thời Dao.

Con số tiên sinh giận thật rồi sao?

Lúc má Tôn đang cho ông nội Lâm uống thuốc, Thời Dao lấy điện thoại di động ra, lại gửi cho [111111] thêm một tin nhắn:

[ Anh có online không? Tôi có chuyện muốn nói với anh! ]

Thời Dao vừa gửi tin đi, một giây sau liền truyền đến tiếng “ding” một tiếng.

Thời Dao quay đầu lại nhìn Lâm Gia Ca đang ngồi trên ghế salon theo bản năng.

Thật trùng hợp nha, hai lần cô nhắn tin wechat là điện thoại của anh lại reo, người khác không biết còn nghĩ rằng cô đang gửi tin nhắn chuyện anh nữa đấy! [Mi: Chỉ có tỷ không biết tỷ đang gửi tin nhắn cho người ta thôi tỷ ạ!]

Nghĩ nghĩ, Thời Dao lại thấy Lâm Gia Ca lười biếng móc điện thoại trong túi ra.

Cũng không biết là ai nhắn tin cho anh, anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, mặt cũng biểu hiện như lúc anh vừa mới vào phòng vậy.

Có điều lần này, anh không cất điện thoại vào giống lần trước mà bấm bấm màn hình.

Không biết anh gõ gì trên màn hình điện thoại, sau khi dừng lại, anh liền khóa màn hình, lại nhét điện thoại vào túi.

Sau đó, dựa vào ánh đèn trong phòng bệnh, Thời Dao rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của anh lại hiện ra một vệt hồng.

Lâm Gia Ca trả lời tin nhắn xong, sao lại đỏ mặt?

Thời Dao cho rằng đó là ảo giác của mình, cô dùng sức chớp mạnh mắt 1 cái, phát hiện vệt hồng trong gò má của anh đã lan đến mang tai.

Thời Dao vốn không có suy nghĩ gì về nội dung của tin nhắn kia lại bắt đầu tò mò muốn biết, có gì mà khiến anh phải đỏ mặt như vậy?

Qua một lát, điện thoại di động của Lâm Gia Ca lại vang lên.

Lần này, không phải là tin nhắn nữa mà là cuộc gọi.

Hắn không rời khỏi phòng mà bắt máy ngay tại chỗ.

Không biết người trong điện thoại nói gì với anh, thái độ của anh chỉ lành lạnh à à ừ ừ đáp lại.

Sau khi cúp máy, anh đứng lên nói với ông nội Lâm:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.