Ỷ đây là Internet, không ai nhìn thấy ai nên muốn chém gió thế nào thì chém sao?
Được rồi được rồi, Lâm Gia Ca đành phải gõ ba chữ: “Tôi tin cô!”
Còn để một dấu chấm cảm đầy thành ý.
Gửi tin nhắn thành công xong, Lâm Gia Ca tiện tay bỏ điện thoại di động xuống.
Sau một lát, anh lại cầm lên, gõ chữ:
- Đúng lúc, tôi cũng phải nói rõ với cô, tôi không phải là người xấu tính, tôi chỉ muốn giữ mình trong sạch thôi. Từ nhỏ đến lớn, một người bạn gái tôi cũng không có, là vì tôi đang chờ một người mình thật sự yêu thương xuất hiện. Đương nhiên, tôi cũng không phải là người xấu xí nhất vũ trụ, càng không xấu đến nỗi khiến người khác nuốt không trôi cơm, tôi rất tuấn tú... Nữ sinh theo đuổi tôi rất nhiều, tôi thu được thư tình còn nhiều hơn là đề toán... Tôi không gạt cô đâu, tôi còn đẹp trai hơn cả minh tinh trên màn ảnh nhỏ, từ nhỏ đến lớn ai cũng gọi tôi là hotboy.
- - -
Thời Dao vừa đâm một hộp sữa chua uống một hớp lớn, nhìn thấy những câu đó trong tin nhắn suýt tý nữa là phun sữa ra ngoài.
Cũng may cô còn nhịn được, bằng không lãng phí sữa chua thì thật đáng tiếc.
Có điều, chắc là con số tiên sinh đang khoác lác thôi.
Anh khi dễ cô ngốc sao? Người đẹp trai từ nhỏ đến lớn như vậy, sao một người bạn gái cũng không có?
Tám phần là vì đây là thế giới ảo, mọi người không gặp nhau, không biết đối phương có vẻ ngoài như thế nào.
Quên đi, vì vừa rồi anh tin tưởng lời nói của cô, cho nên cô liền từ bi không vạch trần anh...
- Em tin anh.
Thời Dao gõ chữ xong lại thấy dấu chấm không có thành ý cho lắm, đổi thành mấy dấu chấm cảm:
- Em tin anh!!!
Sau đó mới gửi tin đi.
- - -
Thời Dao nhắn xong giây trước, giây sau Cao thủ và Nước trái cây đã về đến ký túc xá, náo loạn cả cái group chat.
[Dao Hề thích ăn Ice Cream] và [111111] không nói gì thêm nữa, không hẹn mà gặp, cùng nghĩ thầm trong lòng: “Khẩu thị tâm phi, thật ngại quá đi!”
Sau đó, bốn người bọn họ lại vào game.
Ngày hôm sau, buổi trưa, ăn cơm xong, Thời Dao liền lên xe buýt đi đến bệnh viện thăm ông nội Lâm.
- - -
Hai giờ chiều Lâm Gia Ca có tiết, ở ký túc xá đến 1h55 mới cầm sách đi cùng Lục Bản Lai và Hạ Thương Chu đến giảng đường.
Đi được nửa đường, điện thoại di động của anh lại vang lên, là tài xế gọi điện thoại tới nói:
- Tiểu thiếu gia, có chuyện tôi vẫn chưa thể nói cho cậu biết. Hôm qua Thời tiểu thư có nói chiều nay sẽ đến bệnh viện thăm lão gia.