Điện thoại bên kia vẫn im lặng.
Thời Dao càng ngày càng bất an.
Trong khi đang suy nghĩ, bản thân có nên mở miệng nói xin lỗi nữa không thì, hình như trong điện thoại lại có một tiếng thở dài.
Thời Dao im lặng.
Lâm Gia Ca không phải đang tức giận, mà là đang thương cảm? Nhưng mà anh đang thương cảm điều gì?
Rất nhanh, Thời Dao lại nghe thấy tiếng Lâm Gia Ca nói chuyện, giọng điệu vẫn rất bình thường: “Em thích ăn táo lắm à?”
Hả…… cô có nghe lầm không vậy?
Thời Dao im lặng một lát, lại nói:
- Không phải, chỉ là trong ký túc xá chỉ có táo thôi.”
- Vậy em thích ăn cái gì nhất?
- Trái cây sao?
- Ừ.
- Chanh dây, sơn trà, dưa hấu, dứa, lựu……
- Còn những loại thức ăn khác thì sao? Các loại đồ ăn vặt gì đó?
- À, em thích ăn khoai tây chiên, vịt quay, thích uống trà sữa…… - Thời Dao nói một loạt các món ăn mà không cần suy nghĩ, cuối cùng, cô lại còn bổ sung thêm một câu:
- …… Nhưng mà em thích ăn ice cream nhất, đặc biệt là vị vani.
- Ice cream sao?
- Đúng rồi…… - Thời Dao dừng một chút, lại hỏi:
- …… Chẳng lẽ anh cũng thích ăn?
- Không phải, là có một người bạn rất thích ăn…… Về phương diện ăn uống, hai người rất giống nhau……
- Hắt xì…… - Cửa sổ của ký túc xá không có đóng, đêm khuya gió thổi vào, có chút lành lạnh, Thời Dao chỉ mặc áo ngủ nên không chịu được, run cầm cập, khiến cho cô định hỏi “Người bạn kia của anh là ai” cũng phải ngưng lại.
Lâm Gia Ca ở đầu dây bên kia cũng phát hiện được điều khác thường: “Em đang ở bên ngoài?”
“Đúng vậy, bạn cùng phòng em ngủ rồi, em sợ làm ồn.” Giọng nói của Thời Dao có chút run rẩy.
“Ừ.” Lâm Gia Ca chỉ trả lời một chữ.
Thời Dao không biết nên nói gì tiếp theo.
Chưa đầy hai giây, Lâm Gia Ca lại mở miệng: “Cúp nha.”
…
Lâm Gia Ca đứng ở trên ban công, nói xong các chữ “cúp nha”, còn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng, lại bị nuốt xuống.
Anh cầm di động im lặng một lát, nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô truyền đến: “Tạm biệt.”
Anh không đáp lời, buông điện thoại xuống, cúp máy.
Anh không vội quay vào phòng, đứng trên ban công đón một làn gió lạnh thổi đến, sau đó hơi bực bội nâng tay lên, gãi gãi tóc.
Cô tìm anh, chỉ là vì muốn giải thích chuyện anh đã dặn dò cô.
Kỳ thật lúc mới nghe, anh cảm thấy đây không phải việc gì quá lớn lao, thậm chí khi nghe cô nói chỉ vì một trái táo mà không nhịn được nói ra sự thật, anh còn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng buồn cười chưa tới nửa phút, anh liền không cười nổi……
—— cho nên, trừ ba người đó ra, những người khác là sẽ không nghe được tên của anh phát ra từ trong miệng em đâu…
Lâm Gia Ca nhớ lại những lời này, mím môi, cảm thấy tâm trạng càng bực bội hơn.
Nhưng anh hình như không có tư cách để bực bội, những điều này đều là do chính miệng anh yêu cầu.
Anh lúc trước, đúng là xấu tính!
Lâm Gia Ca bực bội thở ra một hơi, sau đó nắm di động trong tay, màn hình lại sáng lên.
Thời Dao: “Đúng rồi, em quên mất.”
Thời Dao: “Cảm ơn anh.”
Thời Dao: “Chuyện trên diễn đàn.”
Cô gửi một lúc ba tin nhắn, câu trước không khớp câu sau, nhưng anh cũng có thể hiểu được.
Thực kỳ diệu, tâm trạng đang khó chịu, chỉ vì ba câu này của cô, liền trở thành thoải mái hơn rồi.
Anh không trả lời tin nhắn, nhưng anh nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, sau đó mở phần ghi chú trong điện thoại, gõ vào trong mấy chữ:
Chanh dây, sơn trà, dưa hấu, dứa, lựu.
Khoai tây chiên, vịt quay, trà sữa, kem.
Dừng một chút, phía sau chữ kem, lại bổ sung thêm chữ vani.