Bầu không khí yên tĩnh trong xe bị câu nói này của anh phá vỡ, khiến Thời Dao và tài xế phải đồng loạt nhìn về phía anh.
Tài xế lấy lại tinh thần rất nhanh, trả lời một chữ “dạ” xong, liền bắt đầu thay đổi lộ trình.
Anh phải về nhà, còn cô thì sao?
Thời Dao nhìn chằm chằm Lâm Gia Ca năm giây, sau đó đúng lúc xe đi qua ga tàu điện ngầm, cô liền vội lên tiếng
- Vậy để tôi xuống xe ở đây đi, tôi đi tàu điện ngầm về trường.
- Còn bánh gato thì sao đây?
Lâm Gia Ca rũ mi mắt, liếc nhìn Thời Dao, lành lạnh hỏi.
Vì vậy, ý của anh muốn về nhà là để cho cô ăn bánh gato?
Thời Dao còn chưa nói, Lâm Gia Ca lại lên tiếng:
- Cô đừng nói là tôi phải mang bánh đến ký túc xá cho cô nha!
Thời Dao lắc đầu ngay lập tức:
- Không, không có...
Sáu năm trước, phản kháng của anh không có hiệu lực, chỉ có thể bị ép hôn với cô, bị gieo vào đầu suy nghĩ rằng cô là vợ chưa cưới của anh, anh có quá đáng với cô, vì không thể chấp nhận được sự gạ ép này.
Có thể anh sẽ nghĩ lúc đó cô còn quá nhỏ, hơn nữa đã sáu năm qua, có thể cô đã quên những câu nói kia, thế nhưng cô vẫn chưa quên, nói đúng hơn là chưa dám quên.
Lúc đó anh nói:
- Thân phận vợ chưa cưới của tôi, chỉ có một mình ông nội tôi thừa nhận, đối với tôi, cô đừng hòng, tôi cả đời cũng sẽ không chấp nhận cô là vợ chưa cưới của mình.
Anh còn nói:
- Người vợ mà tôi thừa nhận chỉ có thể là người mà tôi thích, chắc chắn sẽ là một người đẹp hơn cô, có khí chất hơn cô, sạch sẽ hơn cô, xuất thân tốt hơn cô, đáng yêu hơn cô, đơn thuần hơn cô...
Anh nói rất nhiều những tính từ trước chữ “hơn cô”, khiến mỗi câu nói của anh đều mang đậm cảm giác ghét bỏ.
- Vì vậy, cô đừng cho rằng ông nội nói cô là vợ sắp cưới của tôi thì cô chính là vợ sắp cưới của tôi, tôi chỉ nói một lần thôi, tôi và cô chỉ là người xa lạ, dù ông nội thật sự chuyển cô đến học cùng trường với tôi thì tốt nhất ở trường học đừng tỏ ra quen biết tôi. Nếu như để tôi nghe thấy bất kỳ tin đồn thất thiệt nào về tôi và cô, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Hầu như anh chưa cho cô cơ hội nói tiếng nào, liền nói rõ một tràng như vậy.
Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước, anh liền quay đầu lại, bổ sung thêm ba chữ:
- Nghe rõ chưa?
Chờ cô gật đầu, anh mới hài lòng mà nghênh ngang rời đi.
Lúc đó cô thật sự rất nhỏ, chỉ mới mười ba tuổi, anh lại hung hăn như vậy, liền có thể hù cho cô sợ, khiến tối hôm đó cô bỏ ăn một chén cơm.
Nghĩ đến tình huống lúc đó, Thời Dao lại sờ sờ bụng mình.
Đến giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác của đêm hôm đó, cô đói bụng đến nỗi ngủ không được, khó chịu, muốn khóc.
Anh thuận miệng nói như vậy cũng chỉ vì không muốn cô quay lại trường học thôi, cô có cần phải tích cực ôm bụng như vậy không?
Đột nhiên Thời Dao lại mở miệng nói chuyện, thái độ trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều:
- Những lời anh nói năm đó, tôi đều nhớ...