Lương Mộ Mộ: Thì ra là như vậy, vậy bây giờ sức khỏe của ông nội Lâm sao rồi?
Thời Dao: Chưa khỏe hẳn, còn phải nằm viện để theo dõi.
Qua một lúc lâu, Lương Mộ Mộ mới nhắn một tin thật dài:
- Dao Dao, mình có chuyện muốn giải thích với cậu. Chuyện vừa rồi cậu nói không biết sao ông lại biết chuyện hai người muốn hủy hôn, thật ra là do mình nói cho ông biết.
Không phải mình đâm thọc đâu, mình chỉ cảm thấy nếu hôn ước của hai người bị huỷ, người chịu thiệt thòi sẽ là cậu, cho nên mình chỉ vì bất bình thay cậu mà nói cho ông nội Lâm biết thôi. Mà mình cũng không có nói gì nhiều, mình chỉ nói với ông: Hình như Gia Ca cũng không đối xử tốt với Dao Dao lắm, không phải anh ấy còn chưa muốn kết hôn với Dao Dao sao!
Mình thật sự không có ý gì khác, mình cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phức tạp như vậy, nếu không phải hôm nay cậu nói cho mình biết mình còn tưởng rằng chuyện này nói qua một lần rồi thôi. Bất quá bây giờ nghĩ kỹ lại thì đúng là mình hơi lỗ mãng thật, ông nội Lâm thương cậu như vậy, còn yêu quý cậu hơn cả chị Nghi, chắc chắn sẽ không thể chịu nổi khi thấy cậu bị oan ức, mà mình lại nói mà không nghĩ kỹ, thật xin lỗi. Mình muốn giúp cậu, ai ngờ lại càng hỏng chuyện hơn.
Thì ra là do Mộ Mộ nói cho ông biết.
- Dao Dao, cậu không trả lời mình? Giận rồi sao?
- Dao Dao, mình xin lỗi, xin lỗi mà! Sau này mình sẽ không như vậy nữa.
Mộ Mộ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô...
Thời Dao hoàn hồn, vội trả lời:
- Không có, chuyện đã qua rồi, không sao rồi.
- Thật sự không giận chứ?
- Thật!
- Mình biết cậu là tốt nhất!!
Qua hai giây, Lương Mộ Mộ lại nhắn qua một tin, là hình bánh gato.
- Dao Dao, để tỏ lòng “xin lỗi, mình cố ý chạy đi mua bánh cho cậu rồi nè, mình sẽ lập tức đến Vàng Son Lộng Lẫy đưa cho cậu ăn!
Thời Dao gửi icon chảy nước miếng, sau đó liền đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nhưng cô còn chưa mở cửa, bên ngoài đã có tiếng nước chảy, cô lại nghe thấy ba chữ Lâm Gia Ca.
Thời Dao liền dừng động tác.
Sau đó cô mới phát hiện, người bọn họ đang nói không phải là Lâm Gia Ca mà là cô.
- Cô gái mà Lâm Gia Ca dẫn theo, nghe nói là vợ chưa cưới của anh ấy, là hôn ước từ khi còn nhỏ, nhưng mà Lâm Gia Ca lại không thích cô ấy chút nào, thậm chí lần trước gặp ở SKP còn hỏi cô ta là ai nữa mà!
- Không phải chứ? Vợ chưa cưới cũng nhận không ra, Lâm Gia Ca đang giả vờ à?
- Thật đó không phải giả bộ đâu, hôm đó muộn rồi mà anh ấy vẫn đâu quan tâm đến cô ta, để cô ta tự gọi xe về.
- Có điều, nếu lời cậu nói là thật thì sao hôm nay Lâm Gia Ca lại dẫn cô ấy đến đây chơi chứ?
- Nhất định là cô ta mặt dày mày dạn đòi theo chứ sao! Cậu không thấy vào phòng rồi mà Lâm Gia Ca vẫn không quan tâm cô ta sao? Cô ta còn giống như đồ ngốc ngồi im một chỗ nữa.
- Cậu nói xem tại sao Lâm Gia Ca lại phải để ý đến cô ta chứ? Người thì không cao, vóc người cũng không có gì nổi bật, nếu không muốn nói là tầm thường, vừa nhìn đã biết xuất thân từ một gia đình bình thường rồi, cô ta hoàn toàn không xứng với Lâm Gia Ca.
- Ha, Lâm Gia Ca có tiền như vậy, nếu quen nhau lại phải thường xuyên cùng cô ta ăn uống ở vỉa hè, xem ra Lâm Gia Ca sẽ không thích cô ta đâu, ngay cả tiền cũng không cho cô ấy kia mà.
Hai người càng nói càng xa, đến cuối cùng, Thời Dao chỉ có thể nghe thấy một tiếng cười nhạo đầy khinh thường.
Chờ đến khi bên ngoài yên tĩnh lại, Thời Dao mới mở cửa, đi ra ngoài.
Lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cô không chú ý, cửa nhà vệ sinh nam ở phía đối diện cũng đã được mở ra.
Cô cúi đầu, rửa tay chậm rì rì, sau đó mới từ từ rời khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh nam cũng được mở ra, là Lâm Gia Ca đi ra.
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó mới đi đến bồn rửa tay, mở nước.
Anh rửa sạch tay, lúc soi gương, nhìn thấy cô gái mình sắp cưới ủ rũ phờ phạc hơn lúc nãy rất nhiều, còn đi chậm rì rì.
Cô nghe được những gì hai người kia nói rồi sao?
Lâm Gia Ca nuốt nước bọt hai lần, sau đó mới hoàn hồn, tắt nước, rời khỏi nhà vệ sinh.