Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Với

Chương 114: Chương 114: Tâm tình không tốt...




Hà Điền Điền: Lúc vừa mới xem được mình đã tức muốn chết rồi, cho dù Lâm Gia Ca là nam thần đi chăng nữa thì mình cũng không nhịn! Lâm Gia Ca đẹp trai thì thế nào? Dao Dao của chúng ta cũng đẹp vậy! Cái gì mà may mà nam thần của tôi không bị chó cắn? Làm như Dao Dao của chúng ta ham hố anh ấy lắm vậy!

Giang Nguyệt: Còn có chuyện này nữa, bức hình ở cùng Hàn Cảnh rõ ràng là tháng trước chúng ta đi hát karaoke xong. Hàn Cảnh và Dao Dao ra trước chờ mọi người, cái gì mà đi thuê phòng, chỉ có những người có suy nghĩ xấu xa mới cho rằng người khác cũng ghê tởm giống như họ thôi!

Lãnh Ôn: Còn cái gì mà làm sao có thể sánh với nam thần cao cao tại thượng của tôio được mà mơ với mộng! Con người viết cái bình luận này mới là đồ bỏ đi ấy! Cả nhà của cô ta đều bỏ đi! KHÔNG ĐƯỢC! Tôi nhất định phải giải thích thay Thời Dao, không thể để như vậy được!

Hà Điền Điền và Giang Nguyệt cũng mở miệng theo:

- Mình cũng đi!

- Quên đi!

Thời Dao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại từ nãy đến giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng.

Hà Điền Điền tức giận đến cất cao giọng:

- Quên đi là quên kiểu gì? Sao có thể bỏ qua được chứ? Dao Dao, bọn họ nói cậu như vậy mà cậu cũng có thể chịu được ư? Cho dù là cậu chịu được nhưng bọn mình là bạn cùng phòng với cậu, biết hết tất cả sự thật, bọn mình không thể nhịn được.

Thời Dao đưa trả điện thoại lại cho Hà Điền Điền, ngữ khí nói chuyện vẫn rất bình tĩnh, trước sau như một:

- Đương nhiên mình không thể nhịn được rồi, mình rất tức giận!

Hà Điền Điền, Giang Nguyệt và Lãnh Ôn đều nhìn chằm chằm sắc mặt của Thời Dao, vẻ bình tĩnh này chính là đang tức giận sao? Có khác gì so với lúc bình thường sao?

Nhìn xong, ba người đều bật thốt lên cùng một lúc:

- Cậu xác định, cậu đang tức giận sao?

Thời Dao vẫn giữ vẻ mặt trịnh trọng đường hoàng như vậy:

- Mình xác định, mình thật sự, rất tức giận, hơn nữa mình đang muốn điên lên đây, nhưng mà mình tức giận, không có nghĩa là chúng ta nhất định phải lên diễn đàn ăn miếng trả miếng với bọn họ, bọn họ đã mặc định là như vậy, sẽ không tin tưởng bất cứ ai, ngược lại, càng giải thích sẽ khiến họ càng điên cuồng công kích hơn thôi, vì vậy, không cần phải lãng phí thời gian và công sức cho bọn người đó, sau đó rước bực vào thân.

Giang Nguyệt hoàn toàn không biết nên cãi lại lập luận của Thời Dao như thế nào, lại hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ cứ mở mắt nhìn bọn họ nói xấu cậu như vậy sao?

Thời Dao trả lời:

- Tất nhiên không thể để như vậy được!

Hà Điền Điền nhìn thấy Thời Dao như không có chuyện gì xảy ra, hai mắt đột nhiên sáng lên:

- Dao Dao, chẳng lẽ cậu đã có cách rọ mõm bọn họ?

Thời Dao lắc lắc đầu, thành thật khai báo:

- Không có... 

Cô nhìn thấy sự thất vọng trên mặt của ba người bạn cùng phòng, liền đảo mắt một cái, sau đó mở miệng nói:

- Có điều, có thể nghĩ cách sau mà, không phải sao? Vì vậy, chúng ta ăn cơm trước đi!

Lãnh Ôn:

- Dao Dao, đã đến nước này rồi cậu còn muốn ăn sao?

- Sao lại không muốn ăn?

Thời Dao cảm thấy mình nói chuyện rất có đạo lý, cãi tiếp:

- Ăn no mới nghĩ cách được, có thực mới vực được đạo mà!

- Thật phục cậu sát đất, không biết nên nói là cậu bao dung hay là cậu tâm hơ tâm hất đây! Được rồi, ăn cơm thì ăn cơm!

Giang Nguyệt vừa nói vừa mở tủ ra lấy quần áo thay.

Trên đường đi đến nhà ăn, Hà Điền Điền lại thắc mắc:

- Các cậu nói xem tin tức này là do ai đăng, nhìn những bức hình này không phải là chỉ ngày một ngày hai mới có thể chụp được mà là trăm phương ngàn kế theo dõi Thời Dao rất nhiều ngày trời, mục đích của người này là gì? Tại sao phải bôi nhọ danh dự của người khác?

Giang Nguyệt: Nhưng Dao Dao trừ ăn ra lại không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, sao có thể đắc tội với người khác được?

Lãnh Ôn khá lý trí: Có lẽ chúng ta nên suy nghĩ cho kỹ xem, rốt cuộc thì Thời Dao đã đắc tội với ai!

- Đắc tội với người khác là không thể...

Thời Dao dừng một chút:

- Có điều... chắc là mình biết người tung tin này có liên quan đến ai...

Hà Điền Điền tất nhiên rất nóng lòng:

- Dao Dao, là ai, là ai, là ai?

- Chuyện này...

Thời Dao không biết chắc mình có suy đoán đúng hay không, hay chỉ là do cô đa nghi mà thôi? Tên người đó đã đến cổ họng nhưng Thời Dao lại không nói ra:

- ... Chờ mình xác minh chính xác rồi sẽ nói cho các cậu biết.

- A... không chịu đâu! Cậu nói cho mình biết trước đi mà Dao Dao, Dao...

Hà Điền Điền làm nũng, đã bị Lãnh Ôn kéo lại:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.