Lâm Gia Ca nhịn một lúc lâu, mới nói được một câu với Thời Dao:
- Là của Lương Cửu Tư, không phải của tôi...
Sao cứ giống như anh chột dạ giải thích vậy, vấn đề là... nếu anh đang nói thật thì sao lại phải chột dạ chứ?
Lâm Gia Ca miễn cưỡng nói tiếp:
- Mấy ngày trước tên đó có đến đây ngủ nhờ một đêm, đem đến lại không mang đi.
Thời Dao đỏ mặt “à” một tiếng, không nói gì thêm, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.
Phản ứng của cô như vậy, hình như không tin tưởng anh.
Lâm Gia Ca càng chột dạ, anh lại càng tức giận thầm rủa sả mười tám đời tổ tông nhà Lương Cửu Tư hơn. Sau đó lại nói với Thời Dao:
- Tôi không thích người trên bìa tạp chí đó đâu.
Anh đang giải thích sao? Đúng là càng tô thì lại càng đen mà...
Cái gì mà không thích người trên bìa tạp chí đó, không phải ý đang nói từ trước đến giờ anh vẫn xem rất nhiều thể loại này nhưng không thích người này sao?
Nhưng anh rõ ràng là không hề xem mà.
Lâm Gia Ca nhanh chóng đính chính:
- Không không không, tôi không phải có ý này, ý của tôi là, tôi không thích con gái.
Ái nè nè...
Anh không thích con gái, chẳng lẽ thích con trai sao?
Sao càng nói càng bậy thế?
Hầu như Lâm Gia Ca không chút chần chừ, liền chỉ vào bìa tạp chí, nói:
- Tôi không không phải, không thích con gái, ý tôi là... tôi không thích...
Mấy chữ sau Lâm Gia Ca còn chưa nói được, liền dừng lại...
Sao anh càng muốn làm sáng tỏ, lại càng mờ ám thêm vậy? Mà giải thích gì chỉ có bấy nhiêu đó lý lẽ, quay vòng vòng.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Sự thông minh của anh đâu, tư duy logic của anh đâu? Bị chó tha hết rồi sao?!
Vấn đề là bây giờ không phải chỉ có những thứ đó của anh bị chó ăn mà ngay cả não của anh cũng có vấn đề, hoàn toàn không biết nên giải thích vấn đề này như thế nào.
Đúng vào lúc trong đầu Lâm Gia Ca đang rối thành một đống bùi nhùi, Thời Dao đã mở miệng nói:
- Chuyện đó... chuyện đó, tôi hiểu rồi.
Hiểu?
Cô hiểu những thứ ngổn ngang mà anh đang cố giải thích sao?
Tinh thần của Lâm Gia Ca bình tĩnh lại một chút.
Anh vừa định nói: “Hiểu thì được rồi”, nhưng chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy khuôn mặt phớt hồng của cô, giọng nói nhỏ nhẹ lại lên tiếng:
- Các anh, các anh đều là nam sinh, đều, đều sẽ xem những cái này...
Nói vậy là cô vẫn chưa hiểu ý của anh?!
Trong tình thế cấp bách, anh bật thốt lên:
- Tôi mới không phải là nam sinh!
Thế quái nào... càng nói càng loạn.
Lương Cửu Tư, tôi!@#$%^&*()!(@&#&$(@&$&@(
Lâm Gia Ca nhìn biểu hiện cố gắng nhịn cười của Thời Dao, trong lòng anh lại càng hận Lương Cửu Tư thêm, vừa lo lắng giải thích:
- Ý tôi là, tôi không giống những nam sinh bình thường đó...
Thế quái nào nói một hồi anh lại tự nhận mình bất thường?
Cái quái gì vậy? Sao lại không thể giải thích được?
Lâm Gia Ca căm tức đến nỗi lấy quyển tạp chí xé thành từng mảnh nhỏ, bỏ vào thùng rác...
Khi anh bỏ xong rời đi, lại suy nghĩ một chút, còn cố gắng nói với Thời Dao một câu:
- Nói tóm lại, tạp chí này không phải của tôi, tôi không có hứng thú với con gái!
Bỏ đi bỏ đi, thà không nói còn hơn...
Lâm Gia Ca nhanh chân bước đi, muốn ra khỏi phòng, để cho mình bình tâm lại một chút.
Nhưng mà...
Lâm Gia Ca đi tới trước cửa phòng ngủ, đưa tay muốn vặn tay nắm mở cửa, nhưng vặn tới vặn lui vẫn không thể mở cửa được.
Thế quái nào? Chuyện gì nữa đây, sao cửa lại mở không ra?
Lâm Gia Ca lại dùng thêm sức, đến nỗi phát ra những tiếng lách cách cũng không thể mở mở được.