Thời Gian- Câu Trả Lời Cho Tất Cả

Chương 15: Chương 15: Thân Thiết




CHƯƠNG 13- 14: THÂN THIẾT

Ngày hôm sau là một ngày chán hơn con gián đối với nó. Mika cả ngày đều ở phòng nghệ thuật để tập nhảy nhót, nó phải ngồi nói chuyện với mấy nhỏ cùng lớp. Bọn ấy toàn nói về trai, nào là anh này dễ thương, anh kia men lì, anh này là chồng tao, anh kia là bồ mày (Tg: toàn tự nhận cả). Nó chả có hứng thú với vấn đề ấy lắm, chỉ thỉnh thoảng cười cho có lệ.

Cuối giờ, đang loay hoay cất sách vở ra về thì nó nghe ở phía ngoài hành lang vang lên những tiếng ồn lớn. Nếu là nó của ngày hôm qua thì nó sẽ chạy đi xem có vụ gì nhưng nó của ngày hôm nay thì lại chả quan tâm, tiếp tục cất sách vở và đi ra cửa. Vừa ra đến cửa, đập ngay vào mắt nó là hắn. Nó chẳng thèm nhìn mặt hắn, nói nhỏ:

- Sao anh đứng đây, xê ra cho tôi đi

Nói rồi nó bước sang bên trái, tất cả những người bên trái nó đều lùi xuống nhường đường cho nó đi nhưng nó vẫn chả bước thêm được bước nào vì hắn cũng bước sang. Nó lại bước sang bên phải, những người bên phải nó cũng lùi xuống tạo đường cho nó nhưng nó lại bị hắn chặn tiếp. Bực mình, nó nhìn thẳng vào mắt hắn, hét lên:

- ANH CÓ ĐI RA CHO TÔI VỀ KHÔNG THÌ BẢO??

Mọi người xung quanh ai nấy đều hồn lìa khỏi xác vì tiếng “ hát” của nó. Còn Tử Kỳ thì chả làm sao, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy lửa giận của nó, hắn dễ dàng nhận ra những tia cô đơn trong đó. Trong tim hắn bỗng có cảm giác xót xa, liền nắm lấy tay nó lôi đi và lạnh lùng nói:

- Đi theo tôi

Nó bị lôi đi mà chỉ kịp í ớ kêu mà chả thể rút tay ra được vì sức hắn quá lớn so với sức nó. Những người chứng kiến cảnh ấy đều không khỏi ngạc nhiên. Không lạ sao được khi 1 người nổi tiếng lạnh lùng, thờ ơ với con gái như hắn nay lại chủ động đến tìm một cô gái lại còn nắm tay kéo đi nữa chứ.(Tg: Có gì đâu mà lạ, ngày xưa vẫn thế mà)

Sau khi hắn và nó đi khuất, mọi người mới dần tản đi. Ở trên một dãy nhà khác, có một cô gái và một chàng trai vẫn đang nhìn chằm chằm vào chỗ đám đông vừa rồi:

- Chị là ai mà lại dám lại gần Quốc vương bệ hạ của tôi. Đồ con gái mặt dày, tôi sẽ cho chị biết tay. - nói rồi người đó cười nhếch mép và quay người bỏ đi

- Thật không ngờ, cô lại có thể khiến hội trưởng lạnh lùng lại có hành động quan tâm như thế. Cô thật thú vị nha!

Còn về phần hắn và nó, hắn lôi nó đi đến phòng âm nhạc của trường rồi mới thả tay nó ra. Nó chả buồn chửi cũng chả buồn mắng mà chỉ hỏi:

- Đưa tôi vào đây làm gì?

Hắn ngồi xuống cây đàn piano, từ từ mở lắp đàn lên, ngồi xuống ghế nhàn nhã nói:

- Tập hát

- Tập hát? Xin lỗi, để hôm khác đi, tôi không có hứng để hát hôm nay

Nói rồi nó toan mở cửa bước đi thì:

- Thế làm gì để cô có hứng? Đi chơi không?

Hắn rủ thế không phải là để nó có hứng hát mà là hắn muốn nó cười, muốn nụ cười thiên thần, xinh xắn của nó không bao giờ mất mà luôn hiện diện trên đôi môi của nó. Hắn muốn đôi mắt kia luôn ánh lên niềm vui chứ không phải là buồn bã, cô đơn như lúc này.

Còn nó, nó khựng lại trước câu rủ của hắn, nó không nghĩ hắn cũng quan tâm người khác như thế. Nhưng dù gì thì hắn cũng đã rủ mà tâm trạng nó cũng đang buồn nên nó đứng lại suy nghĩ một lát rồi quay lại:

- Đi đâu?

Hắn thấy nó quay lại cũng vui vui, trong lòng thầm mong mình sẽ làm cho nụ cười của nó “ tái xuất giang hồ“.

- Tùy cô

Nó lại đứng suy nghĩ thêm hồi nữa trong khi hắn đang ngắm nhìn nó.”Em vẫn như thế: hồn nhiên,vô tư nhưng có lẽ giờ đây nó chỉ là một cái vỏ bọc cho một tâm sự thầm kín nào đó và anh sẽ là người tìm và xóa tan nó. Anh hứa đó, Nhi - công chúa nhỏ của anh à” .

Bỗng nó nhìn thẳng vào hắn làm hắn bối rối quay mặt đi nơi khác, chạy tới nắm tay hắn, lôi hắn chạy như bay ra khỏi trường, nó và hắn bỏ lại đằng sau hàng ngàn đôi mắt nhìn theo.

Sau một hồi bị nó kéo đi chẳng hiếu mô tê gì, cuối cùng hắn cũng đã biết nó lôi mình đi đâu:

- Này, đừng nói với tôi là cô bắt tôi ra công viên chơi với cô để cô có hứng nhé?

Nó búng tay cái “phóc”:

- Hôm nay tự dưng anh thông minh thế?

- Tôi lúc nào chả thông minh - hắn tự sướng

Hôm nay, hắn đã quyết định, cái vỏ bọc lạnh lùng trước đây của mình sẽ được gỡ bỏ trước Nhi - người con gái mà hắn đã nhớ và mong tìm được trong suốt 7 năm qua

- Thôi đi!

Dừng trước công viên, nó lại lôi hắn đi chơi hết trò này đến trò khác, giờ đây, hắn đã làm cho nó cười, nụ cười mà 7 năm trước hắn đã được nhìn thấy. Vui, lòng hắn tự dưng thấy vui hẳn lên. Còn nó thì tiếp tục lôi hắn đi chơi tiếp. Địa điểm tiếp theo mà nó chọn là trò tàu lượn siêu tốc. Nó hí hửng mua 2 vé rồi lôi hắn lên ghế ngồi. Hắn định nói gì đó thì xe tư từ lăn bánh, vậy là hắn thôi, khỏi nói, ngồi yên luôn.

Tàu lúc đầu chạy rất chậm rồi nhanh dần nhanh dần và giờ là nhanh tới mức mà người chơi có cảm giác như mình có thể bị văng ra khỏi ghế bất cứ lúc nào. Nó hét lên, hòa vào dàn hòa âm mà chẳng để ý rằng đang có một con người với một khuôn mặt tái xanh bên cạnh.

Tàu vừa dừng lại, 2 con người này cùng bước xuống với 2 biểu cảm khác nhau. Một người là vui vẻ, hớn ha hớn hở, còn một người là đau đầu, chóng mặt, buồn nôn. Nó cứ bước chân đi đầu không ngoảnh lại:

- Vui thiệt đó! Anh có thấy thế không?

Chờ đợi 1 hôi lâu mà chả thấy hắn trả lời, nó dừng bước, quay lại và nói:

- Nè, sao tôi hỏi anh không trả lời, anh kiêu nó ......

Chưa kịp nói hết câu thì nó đã hốt hoảng chạy lại chỗ hắn Lôi trong ba lôi ra khăn giấy đưa cho hắn:

- Nè lau đi, tôi đi mua nước cho

Tình hình là nó quay lại thì nhìn thấy hắn đang nôn thốc nôn tháo( Tg: mất hình tượng quá)

- Cảm ơn - hắn nhận chiếc khăn từ tay nó rồi đứng lên đi đến chỗ ghế đá ngồi

Nó hơi ngỡ ngàng trước câu trả lời khách sáo vừa rồi của hắn nhưng rồi cũng nhanh chóng chạy đi mua nước. 1 lúc sau, nó quay lại 2 tay 2 chai nước Chìa cho hắn một chai:

- Nè

- Cảm ơn

“Lại nữa, hôm nay hắn ta bị gì vậy trời” - nó nghĩ thế

- Vừa rồi tôi cứ tưởng là anh không sợ nên không hét ai ngờ là anh sợ quá mà không nói lên lời như thế đấy

- Tôi bị chứng sợ độ cao từ bé

- Thế hả? Đỡ chưa?

- Rồi!

Nó dứng dậy,cầm tay hắn tự nhiên, định kéo hắn đi tiếp thì bị hắn giữa lại:

- Lại chơi trò ý nữa hả? - hắn sợ sệt hỏi

Nó bật cười:

- Không! Nhà ma,đi

Thế là hắn lại bị nó lôi đi. Vào nhà ma, nó cứ nghĩ là không sợ như đi tàu lượn siêu tốc nên nó tự tin bước vào nhưng mới đi được vài bước thì:

- Á!!!

Nó hét toáng lên ôm chầm lấy hắn khi một con ma đầu tóc bù dù, máu đỏ vấy đầy trên bộ váy trắng rách rưới, móng tay đen sì, dài, nhọn hoắt từ đâu nhảy ra trước mặt nó. Nó mất cả 5 phút để hoàn hồn, để nhận ra mình đang ôm chặt hắn. Vội vàng bỏ hắn ra, nó lí nhí:

- Xin lỗi

Rồi ngại ngùng, nó đi tiếp. Còn hắn, vì bị ( hay được ta) nó ôm chằm chặp nên đứng hình từ nãy. Lúc nó bỏ đi hồn hắn mới bay về với xác, mỉm cười nhẹ rồi bỏ đi nhưng lại làm cho mấy con ma nữ trong đó đổ siêu đổ vẹo

Trên cả con đường trong nhà ma, nó cứ hét rồi bấu chặt lấy hắn làm hắn đau muốn chết nhưng chẳng hiểu sao hắn lại muốn căn nhà này dài mãi để nó mãi dựa vào hắn như lúc này mãi

Nhưng thật tiếc, căn nhà này có dài đến đâu thì cũng có điểm dừng. Nó vừa bước chân ra ngoài đã thở hồng hộc, 2 tay vuốt ngực:

- Sợ chết đi được

- Thế mà còn đòi đi

Chả biết hắn đứng đằng sau từ lúc nào, bỗng nhiên lên tiếng làm nó hết hồn. Á , anh ta nói bằng cái giọng gì vậy? Mỉa mai à? (Tg: Chị Nhi đã trở lại bình thường)

- Anh...

Chưa để nó nói hết câu, hắn đã lôi nó lên xe và phóng đi

Trên xe

- Ê! Giờ đi đâu?

Hắn vừa lái xe vừa trả lời:

- Đi thì sẽ biết

Một lúc sau,hắn dẫn nó đến 1 quả đồi cỏ mọc xanh mát, gió nhè nhẹ thổi làm tóc nó bay theo, đâu đó thoang thoảng mùi oải hương

- Thoải mái thật đó. Sao anh biểt chỗ này? - nó nhẹ nhàng hỏi

- Đây là nơi tôi hay đến khi nhớ 1 người - hắn ngồi xuống nói

- Người anh yêu 7 năm trước? - nó buộc miệng hỏi

Thấy mình hơi vô duyên khi tự nhiên hỏi hắn câu ấy. Nó liền chữa lại:

- Anh không cần phải trả lời cũng được

Hắn im lặng hồi lâu, giờ mới lên tiếng

- Ừ . Hắn im 1 lúc rồi tiếp

- Cô ấy là 1 cô bé xinh xắn, đáng yêu và rất hay cười - 1 nụ cười thiên thần

- Cô ấy thật đẹp, vậy anh có tìm cô ấy không?

- Đương nhiên là có, tôi đã tìm cô ấy rất lâu

- Thế anh tìm được chưa?

- Rồi, nhưng tôi sẽ không cho cô ấy biết sớm

- Cô ấy thật máy mắn!

Hai người nói chuyện với nhau thân thiết như 2 người bạn thân rồi mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng.

“ Là em đó, cô bé”

“ Sao mình lại cảm thấy buồn khi anh ta nhắc đến người con gái đó?”

Sau một hồi im lặng, bỗng nó lên tiếng:

- Thật ra nơi này làm tôi nhớ đến 1 người, người ấy cùng tên với anh nhưng dễ thương hơn anh nhiều. Không biết bây giờ anh sống thế nào? Có còn nhớ đến tôi như tỗi vẫn nhớ đến anh không?

“ Có! Đương nhiên là anh vẫn nhớ em rồi” - hắn lại nghĩ

- Này! - nó tự dưng nói lớn làm hắn giật cả mình:

- Gì??

- Tôi có hứng hát rồi. Giờ hát bài gì? ( Tg: Trời ạ)

Hắn có đôi chút bối rối, rủ nó đi chơi chỉ là để nó hết buồn, mà tập hát là cớ hay nhất mà lúc đó hắn nghĩ ra. Vì thế, hắn chưa nghĩ là sẽ hát bài gì nên đành trả lời:

- Ừm, gì cũng được.

- “ Gặp mẹ trong mơ”, anh biết chứ

- Biết

- Vậy được rồi. Tôi hát trước nhé

Nói rồi nó bắt đầu cất tiếng hát. 1 giọng hát vang lên trong trẻo, cao vút kèm theo sự buồn man mát.

Này bầu trời rộng lớn ơi,có nghe chăng tiếng em gọi

Mẹ giờ này ở chốn nao,con đang mong nhớ về mẹ

Mẹ ở phương trời xa xôi,hay sao sáng trên bầu trời

Mẹ dịu hiền về với con nhé,con nhớ mẹ

Hắn cũng bắt đầu hát, giong hắn thật trầm và ấm áp

Lời nguyện cầu từ trốn xa,mong ước con yên bình

Mẹ thật hiền tựa nắng mai ấp ôm con tháng ngày.

Mẹ giờ này ở chốn rất xa,trong mơ con đã thấy mẹ

Mẹ dịu dàng hát khúc ca,sao con thấy mẹ buồn

Nó và hắn cúng hát, 2 giọng hát: 1 trầm, 1 cao; 1 ấm áp, 1 man mát buồn cũng hoa quyện vào nhau tạo nên i thư âm thanh thật lạ mà cũng thật hay

Nhìn cánh đồng xa xa,con nhớ mong về mẹ

Mẹ trở về với con ấm áp bên mái nhà

Và từ bầu trời rất cao,mong ước con yên bình

Mẹ ngồi buồn ở chốn xa nhớ thương con vắng mẹ

Gửi về mẹ nhiều cánh hoa,thắm sương long lanh giữa núi đồi

Chợt giật mình tỉnh giấc mơ,sao không thấy mẹ

Nghẹn ngào thương mẹ bao la,mong đến bên mẹ hiền

Mẹ ở lại với con nhé,con đến với mẹ

Mẹ nguyện cầu và ước mong,con sống trong yên lành

Mẹ hiền nào biết không con chỉ mong có mẹ

Và từ bầu trời rất cao,mong nhớ con mỗi ngày

Mẹ đừng muộn phiền nữa nhé con đang đến,mẹ ơi..

Những câu cuối giọng nó nhỏ dần nhỏ dần, run run, rồi im hẳn chỉ còn có giọng hắn vang lên cùng tiếng khóc thút thít của nó. Hắn giật mình quay sang, nó đang khóc, úp mặt xuống đùi ngồi bó gối mà khóc. Sao nó lại khóc, nhớ mẹ, nó nhớ mẹ sao? Phải rồi, 7 năm nay nó luôn cười tươi trước mặt tất cả mọi người nhưng có ai biết rằng mỗi tối nó đều trốn trong phòng nhớ mẹ đến phát khóc.

Hắn nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, để đầu nó dựa vào vai mình mà khóc. Hắn cứ để như vậy, không an ủi, không động viên vì hơn ai hết hắn hiểu, chỉ có khóc thì nỗi buồn trong lòng nó mới nguôi ngoai được phần nào. Ôm nó trong tay để những hàng nước mắt mặn chát của nó lăn dài trên vai áo mình mà hắn thấy tim mình đau quá. Không đau sao được khi người con gái mà hắn luôn yêu thương, người con gái luôn tươi cười đó đang khóc trước mặt hắn. Đang khóc để vơi bớt nỗi buồn, vơi bớt nỗi trống trải trong con tim.

Nó khóc một trận đã đời, mặt dính đầy nước mắt. Hắn nhẹ nhàng lấy tay lau cho nó, trêu:

- Đã xấu rồi khóc lại càng xấu hơn!

- Kệ tôi! - nó vừa lau nước mắt vừa cười

Hắn đứng dậy,chìa tay ra trước mặt nó:

- Muộn rồi, đi về thôi!

- Ừ, về thôi - nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn đứng dậy mà tim nó bỗng đập sai mất 1 nhịp.

Về đến trước cổng nhà nó:

- Cảm ơn anh đã nghe tôi... khóc, xin lỗi vì tôi mà anh không luyện tập được gì cả

- Không có gì đâu. Thôi vào nhà đi, tạm biệt

- Ừm... Tạm biệt - nó quay lưng đi vào.

Hắn đứng đấy nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó khuất dần: “ Đừng bao giờ khóc như thế nữa nhé, cô bé ngốc của anh “. Bóng dáng nó khuất hẳn thì hắn mới quay lưng bước đi

Còn nó, vừa vào phòng đã ra ban công đứng nhìn bóng dáng hắn xa dần:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.