Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 4: Chương 4: Chương 2




Chú của em - anh ấy là một người

thận trọng và lý trí

Type: Mều

Sau khi được giải thoát khỏi nỗi lo yêu sớm, Ôn Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Duy Nhất luôn là người đào hoa đa tình, nên cũng chẳng ngại có thêm đóa hoa như cô đây, nhưng xưa nay Ôn Viễn luôn cố gắng lánh xa mọi phiền phức hết sức có thể để tránh “Sai một li đi một dặm“. Xem như cô đã thực sự trải nghiệm một lần cái đáng sợ của miệng lưỡi thế gian, từ khi bị gọi phụ huynh, những lời đồn đại nhảm nhí về cô và Triệu Duy Nhất cứ liên miên không dứt. Cô đành cố gắng vờ như không biết, Triệu Duy Nhất lại càng thoải mái hơn, không những không thèm bận tâm, mà còn dùng một phương pháp vượt ngoài dự đoán của Ôn Viễn để chặn họng mọi người.

Cậu ta thực sự có bạn gái, bạn gái cậu ta không những không phải Ôn Viễn, mà còn là một nữ sinh học lớp 12 ban Nghệ thuật đẹp gấp trăm lần cô. Nữ sinh này họ Trần tên Dao, dáng người mảnh mai uyển chuyển, khuôn mặt cũng đẹp tới tột cùng, lần đầu tiên Ôn Viễn nhìn thấy người ta thì đã sững sờ, hồi lâu cô mới níu chặt tay áo của Triệu Duy Nhất, hỏi: “Cậu tìm đâu ra vị thần tiên tỷ tỷ này thế?”

Bạn gái được khen nên lẽ đương nhiên Triệu Duy Nhất cũng thấy mát mày mát mặt: “Với khả năng của tớ, hoặc là không tìm, một khi tìm thì phải cỡ này!”

Trần Dao thấy dáng vẻ hả hê đắc ý của cậu ta bèn lắc đầu chế giễu.

Học sinh trung học đều phải yêu đương trong bí mật, trông Triệu Duy Nhất huênh hoang thế thôi song cũng phải giấu giấu giếm giếm. Để yểm trợ cho cậu ta, ngày ngày khi tan học, Ôn Viễn luôn cùng Trần Dao đi ra khỏi cổng trường, tới ngã rẽ mới giao đóa hoa xinh đẹp Trần Dao cho Triệu Duy Nhất.

Như vậy đương nhiên sẽ về trễ hơn bình thưòng một chút, liên tục mấy ngày như thế, dì Thành cũng phát hiện ra, hôm nay cô vừa bước vào nhà thì dì Thành đã gọi cô lại: “Mấy hôm nay làm gì đấy, sao lại về muộn thế hả?”

Ôn Viễn nào dám khai thật, đành giải thích qua quýt vài câu rồi đi lên tầng, vừa mở cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng điện thoại cố định trong phòng vang lên. Cô đặt cặp sách xuống, nhấc máy nghe: “Alo?”

“Chú đây.”

Giọng nói vừa lành lạnh lại vừa hơi khàn, Ôn Viễn vừa nghe thấy đã biết là ai, cho dù từ lần tới trường học dạo trước đến giờ, cũng phải hai tháng rồi cô chưa gặp anh. Ôn Viễn tự giác đứng thẳng người: “Chú ạ.”

Ôn Hành Chi hờ hững đáp một tiếng: “Chiều tối nay cô Phương của cháu gọi điện cho chú.”

“Dạ?” Ôn Viễn không khỏi mở to mắt, “Vì sao?”

Thực ra trong khoảng thời gian này, cô Phương từng gọi điện cho Ôn Hành Chi mấy lần, đại khái là trao đổi về một vài chuyện nhỏ nhặt trong việc giáo dục Ôn Viễn. Ôn Hành Chi rất bận, tuy anh có tranh thủ thời gian để biết sơ sơ, cơ mà không phải chuyện nào anh cũng để tâm, trừ khi anh cảm thấy chuyện đó rất quan trọng.

Ngón tay gõ lên mặt bàn trong vô thức, anh nói: “Vì cháu không đạt điểm chuẩn trong cuộc thi tiếng Anh.”

“...Đấy, đấy là do sơ xuất thôi.” Ôn Viễn xoắn dây diện thoại, cố gắng kiếm cớ, “Tiếng Anh của cháu vẫn ổn mà.”

“Ồ? Vậy chuyện từ khi lên lớp mười một tới giờ, cháu không đạt điểm chuẩn trong bất kỳ cuộc thi tiếng Anh nào là sao?”

Ôn Viễn vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên, “Sao chú lại biết?”

“Nếu cháu không như thế thì đương nhiên chú cũng không biết.”

Ôn Viễn ủ rũ: “Chú ơi, cháu, cháu không cố ý.”

“Thế này đi,“ Anh im lặng trong chốc lát rồi nói: “Chú tìm một người phụ đạo ở thành phố B cho cháu, để cô ấy dạy thêm cho cháu bốn tiếng mỗi tuần, cố gắng tranh thủ để cuộc thi tiếng Anh cuối kỳ có kết quả cao.”

Ôn Viễn nhỏ giọng thương lượng: “Bước đầu cứ đạt điểm chuẩn đã, được không ạ?”

Vừa nói xong, Ôn Viễn đã thấy hối hận ngay tức thì. Nếu là người khác thì chắc phải bực dọc mà mắng ầm lên rồi, có điều dù sao Ôn Hành Chi cũng là người không để lộ cảm xúc vui buồn ra ngoài, im lặng trong giây lát, anh nói: “Cứ vậy đi, chú đã báo địa chỉ cho Ôn Kỳ rồi, để cuối tuần nó đưa cháu đi.”

Ôn Viễn vội vàng từ chối: “Cháu tự đi được mà!”

Nhờ Ôn Kỳ đưa đi? Vậy chẳng phải cô sắp bị chế giễu à?

“Không được.” Ôn Hành Chi cự tuyệt một cách quyết đoán, đồng thời nói thêm từng chữ từng chữ: “Chú nghe Ôn Kỳ nói cháu rất hay lạc đường.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định cực kỳ chắc chắn.

Sau khi cúp máy, sau mấy giây đứng như trời trồng mà nghiến răng nghiến lợi, Ôn Viễn đi thẳng đến phòng Ôn Kỳ, đẩy mạnh cửa phòng anh trai ra, nhấc bừa một thứ lên ném vào người anh mình. Ôn Kỳ đang nằm trên giường đọc sách, bộ dạng hằm hằm giận dữ của cô khiến anh ta ngạc nhiên vô cùng, bị ném trúng mấy lần mới hoàn hồn lại, kéo ngược hai tay cô ra đằng sau: “Định làm phản đấy à?”

Ôn Viễn đạp mạnh về phía sau: “Ai bảo anh nói xấu em trước mặt chú?”

“Anh nói xấu gì cơ?” Ôn Kỳ nhìn cô đầy hoang mang.

Ôn Viễn tức tới mức mặt mũi đỏ bừng, “Anh nói với chú ấy em rất hay lạc đường?”

Ôn Kỳ ngẫm nghĩ vài giây mới nhớ được, thả tay cô ra rồi tiếp tục tựa vào đầu giường, vẻ giễu cợt thoáng hiện trong mắt, “Chẳng lẽ không đúng à?”

Ôn Viễn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của anh trai tươi cười sung sướng thì giận tới điếng người, đang định đá cho anh ta một cú nữa, liền nghe thấy dì Thành gọi từ dưới nhà, “Ăn cơm thôi, Viễn Viễn và Tiểu Kỳ xuống đây mau, không được cãi nhau nữa.”

Bấy giờ Ôn Viễn mới dừng tay, lườm anh mình một cái rồi quay người đi trước, Ôn Kỳ nhìn bóng lưng của cô bật cười một tiếng, khom người phủi phủi bụi trên ống quần rồi đi theo.

Thứ bảy, Ôn Kỳ lái xe đưa Ôn Viễn đi học phụ đạo.

Trong mắt Ôn Viễn, Ôn Kỳ chính là khắc tinh của cô, lâu lâu không trêu chọc cô thì thấy không thoải mái, cho nên với loại việc đẩy cô vào hố lửa này, Ôn Kỳ vô cùng hăng hái. Ôn Viễn ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, thấy Ôn Kỳ hơi nâng khóe môi, cô không chịu nổi: “Miệng nam mô bụng một bồ dao găm.”

Khi ấy Ôn Kỳ chỉ liếc nhìn cô, không đáp lại, tới dưới nhà giáo viên phụ đạo thì anh ta mới nói: “Giáo viên đó họ Tô, là rùa biển(*), nhà ở tầng mười, lúc đi vào nhà nhớ chào hỏi. Biết chưa?”

(*). Từ lóng của Trung Quốc, chỉ những người từng đi du học rồi về nước.

“Biết rồi.” Ôn Viễn lẩm bẩm đáp, “Trưa nay anh có đến đón em không?”

Ôn Kỳ mỉa mai cô mà không hề nể nang, “Không phải chê anh là “miệng nam mô bụng một bồ dao găm à? Sao anh phải tới đón em.”

Ôn Viễn bĩu môi đeo cặp sách xuống xe, đi thang máy tới tầng mười. Cửa thang máy nhanh chóng mở ra một lần nữa, cô nhìn cánh cửa lớn của căn nhà chiếm trọn một tầng này, căng thẳng chỉnh lại quai đeo cặp. Khi cô định ấn chuông thì cửa chợt mở ra, một cô gái bước ra từ trong nhà.

Thấy cô ta, Ôn Viễn ngây ngẩn. Trong rất nhiều trường học ở thành phố B, trung học số 11 là ngôi trường duy nhất nổi tiếng có nhiều người đẹp. Theo cách nói của Triệu Duy Nhất, thì sau mỗi giờ tự học buổi tối, một dãy ô tô xa xỉ nối dài ngoài cổng trường đều tới đón học sinh trường cô.

Ôn Viễn có chút coi thường cách nói này, song dù sao chuyện này cũng phần nào chứng minh chất lượng nữ sinh ở trường cô khá cao. Cô cũng từng bắt gặp một vài người, đúng là rất xinh đẹp, chỉ là khi nhìn cô gái trước mắt này, cô mới thực sự lĩnh hội được vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc xoăn dài màu nâu được buộc bằng một chiếc dây buộc tóc, cardigan màu xám nhạt phối với quần jean, càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ, trông vừa tươi tắn vừa chín chắn, không hề thô thiển kệch cỡm.

Nhìn cô ta, Ôn Viễn bất giác kéo áo khoác, hôm nay cô ngủ dậy muộn, bị anh trai giục ra khỏi nhà bèn vội vàng lấy bừa một cái áo khoác trong tủ quần áo vẫn còn nhăn nhúm mặc vào. Người nọ nhìn cô, mắt hạnh mở to, cười khẽ, “Là Viễn Viễn đúng không.”

“Dạ.” Ôn Viễn gật đầu ngại ngùng, “Cô giáo Tô, em chào cô ạ.”

Tô Mạn mỉm cười dịu dàng, đón cô vào nhà, mắt sáng long lanh, “Lặn lội tới tận đây có mệt không, có muốn uống thứ gì không?”

Ôn Viễn ngồi xuống sofa của cô ta với vẻ kính cẩn, nghe cô ta hỏi vậy thì vội vàng xua tay: “Không cần phiền hà như vậy, em không khát mà.”

“Thời tiết hanh khô nên uống một chút thì hơn.” Tô Mạn vừa cười vừa đi vào phòng bếp, chốc lát đã bưng ra một cốc nước hoa quả, “Em uống đi, nước chanh vừa pha xong đấy.”

Ôn Viễn cảm ơn một cách lễ phép, cầm cốc lên uống một hơi hết phân nửa, Tô Mạn ngồi xuống bên cạnh nhìn cô dịu dàng nói: “Cô nghe chú của em nói, năm nay em lên lớp mười một?”

Ôn Viễn gật đầu, “Em học lớp mười một ở trung học số 11.”

“Trung học số 11?” Như thể chợt nhớ tới một chuyện, Tô Mạn mỉm cười, “Là một ngôi trường tốt.”

Được khen như vậy, Ôn Viễn thấy ngại ngùng, Tô Mạn cầm lấy quyển vở mà cô vẫn ôm trong ngực nãy giờ, lật xem vài trang: “Ghi chép bài học trên lớp rất đầy đủ, nhưng sao lúc thi lại không đạt yêu cầu thế?”

Chính Ôn Viễn cũng không hiểu tại sao, cô ngẫm nghĩ một thoáng, hoang mang hỏi nhỏ: “Có lẽ là do em quá ngốc?”

Câu nói này khiến Tô Mạn bật cười, nhân lúc Ôn Viễn không chú ý, Tô Mạn nghiêng đầu quan sát cô một lượt. Cô bé này rất gầy, khuôn mặt cũng chỉ to như lòng bàn tay lại để kiểu đầu nấm, tự nhiên có thêm mấy phần đáng yêu hoạt bát, giọng nói rất hay, ngọt nhưng không ngấy, cô ta thực sự không ngờ, kiểu người như vậy lại có một cô cháu gái thế này.

Tô Mạn vô thức đưa tay lên vén tóc của Ôn Viễn ra sau tại, để lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng trẻo: “Sao thế được, chú của em thông minh như vậy, đương nhiên em cũng không kém.”

Ôn Viễn nghe thế thì mỉm cười ngại ngùng, hai người không nói chuyện phiếm nữa mà bắt đầu bài học. Giọng của Tô Mạn rất hay, có nhiều âm Mỹ hơn giọng chuẩn mà cô Phương yêu cầu, Ôn Viễn vừa nghe cô ta nói, vừa lóng ngóng học theo, song đọc theo kiểu gì thì đầu lưỡi cũng cong lên, khiến cô sốt ruột vô cùng.

Tô Mạn thấy cô như vậy thì không kìm lòng được mà bật cười: “Thực ra chú của em nói tiếng Anh cực chuẩn, có giọng Oxford thuần, nếu anh ấy có thời gian thì việc dạy thêm tiếng Anh đau đầu này hoàn toàn có thể giao cho anh ấy.”

Ôn Viễn nhìn cô ta với vẻ bất ngờ: “Cô từng nghe chú ấy nói rồi ư?”

“Anh ấy không nói với em, cô và chú em từng là bạn học à?”

Ôn Viễn lại càng ngạc nhiên: “Bạn học?”

Tô Mạn gật đầu: “Ở nước ngoài, cô và anh ấy cùng học một trường...”

“Vậy, hai người có thân nhau không ạ?”

Động tác lật sách của Tô Mạn thoáng ngừng lại, thấy đôi mắt trong trẻo của Ôn Viễn đang chăm chú nhìn mình. Suy nghĩ trong chốc lát, cô ta nhỏ giọng nói: “Xem như là bạn bè.”

Lời giải thích khá mơ hồ, Ôn Viễn đang định hỏi lại thì Tô Mạn đã mỉm cười lảng sang chuyện khác: “Mà cũng phải nói, chú của em còn từng cứu cô một lần đấy.”

“Chuyện như thế nào ạ?” Ôn Viễn hấp háy nhìn cô ta.

Tô Mạn gõ đầu cô: “Em tới học bài hay để nghe kể chuyện?”

Ôn Viễn ôm cánh tay cô ta làm nũng với vẻ hiếu kỳ: “Cô kể cho em đi mà.”

Tô Mạn nhìn Ôn Viễn mà không biết làm sao cho phải, quả thực không thể chống đỡ được ánh mắt cầu khẩn của cô, đầu hàng nói: “Được rồi, dù sao cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.”

Khi ấy cô ta mới ra nước ngoài không lâu, chưa quen biết ai, làm gì cũng chỉ có một mình. Ở một thành phố toàn người châu Âu, đương nhiên một gương mặt châu Á xinh đẹp như cô ta vô cùng nổi bật, tuy nhiên lúc đó cô ta còn không nhận ra, cho tới một ngày ra khỏi nhà, bị một đám người quây lại.

Đám người này nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, vừa nhai kẹo cao su vừa huýt sáo với cô ta khiến Tô Mạn cực kỳ phản cảm, có điều lại không thể thoát ra, đúng lúc sắp bị chúng lôi đi, cô ta chợt bắt gặp một người châu Á, như vớ được cọng rơm cuối cùng vội vàng hét lên với anh ta bằng tiếng Anh, “Anh yêu, em ở đây!”

Cô ta cầu xin giúp đỡ, người nọ bèn quay đầu, đi về phía Tô Mạn.

“Chú của em và hai người bạn học nữa đã cứu cô, rồi đưa cô về trường. Suốt đường đi, cô và anh ấy luôn trò chuyện bằng tiếng Anh, cô mới biết cô và chú em học cùng trường, cô học đại học năm nhất, còn chú em đang học thạc sĩ Tài chính học.”

Ôn Viễn ôm má, chìm đắm trong câu chuyện: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó...” Tô Mạn lườm cô, tiếp tục nói, “Sau đó, vì biết cùng là người Trung Quốc, nên đương nhiên sẽ liên lạc nhiều hơn.”

Ôn Viễn à một tiếng, hơi thất vọng với kết cục của câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này. Ngẫm nghĩ một lúc, cô hỏi tiếp: “Vậy, theo cô, chú ấy là kiểu người nào?”

Là kiểu người nào ư? Tô Mạn nhìn cô, thoáng trầm tư.

“A sober-sided and sensible man” cô ta nói rồi mỉm cười, “Một người đàn ông thận trọng và lý trí.”

Ôn Viễn nhìn nụ cười của cô ta, chợt hiểu ra gì đó.

Mười một rưỡi trưa, bốn tiếng học phụ đạo kết thúc một cách suôn sẻ.

Ôn Viễn cất sách vở chuẩn bị về nhà, Tô Mạn tiễn cô xuống tầng. Trong thang máy, Ôn Viễn hút một hộp sữa, hỏi cô ta, “Cô Tô ơi, trạm bus gần đây nhất nằm ở đâu?”

Tô Mạn hơi ngạc nhiên: “Không có ai tới đón em à?”

Ôn Viễn ú ớ “vâng” một tiếng, sáng nay cô mới cãi nhau với Ôn Kỳ, với tính cách của anh ta thì chắc chắn sẽ bỏ mặc cô.

Tô Mạn bật cười, “Sao em không nói sớm, để cô còn cầm chìa khóa xe xuống đưa em về nhà.”

Nhà cô ta ở vị trí khá bất tiện, thôi đành vậy, Tô Mạn quyết định tiễn Ôn Viễn tới trạm bus, có điều lúc hai người vừa tới cổng tòa nhà thì cô ta đã thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ cách đây không xa. Mí mắt khẽ giật giật, Tô Mạn quay ra nhìn Ôn Viễn.

Ôn Viễn nhìn chiếc xe kia với vẻ khó tin, chủ nhân chiếc xe cũng nhìn thấy cô, nhìn nhau một thoáng, anh bước ra khỏi xe.

Hôm nay thời tiết oi nóng một cách bất thường, khi xuống xe Ôn Hành Chi chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, sơ mi được là thẳng rất vừa vặn tôn dáng vóc cao gầy đĩnh đạc của anh, chỉn chu nghiêm nghị, nét mặt bình thản. Anh cúi đầu xem đồng hồ, lông mày khẽ nhíu lại, đi về phía Ôn Viễn.

Ôn Viễn cũng biết thân biết phận, hiểu tại sao cô lại phải tới đây học phụ đạo, nên cho dù anh có cáu giận thì cũng là chuyện bình thường. Suy cho cùng, chính cô đã khiến anh mất hết thể diện với cô Phương, song dầu gì cũng hai tháng không gặp, lại là bậc cha chú, anh tỏ ra ân cần với cô một chút thì cũng đâu có sao?

Ôn Viễn im lặng, hơi bĩu môi.

Gặp Ôn Hành Chi ở đây khiến Tô Mạn khá bất ngờ, cô ta biết, từ khi về nước hầu như anh luôn làm việc tại chi nhánh GP ở thành phố T, ở đó anh cũng có một căn nhà. Công việc của anh lại vô cùng bận rộn, cho dù lái xe từ thành phố T về thành phố B chỉ mất hai tiếng đồng hồ thì số lần anh về cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thấy anh bước tới, Tô Mạn cười khẽ, nói: “Đến rồi đấy à.”

Ôn Hành Chi ừ, “Dạy xong rồi?”

Tô Mạn gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Ôn Viễn, vẫn mỉm cười tươi tắn, “Tới đón Viễn Viễn về sao?”

Ôn Hành Chi không đáp, liếc nhìn Ôn Viễn đang đứng bên cạnh. Hôm nay cô nhóc mặc bộ quần áo này đúng là rất vừa vặn, vậy mà lại không chải đầu cẩn thận, nên mái tóc hơi rối, trên sống mũi có một cặp kính, khóe miệng còn vương vệt sữa. Anh nhận thấy, lần nào xuất hiện trước mặt anh cô nhóc này cũng có dáng vẻ lôi thôi lếch thếch. Chắc cô nhóc cũng biết điều ấy, nên tỏ ra khá khó chịu khi bị anh quan sát.

Ôn Hành Chi âm thầm dời mắt đi, nói với Tô Mạn: “Đã làm phiền cô rồi.”

“Đâu có.” Tô Mạn xua tay, “Em ấy rất thông minh, dạy em ấy không mệt chút nào.”

Sau khi về nước, Tô Mạn dạy học ở khoa ngoại ngữ của Đại học thành phố B, thỉnh thoảng có giáo viên lớn tuổi trong khoa bị ốm, cô ta còn phải hướng dẫn học viên học thạc sĩ giúp họ, mấy thứ mà Ôn Viễn học, so với chuyện đó thì đâu có là gì.

Ôn Hành Chi nheo mắt, nhìn Ôn Viễn nói: “Vậy tôi đưa Viễn về trước đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.